Chương 7: khẩu chiến quần hùng, tin tức kinh bạo (2)

Võ Công Bị Phế Ngũ Phái Vây Võ Đang

Chương 7: khẩu chiến quần hùng, tin tức kinh bạo (2)

Chương 7: khẩu chiến quần hùng, tin tức kinh bạo (2)


Tống Thanh Thư nhìn thấy cảnh này trong lòng không chút nào hoảng hốt, xem ra chủ đề bắt đầu bị hắn kéo lệch.

Võ Đang thất hiệp cùng Trương Tam Phong nhìn về phía Tống Thanh Thư, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nghi cùng nghiền ngẫm.

Vậy mà có người dám lợi dụng Thiếu Lâm đối phó Võ Đang?

Muốn chết.

Tống Thanh Thư bình tĩnh nói:

"mọi người chắc hẳn đều rõ ràng, Tạ Tốn làm nhiều việc ác, tội ác tày trời, nhưng tất cả mọi việc này đều không phải là do bản tâm hắn ác độc mà là có nguyên do riêng.

Cái này phải nói từ ân sư thụ nghiệp của hắn, Hỗn nguyên phích lịch thủ Thành Côn.

Tạ Tốn cực kì kính trọng Thành Côn, còn xem hắn như cha của mình mà đối đãi.

Thành Côn tuy là sư phụ nhưng lại không có chút phong độ nào của sư phụ, nội tâm ác độc đến cực hạn, từng cưỡng bức thê tử của Tạ Tốn khiến nàng tự vẫn, sau đó hắn liền đem đứa bé vừa mới sinh được mấy tháng của Tạ Tốn ném mạnh xuống đất giết chết đối phương.

Chưa hết, một nhà Tạ Tốn mười chín người một người cũng không thoát khỏi được độc thủ của hắn, toàn bộ đều bị hắn diệt sạch.

Loại lang tâm cẩu phế gì mới có thể làm ra hành động ác độc được như vậy a".

Đám người nghe vậy giật nảy cả mình, tiếng mắng liên tiếp nổi lên, Thành Côn quả thật không bằng súc sinh.

Tống Thanh Thư tiếp tục nói:

"Tạ Tốn sau đó tìm Thành Côn trả thù, nhưng đối phương biết Tạ Tốn lợi hại bởi vậy đã sớm mai danh ẩn tích bỏ trốn.

Bởi vậy Tạ Tốn không cách nào tìm được đối phương, chỉ có thể ở trên giang hồ tạo sát nghiệp, sau đó để lại bút tích là Thành Côn làm, muốn buộc hắn xuất hiện.

Nhưng Thành Côn giống như con rùa đen rút đầu, cho dù thế nào cũng không chịu đi ra, việc ác của Tạ Tốn thì lại dần lộ ra ánh sáng, khiến mọi người đều biết việc này là do hắn làm.

Các vị anh hùng võ lâm, các vị nói nếu như có môn phái nào bao che cho loại ác tặc này, như vậy bọn hắn có đáng hận không? Đáng chém không?".

Đám người ở phía dưới lập tức hưởng ứng:

"đáng hận, đáng chém".

"Thành Côn ác tặc vậy mà còn có môn phái che chở?

Ai dám che chở hắn, mau nói ra để mọi người cùng biết, chúng ta tuyệt không bỏ qua hắn".

"thì ra Tạ Tốn cùng Thành Côn còn có một đoạn ân oán như vậy a, nói đúng ra tội ác của Tạ Tốn chính là tội ác của Thành Côn.

Loại tiểu nhân đê hèn đáng chém ngàn đao".

Võ lâm nhân sĩ nổi giận bất bình, tâm tình bị Tống Thanh Thư điều động lên, đối với Tạ Tốn có chút đồng tình cùng hiểu biết.

Đổi lại là bọn hắn gặp phải tình cảnh như vậy không phát điên mới là lạ.

Có điều cái này cũng không đại biểu cho tội ác Tạ Tốn gây ra có thể hóa giải đơn giản như vậy.

Bọn hắn không hề chú ý, trong đám tăng nhân Thiếu Lâm lúc này có một người lông mày trực nhảy, cảm giác có chuyện bất ổn sắp giáng lâm, hắn bắt đầu từ từ lùi lại.

