Chương 10: ngũ phái hạ sơn, ước hẹn hai năm

Võ Công Bị Phế Ngũ Phái Vây Võ Đang

Chương 10: ngũ phái hạ sơn, ước hẹn hai năm

Chương 10: ngũ phái hạ sơn, ước hẹn hai năm


"thái gia gia, Võ Đang chúng ta im ắng nhiều năm, quả thật khiến người ta hiểu lầm chúng ta rất dễ nói chuyện a.

Cái gì a miêu a cẩu đều dám chạy đến trên đầu chúng ta làm càn, hai tên tặc nhân kia thậm chí còn dám mang cả Vô Kỵ đến đây xem trò vui, thật sự không xem chúng ta ra gì.

Bọn hắn giống như quên mất, Võ Đang chúng ta còn có một vị Bắc Đẩu võ lâm, một vị Tông sư đỉnh phong cao thủ, quên mất tông sư chi nộ đáng sợ nhường nào a".

Trương Tam Phong nghe vậy ánh mắt hơi híp lại nhìn về phía Côn Lôn, Không Động cùng Hoa Sơn.

Chưởng môn 3 phái lúc này lông tơ tất cả đều dựng đứng lên.

Chỉ một ánh mắt của Trương Tam Phong liền khiến bọn hắn cảm giác được nguy cơ sinh tử to lớn, như là một bé tiểu bạch thỏ bị Sư tử để mắt tới, nhịp tim điên cuồng gia tốc, cảm giác nguy cơ đại phóng.

Tống Thanh Thư lúc này lại lạnh nhạt nói ra:

"có điều Võ Đang chúng ta cũng không phải là không nói lí.

3 vị chưởng môn ở đây muốn Võ Đang giao ra tin tức Tạ Tốn, cho võ lâm một câu trả lời đúng không?

Được, chúng ta sẽ cho võ lâm một câu trả lời.

Chỉ là hôm nay con trai của Ngũ sư thúc ta bị bắt cóc, lại bị đám tặc nhân diễu võ dương oai, trên dưới Võ Đang đang rất bối rối, bởi vậy chúng ta trước tiên cần bình tĩnh lại, sau đó sẽ xử lí chuyện này".

Tiên Vu Thông chưởng môn Hoa Sơn kiếm tông nuốt một ngụm nước bọt nhỏ giọng hỏi hai vị chưởng môn khác:
"làm thế nào đây, Trương Tam Phong giống như nổi giận rồi".

Mấy người khác nghe vậy trong lòng đều nao nao, nhưng chưởng môn Côn Lôn Hà Thái Xung lúc này lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói ra:

"sợ cái gì, Trương Tam Phong cho dù là Bắc Đẩu võ lâm cũng không thể không nói lý a.

Hắn không dám trực tiếp ra tay đánh giết chúng ta đâu.

Chỉ cần nắm chắc điểm này, chúng ta liền không có vấn đề gì".

Làm chính phái có rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng có một số chỗ xấu.

Một trong đó chính là bị gò bó bởi khuôn phép, không thể thích làm gì thì làm như tà phái.

Trương Tam Phong đức cao vọng trọng, hòa ái nói chuyện với các ngươi, không khinh dễ tiểu bối các ngươi liền cho rằng hắn dễ nói chuyện đúng không?

Nhiều lúc người chính là như vậy.

Ngươi cùng bọn hắn hài hòa nói chuyện, bọn hắn liền sẽ lớn tiếng dọa người.

Ngươi lớn tiếng dọa người, bọn hắn liền sẽ hòa hảo cùng ngươi ngồi xuống nói chuyện.

Trương Tam Phong tuy võ công cao cường, uy vọng to lớn, nhưng lúc này lại rơi vào tình huống phía trước.

Hà Thái Xung lúc này cẩn thận nói:

"Võ Đang đây là đang muốn kéo dài thời gian, bao che cho ác tặc Tạ Tốn sao?".

Tống Thanh Thư cười nhạt:
"không phải kéo dài thời gian, mà là cần thời gian để xử lí.

Các ngươi hôm nay lên Võ Đang chẳng lẽ còn muốn Võ Đang đột nhiên bưng ra Tạ Tốn để trước mặt các ngươi cho các ngươi xử lí sao?

Các ngươi biết hắn ở chỗ nào, cách đây bao xa sao?

Xử lí những việc này đều cần thời gian.

Võ Đang sẽ cho giang hồ một câu trả lời, nhưng không phải ngay lúc này, các vị thỉnh chờ lấy là được.

Ta có thể đảm bảo với chư vị, Võ Đang là danh môn chính phái, sẽ không cùng yêu tà cấu kết làm bậy".

Tiên Vu Thông nghe vậy lập tức chất vấn:
"thời gian là bao lâu? Chẳng lẽ các ngươi kéo cái mấy chục năm chúng ta liền phải chờ mấy chục năm sao?

Các ngươi sẽ không xem anh hùng trong thiên hạ đều là đồ ngốc để trêu đùa chứ?".

Tống Thanh Thư lạnh nhạt nói:

"nhiều nhất nửa năm sẽ có câu trả lời.

Lấy thân phận của phái Võ Đang chúng ta, ta tin tưởng các vị có thể chờ được quãng thời gian này chứ?".

Mấy người nghe vậy bắt đầu châu đầu ghé tai thảo luận, một lúc sau Tiên Vu Thông nói ra:
"nửa năm không dài cũng không ngắn, ta tin tưởng lấy nhân phẩm của Trương chân nhân chắc chắn sẽ không để anh hùng trong thiên hạ thất vọng".

