Chương 3: Đảo Địa Ngục (1)

Vị Đại Đế Đâu Tiên(Remake)

Chương 3: Đảo Địa Ngục (1)

.
.
.
Quyển 1: Huấn luyện địa ngục

Chương 3: Đảo Địa Ngục (1)


Đảo Địa Ngục là một hòn đảo nằm trên Biển Tĩnh Lặng, cách xa lục địa Bắc hàng ngàn km. Đây là một trong những nơi dùng để huấn luyện các thành viên tương lai của Ma Quỷ Đảng- tổ chức sát thủ số thế giới. Người của Ma Quỷ Đảng sẽ tìm cách thu thập khoảng hơn trăm đứa trẻ tuổi không quá 14 từ khắp nơi trên lục địa Bắc. Tại đây họ sẽ huấn luyện chúng trong 4 năm, thử thách qua 3 kì sát hạch rồi đưa chúng ra thực hiện công việc sát thủ. Phần lớn những đứa được đưa tới đây đều là trẻ nhà nghèo, rất dễ nhận ra bằng trang phục và bộ dạng của chúng. Những người của Ma Quỷ Đảng làm nhiệm vụ huấn luyện tân binh bắt chúng xếp hàng.

- Đứng im tới khi nào bọn mi được nhận lệnh khác!- Một người đàn ông ra lệnh rồi quay lưng bước đi, bỏ mặc đám trẻ ngơ ngác. Nhưng mỗi đứa lại thể hiện khác nhau: đứa nhìn quanh quất, đứa nói chuyện, đứa thì thầm với người bên cạnh, đứa im lặng chấp hành mệnh lệnh. Bọn trẻ bị bỏ mặc cho tới giữa trưa thì người đàn ông ra lệnh cho bọn nó quay lại.

- Bài học đầu tiên bọn mi phải học ở đây là biết tuân lệnh!- Ông ta nói- Bây giờ những kẻ nào đã quay ngang quay ngửa, nói chuyện, thì thầm,… hãy bước ra trước.

Một vài đứa trẻ sợ sệt nhìn ông ta, có đứa dợm bước lên rồi lại rụt chân lại, vài đứa mặt cam chịu bước lên trước.
- Bọn mi đã làm sai lệnh! Mỗi đứa 10 roi. Ta cho cơ hội cuối, ai làm sai bước lên.- Người đàn ông không cao giọng lên, nhưng ai cũng thấy được rằng nếu không tuân lệnh thì chuyện gì sẽ xảy ra. Nhiều đứa khác bắt đầu đi lên trước.

- 30 roi!- Người đàn ông lạnh lùng tuyên bố, rồi ông ta nhếch mép mỉm cười.- Còn những kẻ cố tình chống đối đến cùng…

Đột nhiên, vài đứa trẻ đang đứng ở hàng dưới có lỗ ở trên đầu, lỗ nào cũng xuyên từ trước ra sau, to như cái bát, chết tới không thể chết hơn được nữa. Lũ trẻ mặt như đưa đám, hoẳng sợ cúi đầu, nhiều đứa nôn ẹo, kể cả những đứa đang bị ăn 30 cũng chợt thấy may mắn vì đã đứng ra. Tất nhiên, chỉ ít lâu sau, chúng không còn cảm thấy thế nữa, 30 roi đánh xuống gần như lấy đi nửa cái mạng của chúng. Đợi khi những đứa trẻ kia bị hành hình xong, người đàn ông bắt đầu dẫn bọn trẻ đi xuống một hang động.

- Đi sau ta!- Ông ta nói, rồi bắt đầu cất bước. Ông ta bước đi không nhanh không chậm, đều tăm tắp, lũ trẻ đã được mục sở thị bài học trước, không dám trái lời, vội chạy theo. Con đường không tối, trên trần nhà được rắc bột nghiền từ Đá Ánh Sáng, nhưng trên đường không hề có vật gì làm mốc, thẳng tuột cộng với thứ ánh sáng nhờ nhờ trên đầu làm đứa nào cũng cảm thấy như đây là một con đường vô tận. NHững đứa chưa bị ăn đòn còn đỡ, những đứa đã bị ăn 30 roi, rồi 10 roi nhanh chóng kiệt sức ngã vật xuống, chỉ những đứa thực sự đủ ý chí mới có thể lết theo. Nhưng con đường như kéo dài vô tận dần bào mòn ý chỉ của lũ trẻ, mồ hôi tuôn ra như tắm, miệng khô khốc, tay chân mỏi rã rời,… là tình trạng chung của cả bọn. Rất rất nhiều đứa đã gục ngã, có những đứa độc ác thì lao tới ôm chặt một đứa khác, ngăn không cho nó đi tiếp, hoặc tiêu hao bớt sức của đứa kia… Và từ phía sau, nhưng tiếng la hét, những tiếng rú, hú, gầm của những loài thú dữ hay gì đó vang lên tiếp tục thúc bọn trẻ đi tiếp.