"các vị, tên tiểu nhân hèn hạ đáng chém ngàn đao kia hôm nay cũng ở tại chỗ này.

Hắn muốn tận mắt nhìn thấy võ lâm nhân sĩ bị hắn lợi dụng gây bất lợi cho đệ tử Tạ Tốn của mình.

Muốn tận mắt nhìn thấy người quen biết xung quanh Tạ Tốn đều gặp phải rắc rối, khiến cho vị đệ tử này của hắn bị mọi người xa lánh, tứ cố vô thân, như vậy hắn mới vui lòng".

Đám nhân sĩ võ lâm nghe vậy cũng chấn kinh:

"cái gì, Thành Côn cũng ở chỗ này? Hắn còn muốn lợi dụng chúng ta? Hắn làm sao dám".

"đáng chết, hắn ở đâu?".

Tống Thanh Thư đã sớm chú ý đến hành động của đối phương, sao có thể để cho đối phương an toàn bỏ trốn như ý muốn, lập tức chỉ về phía Thành Côn đang lẩn trốn trong đám người hô to:

"hắn chính là Thành Côn, kẻ gây ra tất cả tội ác của của Tạ Tốn, kẻ lợi dụng Thiếu Lâm cùng tất cả mọi người vây công Võ Đang ngày hôm nay.

Thái gia gia, người mau giúp ta bắt hắn lại, đừng để hắn bỏ trốn".

Trương Tam Phong nghe vậy lập tức khóa chặt mục tiêu, mà Thành Côn thì nội tâm sợ hãi muốn chết.

Cmn, thanh niên không nói võ đức a.

Ngươi vừa lên liền thỉnh Bắc Đẩu võ lâm Trương Tam Phong Trương chân nhân tự mình xuất thủ?

Ngươi coi trọng ta như vậy sao? Một chút cơ hội bỏ trốn cũng không định cho ta sao?

Đối mặt với Trương Tam Phong, trên giang hồ lúc này không có bất kì người nào dám vỗ ngực tự xưng có thể thong dong ứng phó, bởi vậy vừa nhìn thấy Trương Tam Phong như chim ưng vồ mồi xông tới Thành Côn liền giật mình dùng ra chiêu thức mạnh nhất của mình muốn đánh lui Trương Tam Phong, hòng mong cơ hội trốn thoát.

[Huyền âm chỉ].

Nhưng đáp lại hắn chỉ là một bàn tay thường thường không có gì lạ của Trương Tam Phong.

Ầm~

Một chiêu qua đi, Trương Tam Phong tay phải hóa thành tàn ảnh, nhanh như chớp điểm huyệt đối phương.

Thành Côn cả người cứng còng tại chỗ, bị Trương Tam Phong bắt lấy vai bay ngược trở về.

Đám nhân sĩ võ lâm nhìn thấy cảnh này giật nảy cả mình:

"cái gì, đây chính là ác tặc Thành Côn sao?

Hắn là người của Thiếu Lâm? nhìn áo cà sa kim tuyến hắn mặc, thân phận của hắn ở Thiếu Lâm cũng không thấp a".

"thì ra là Thiếu Lâm đang bao che cho ác tặc này sao? Thiếu Lâm các ngươi còn dám tự mình vỗ ngực xưng Bắc Đẩu võ lâm sao?".

"Thiếu Lâm các ngươi còn có gì muốn nói sao?".

Không Văn đại sư nhìn thấy cảnh này sắc mặt đại biến, hắn vội vàng hô to:

"các vị võ lâm bằng hữu bình tĩnh, sự việc còn chưa làm sáng tỏ đây.

Tất cả chỉ là lời nói từ một bên.

Không thể Tống thiếu hiệp nói cái gì liền là cái đó.

Tống thiếu hiệp, ngươi mau giải thích rõ ràng cho ta, không thể làm nhục uy danh của Thiếu Lâm chúng ta, nếu khôngThiếu Lâm chúng ta hôm nay nhất định không xong với ngươi.

Nếu ngươi vu oan giá họa cho Thiếu Lâm chúng ta, như vậy hôm nay ta dù liều cái mạng già này cũng sẽ bắt ngươi phải trả giá".