Tống Thanh Thư lúc này hừ lạnh một tiếng nói ra:
"đây là đương nhiên. Nhưng hôm nay các vị quấy rầy Võ Đang yên bình, chuyện này tại hạ sẽ ghi nhớ trong lòng".

Tiên Vu Thông, Hà Thái Xung nghe vậy lông mày đều nhíu lại.

Trương Tam Phong cùng Võ Đang thất hiệp đám người nghe vậy cũng lộ ra thần sắc khác thường.

Đây là công khai ghi nhớ thù hận a.

Bị Võ Đang ghi thù, đây đối với bất kì môn phái nào trên giang hồ mà nói đều là tin tức cực kì hỏng bét.

Bọn hắn biết bọn hắn lên Võ Đang liền có thể sẽ khiến Võ Đang ghi hận chính mình.

Nhưng lúc đầu bọn hắn người đông thế mạnh, Võ Đang cho dù trong lòng uất ức cũng không dám công khai ghi thù, chỉ có thể nuốt cơn tức này vào trong bụng.

Nhưng lúc này Nga My cùng Thiếu Lâm vừa đi, các ngươi liền chọn quả hồng mềm bóp, thật sự tốt sao?

Lại còn là ngươi, một cái tiểu thử thối,...

Chờ một chút, tiểu tử?

Hà Thái Xung đột nhiên cười lên:

"Tống thiếu hiệp, ngươi muốn nói ngươi ghi nhớ chúng ta?

Chỉ dựa vào ngươi?

Ta không nhầm thì ngươi bây giờ đã là người bình thường rồi a?
Không biết ngươi lấy tự tin từ đâu ra lại có thể nói ra lời như vậy?".

Tống Thanh Thư lạnh nhạt nói:
"không sai, ta vừa trải qua một trận bạo bệnh, nội lực mất hết, cần phải tu luyện lại từ đầu.

Nhưng cái này không hề ảnh hưởng tới ý chí của ta.

Ta năm nay 16 tuổi, năm ta 18 tuổi nhất định sẽ lên núi thỉnh giáo cao chiêu của các vị".

Hà Thái Xung nghe vậy cười nhạt một tiếng, lắc đầu:
"ngươi tùy ý".

Tống Thanh Thư chỉ hướng chân núi:
"không tiễn".

"cáo từ".

Nói xong Hà Thái Xung liền quay đầu rời đi, người của 3 đại môn phái cũng theo sau.

Vu Tiên Thông có chút lo lắng hỏi:
"Hà huynh, chúng ta bị tiểu tử kia ghi nhớ, sẽ không có chuyện gì a?".

Hà Thái Xung khinh thường nói ra:
"vừa rồi ngươi không thấy ta đã đem chuyện này chuyển hóa thành ân oán của chúng ta cùng tên tiểu tử kia sao?

Nếu là Trương Tam Phong nói ra lời này ta sẽ sợ hãi, Võ Đang thất hiệp nói ra lời này có thể lo lắng, nhưng nếu là hắn liền không có vấn đề gì.

Bởi vì trưởng bối của hắn khả năng cao sẽ không tham gia vào chuyện này.

Tống Thanh Thư tên tiểu thử này luyện võ nhiều năm như vậy cũng không có thành tựu gì đặc biệt, chỉ đứng tam lưu hàng ngũ.

Bây giờ hắn vừa bạo bệnh, chưa kể thời gian dưỡng thương khôi phục, hắn chỉ có 2 năm tu luyện, bỏ qua thời gian tu luyện tốt nhất, còn có thể có bao nhiêu thành tựu?".

Tiên Vu Thông nghe vậy ánh mắt sáng lên, gật đầu nói ra:

"không đủ gây sợ, ha ha ha".

Không Động ngũ lão cũng hùa theo:

"tiểu tử ngông cuồng, vô tri".

Hà Thái Xung nghe vậy trong lòng cũng hừ lạnh một tiếng.

Các ngươi Võ Đang oai phong lắm sao? Chỉ chọn quả hồng mềm bóp, còn ra vẻ đạo mạo?

Hừ hừ, nhất là tên tiểu tử kia, chuyện này đồn ra ngoài võ lâm nhân sĩ sẽ chỉ chê cười ngươi không biết tự lượng sức mình.

Đến lúc đó không chỉ ngươi mất mặt, ta chỉ cần thao tác một chút đổ thêm dầu vào lửa, lúc đó một cái mũ dạy con vô năng chụp lên đầu cha ngươi để cha ngươi mất hết uy vọng, đủ các ngươi uống một bình.

Hừ hừ.

Võ Đang rất nhanh liền trở nên quạnh quẽ hẳn lên, Tống Thanh Thư không nhịn được thở dài một hơi, chuyện này tạm thời coi như có một cái kết cục.

Trương Tam Phong cùng Võ Đang thất hiệp lúc này đều đưa ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Tống Thanh Thư, Trương Tam Phong đang định nói cái gì, lúc này Trương Thúy Sơn đột nhiên xông ra lo lắng kêu to:

"sư phụ, không tốt rồi.

Vô Kỵ đột nhiên đau đớn kêu gào thảm thiết, ta làm gì cũng không thể giúp hắn giảm bớt đau đớn, ngươi mau tới xem giúp một chút đi".