Con đường tưởng như vô tận đã loại bớt một nửa số trẻ em, số còn lại thì đã nửa sống nửa chết, lết theo người hướng dẫn bằng bản năng và ý chí chứ tay chân thì đã mất hết cảm giác. Đúng lúc này, một thứ ánh sáng mạnh xuất hiện làm tất cả phấn chấn, nhiều đứa như hồi sức, chạy thật nhanh và vọt qua cả huấn luyện viên.

- Phập!

- Á!

- Không!

- Cứu với!

NHững tiếng la hét từ phía trước làm tất cả hoảng sợ, còn huấn luyện viên tiếp tục bước đi, tới gần chỗ ánh sáng, ông ta đứng lại một chút, làm hành động gì đó rồi mới đi tiếp. bọn trẻ sợ sệt chờ đợi chốc lát rồi vội lao theo, và khi đi ngang qua chúng thấy cảnh tượng kinh hoàng của những đứa vọt lên: đứa giấm phải chông, đứa bị những cái bẫy kinh khủng giết chết, đứa chỉ còn lại vài bộ phần thừa với vết cắn xé. Chỉ tới lúc này chúng mới nhớ tới lời của tay huấn luyện viên: Đi sau ta. Tất cả những kẻ nào không thể đi sau ông ta, dù là bỏ cuộc hay đi trước đều chết.

Sau con đường hầm là một bãi cỏ, trên có những chiếc bàn đựng đầy thức ăn đồ uống. Sau nhiều bài học, đám trẻ dù phải nuốt nước bọt ừng ực vì đói khát vẫn sợ sệt đứng nhìn. Người huấn luyện viên nhìn bọn trẻ lâu thật lâu rồi mới gật đầu cho phép bọn trẻ được ăn. Chỉ chờ có thể, đám trẻ ùa vào, bốc thức ăn bỏ vào miệng nhai nuốt nhồm nhoàm, đứa uống nước ừng ực,… Rất ít đứa có thể ăn uống nhỏ nhẹ, và chỉ có một đứa duy nhất chịu ngồi chọn thức ăn và xé nhỏ thức ăn trước khi cho vào mồm, nó nhai rất kĩ, ăn rất ít và uống nước thật từ tốn. Trông nó ăn không khác gì một lão già nhà có gia cảnh tương đối chứ không phải một đứa nhà nghòe vừa bị vắt kiệt sức, đói và khát.

- Á!- Một đứa bé nằm gục xuống, ôm bụng to tướng lăn lộn.

- Nhịn đói quá lâu, khi có thức ăn lại ăn quá nhiều làm dạ dày nở không kịp, bục dạ dày rồi.

- Rầm!- Một đứa khác gục thẳng cẳng, không phát ra chút âm thanh nào, mặt tím tái.

- Ăn quá nhanh, thức ăn rơi vào khí quản, tắc thở!

Rất nhiều đứa không biết tiết chế lăn đùng ra chết làm bọn trẻ phải dừng lại, nhiều đứa móc họng nôn gấp.

- Có lẽ chúng tưởng thức ăn sẽ giết mình.

- Không cần phải bình luận đâu!- Hoàng Anh Kiệt khẽ nói, cậu vẫn nhăn mặt vì cơn đau.

Hoàng Anh Kiệt, người đã chiến thắng bệnh tất, nhà khoa học thiên tài, tiến sĩ điên, người đã sáng chế ra được vô số phát minh cứu giúp con người,… và người tưởng như chết vì chính phát minh của mình: Cầu Năng Lượng Siêu Hạt, thực ra lại không chết. Có điều, cậu ta lại xuất hiện ở một thế giới khác cùng với AI Android Christina. Cậu hồi sinh trong hình dạng của bản thân khi mới 7 tuổi. Cậu xuất hiện ở một khu rừng nhỏ, gần một khu dân cư nghèo. Kiệt đã cố gắng sinh tồn trong nhiều năm, nhưng cơ thể bệnh hoạn của cậu ta khi không có thuốc men hiện đại điều trị quả thực không ổn chút nào. Thế rồi một ngày đẹp trời, cậu đã bị bắt cóc và bán. Một đứa trẻ hay hàng chục đứa trẻ nghèo khổ, vô gia cư biến mất cũng đâu gây thiệt hại gì cho mọi người đúng không nhỉ.