Nhìn Không Văn đại sư sắc mặt kịch biến không giữ nổi thong dong như lúc trước, Tống Thanh Thư thần sắc càng thêm bình thản.

Tống Viễn Kiều lúc này cũng lo lắng tột độ, hắn nhỏ giọng nói:

"Thanh Thư, lớn chuyện rồi.

Hôm nay ngươi nếu như không giải thích rõ ràng tiếp theo chỉ sợ Võ Đang cùng Thiếu Lâm sẽ phải nổ ra một trận sinh tử đại chiến.

Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì a?".

Tống Thanh Thư mỉm cười nói:

"cha, ngươi yên tâm đi, Võ Đang là nhà ta, ta sao có thể hại mình".

Hắn nhìn về phía Trương Tam Phong nói ra:

"thái gia gia, kiến thức võ học của ngươi cực kì phong phú, có thể nói là đứng hàng đầu võ lâm.

Vừa rồi ngươi cùng tên này giao thủ, ngươi có nhận ra hắn dùng chiêu thức là gì không?".

Trương Tam Phong suy nghĩ một chút liền cao giọng nói:

"chỉ lực âm tàn lạnh lẽo, là Huyền âm chỉ".

"các vị, đã nghe sao? Ta cảm giác sẽ không có người nghi ngờ năng lực phán đoán của thái gia gia ta a.

Như vậy ta muốn hỏi Không Văn đại sư một câu, 72 tuyệt kĩ của Thiếu Lâm đều là các loại võ công quang minh chính đại, có loại nào trong đó âm độc như thế này lại có tên Huyền Âm chỉ không?".

Không Văn đại sư nghe vậy nghẹn họng, nhưng hắn không thể không trả lời:

"không có, đây không phải võ công Thiếu Lâm.

Nhưng một môn võ công không đủ bằng chứng để chứng minh hắn là tên ác tặc tội ác tày trời Thành Côn.

Còn nữa, Thiếu Lâm chúng ta không hề chủ động bao che cho hắn.

Tống thiếu hiệp, ngươi cẩn thận suy nghĩ kĩ lại ngôn từ của mình đi".

Tống Thanh Thư nghe vậy gật gù, hướng về phía mọi người nói ra:

"không sai, Thiếu Lâm không chủ động bao che cho Thành Côn.

Thành Côn sau khi gây án liền bí mật xuất gia tiềm nhập Thiếu Lâm, lợi dụng Thiếu Lâm che chở cho hắn, nhưng cái này cũng nói rõ các ngươi xét duyệt không nghiêm, để loại ác đồ này trà trộn vào a".

Không Văn đại sư hừ lạnh một tiếng:

"đệ tử Thiếu Lâm ngàn ngàn vạn vạn, chúng ta sao có thể tìm hiểu rõ ràng từng người được?

Cái này quý phái làm nổi sao? Có môn phái nào trong giang hồ làm được sao?".

Tống Thanh Thư gật gù:
"không sai, các ngươi không phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trong việc này, nhưng kim tuyến cà sa hắn mặc trên người là thật, các ngươi cũng chịu trách nhiệm liên đới a.

Đừng nghĩ dùng đôi câu vài lời giũ bỏ sạch sẽ quan hệ trong này".

Không Văn đại sư lạnh lùng nói ra:

"tiền đề là ngươi có thể chứng minh được hắn là Thành Côn, nếu không...hừ".

Lời không nói hết, nhưng ý tứ uy hiếp đã rất rõ ràng.

Tống Viễn Kiều thấy vậy cực kì gấp gáp, hắn nhỏ giọng hỏi:

"Thanh Thư, ngươi có cách nào chứng minh hắn là Thành Côn sao?".

Tống Thanh Thư nghe vậy lông mày nhíu lại.

Hắn xem qua kịch bản tự nhiên biết đối phương là Thành Côn nhưng nếu muốn hắn lập tức cầm ra bằng chứng chứng minh quả thật không có.

Chưa kể đối phương sẽ còn cực lực chối cãi.

Thành Côn lúc này hiểu rõ hắn không thể thừa nhận mình là Thành Côn, nếu không hắn chắc chắn phải chết.

Bởi vậy, sự việc trở nên rắc rối.

Vấn đề này, giải quyết thế nào đây?