Trong suốt những cuộc sát hạch qua, Kiệt vượt qua được một phần nhờ cậu ta từng phải chống lại căn bệnh nguy hiểm của mình trong một thời gian dài, phần lớn còn lại là nhờ Christina đã giúp kích thích các cơ quan của cậu ta hoạt động tốt nhất có thể, đồng thời chặn tất cả các tín hiệu đau đớn của cơ thể và từ từ thả nó vào lúc này.

- Lũ trẻ này chất lượng không quá tốt!- Người đàn ông vừa làm bài kiểm tra đầu vào với đám trẻ- Kitaro Lie, sát thủ cấp 5, mang năng lực của Cá Xạ Thủ Toxotes- phun nước với một lực đủ mạnh để hạ gục con mồi, ông ta đã nâng cấp nó lên mức có thể đục thủng một cái cây to cỡ hai người ôm. Hiện nay ông ta được điều chuyển về làm huấn luyện viên vì khả năng phát triển lên cấp cao hơn là bằng không.

- Tiền được cấp xuống quá ít, ta cũng không thể kén cá chọn canh được đâu.- Một thanh niên người hơn nhỏ nhưng tay thì đeo găng tay sắt to tổ mẹ, Komar Keter, sát thủ cấp 5 với năng lực của tôm búa Mantis shrimp, một cú đấm có thể đục nát đá.

- Chúng ta không phải là lực lượng mang về nhiều tiền nhất nên chất lượng tân binh cũng không quá tốt là điều tất nhiên.- Đáp lời ông ta là một cô gái trẻ, tóc đen, vẻ đẹp lạnh lùng pha chút u buồn, làn trắng nõn nà khiến ai nhìn cũng phải nhìn lâu thêm.- Nhưng hãy làm tốt công việc của ta.

- Vâng thưa thượng cấp!

Người con gái này là Lyly Jeanette, sát thủ cấp 4, được cử tới làm giám sát ở Đảo Địa Ngục. Lyly mang năng lực của các loài sứa độc, với nhiều loại độc mang tác dụng khác nhau. Cô ta khá có tiềm năng để lên được cấp 3, nhưng vẫn phải có thêm nhiều may mắn nữa.

Ba người họ là những huấn luyện viên cao cấp nhất trên đảo này, còn những kẻ khác chỉ là sát thủ cấp 6, trong khi những học viên sau 4 năm học sẽ trở thành sát thủ cấp 7.

Sau khi bọn trẻ đã trải qua kỳ sát hạch đầu vào, những ngày tiếp theo là chuỗi ngày rèn luyện vất vả. Đó là những buổi chạy hàng ngàn cây số, leo lên những con dốc thẳng đứng bằng tay không, bơi ngược dòng những dòng sông chảy siết, hít đất hàng ngàn cái… Nhưng chúng được ăn no với những đồ ăn đủ dinh dưỡng để bồi bổ cơ thể đã thiếu chất sẵn của chúng, giúp chúng chông chịu được mức độ tiêu hao của những bài tập và khiến chúng dần khỏe mạnh đủ để tiến hành những bài tập nâng cao. Tất nhiên, tình kỷ luật cũng không hề giảm sút, những bài tập như đứng yên dưới nắng cháy da thịt, đi ngủ ngay khi có lệnh, ăn uống khi được cho phép,… để chúng nhanh chóng thích ứng.

Hoàng Anh Kiệt cũng dần quen với kiểu sống này, dù nó đang ngày đêm làm bệnh tình của cậu thêm nặng. Dù Christina và Cậu đã dùng hết mọi biện pháp có thể, cộng thêm công dụng thần kỳ của Chân Võ Cửu Trùng Thiên đã phần nào giúp cậu ổn định tình hình thì Kiệt cũng bắt đầu ho ra máu, khó thở, tim đập nhanh bất thường,… Nếu không thể có cách nào nhanh chóng giúp cơ thể ổn định lại, thì chỉ chừng một năm nữa là cậu sẽ gục ngã hoàn toàn.

Và cơ hội đó đến khi cậu gặp Lyly Jeanette lần đầu tiên. Đó là buổi dạy học đầu tiên của cô ta với khóa của Kiệt, cũng là buổi học tri thức đầu tiên, giúp cậu thêm hiểu về thế giới này.