Chương 11: Kỳ sát hạch năm thứ nhất (1)

Vị Đại Đế Đâu Tiên(Remake)

Chương 11: Kỳ sát hạch năm thứ nhất (1)

.
.
.
Quyển 1: Huấn luyện địa ngục

Chương 11: Kỳ sát hạch năm thứ nhất (1)
Hoàng hôn trên biển khá đẹp, chủ yếu vì biển rộng mênh mông, không có vật gì che chắn khiến cho việc nhìn mặt trời lặn được lâu hơn. Nhưng không phải ai cũng như Kiệt có tâm tình ngắm mặt trời lặn, vì họ đang đi sát hạch. Kỳ sát hạch năm thứ nhất.

Nội dung của cuộc sát hạch này gồm 3 phần. Đầu tiên là kỹ năng sinh tồn, chúng sẽ sống nửa tháng trên hoang đảo được chọn lựa, tìm cách sống sót, thậm chí là phải đấu tranh với nhau vì thức ăn nếu cần thiết. Sau nửa tháng đó, mới bắt đầu vòng 2, rồi tiếp đó là vòng thứ 3. Nội dung các vòng sau sẽ được tiết lộ khi qua vòng trước. Theo như lời giải thích của mấy thấy giáo là vì để luyện cho bọn nó khả năng ứng biến trước tình thế đột xuất- điều không thể tránh khỏi.

Đêm xuống, thuyền sẽ dừng ở ngoài biển rồi cho học viên xuống biển, để chúng tự bơi vào bờ. Học viên trước khi bị đáp xuống sẽ được phát một túi nước, một miếng lương khô và một dụng cụ tự chọn. Nhiều đứa chọn vũ khí to thì bây giờ tái mặt. Bỏ lại thì tiếc mà nếu mang theo thì không biết có kiệt sức mà chết trước khi lên bờ được hay không. Kiệt cũng nằm trong số đó, cậu ta chọn một cây cung và tên, nhưng mang theo chúng thì vướng quá, cuối cùng Kiệt đành chấp nhận bỏ lại sau khi nghe bài phân tích của Christina: 45% là phải mất mát đồ đạc dọc đường, 30% là lên bờ sau bị kẻ lên trước đánh lén, 20% là bị ám hại ngay giữa biển, 10% sẽ kiệt sức giữa chừng, chỉ có 5% là lên bờ an toàn không chút sứt mẻ. Đặc biệt là khi tình trạng sức khỏe của Kiệt bắt đầu xuống cấp vì bệnh tật.

Sau khi cầm túi nước và miếng lương khô nhảy xuống biển, Kiệt bắt đầu dùng hết tốc lực bơi vào bờ. Quả nhiên Christina phân tích rất đúng, bơi vào bờ biển ban đêm lạnh giá lại mang đồ cồng kềnh nặng nề thực không khác gì tự sát. Tay chân Kiệt càng ngày càng mất cảm giác, Khí Trọng Thiên cũng không giúp ích được mấy. May mà bờ biển cũng không quá xa, nếu không cậu e không còn sức đi tiếp sau khi bơi lên.

Lên được bờ rồi, Kiệt nặng nhọc lê bước tìm một chỗ cao ráo, hơi kín gió để tháo bỏ đồ đạc, tránh bị nhiễm lạnh. Ăn một chút lương khô đã bị nước biến ngấm ướt, uống vài ngụm nước nhỏ cho lại sức và lên tinh thần xong, Kiệt đi… ngủ. Trời tối thế này đi chỉ thiệt thân.

……………………………..

Sáng hôm sau, mặt trời mới hơi nhô lên, kiệt đã thức dậy. Cậu không vội vàng đi đâu xa thám thính mà vội tìm hiểu chỗ mình đang ở. Đó là một bờ biển nhiều đá, đa phần thấp lè tè hoặc là đá nhỏ, chỉ có một bờ đá khá cao để làm chỗ nấp. Đêm qua Kiệt qua đêm ở đó.

Muốn sinh tồn thì trước tiên phải có hai thứ: nước ngọt và lửa. Nước ngọt thì phải tìm nguồn, haowjc bí quá thì phải chưng cất, còn lửa dễ tạo hơn. Có lửa thì có thể sưởi ấm vào đêm, nấu chín thức ăn. Tất nhiên lửa cũng có chút tai hại, là làm lộ vị trí. Nhưng may sao, từ cuộc chiến tranh chống thjwc dân Pháp 1945- 1954, người Việt Nam đã có biện pháp để khắc phục nhược điểm này: Bếp Hoàng Cầm. Kiệt nhặt vài mảnh đá vừa tay, chọn chỗ nhiều cát và tơi tại đại bản doanh- hòn đá cao cậu cư ngụ đêm trước để đào chiếc bếp Hoàng Cầm bản dị giới này. Mất kha khá thời gian để hoàn thành, nhưng từ giờ cậu có thể an tâm ăn chín uống sôi, sưởi đêm giá rét mà không sợ bị phát hiện.

Có bếp rồi, bây giờ cần lửa. nếu có một cái bật lửa hoặc không thì diêm sẽ tốt hơn. Nhưng con mẹ nó đếu có, lại không có thủy tinh hay túi ni lông để hội tụ ánh sáng, nên đành dùng mấy trò sinh tồn vậy: khoan tay. Dùng cung thì có việc chuẩn bị sẽ nhanh hơn, nhưng trái lại cần nhiều sức người khi làm hơn là dùng khoan tay. Kiệt bắt tay vào chuẩn bị: củi khô, bùi nhùi,, dây bện, khoan,…

Trước tiên, kiệt chặt lấy hai miếng củi thật nhỏ làm tay cầm, buộc chặt dây rừng vừa bện lại. Sau đó, cậu chọn một hai miếng củi khá tươi và nặng làm thăng bằng, giúp tạo đà cho khoan quay qua quay lại. Mũi khoan được vót sao cho có nhiều diện tích tiếp xúc nhất, trên được chặt một chẽ nhỏ để cho dây đã bện ghì vào, tiếp đó quấn vòng cái dây rừng bện vùng quanh mũi khoan để nó có thể quay được chuẩn nhất. Kiểm tra và đối chiếu cẩn thận với tư liệu Christina cung cấp xong, Kiệt bắt đầu đánh lửa. Cứ kéo mạnh hai đầu dây, chiếc khoan quay tít thò lò, chẳng mấy mà nó bắt đầu có làn khói nhẹ bốc lên, chứng tỏ đã ma sát đủ để tạo nhiệt. Cậu nhanh chóng cho bùi nhùi vào, thổi nhẹ để tàn lửa nhanh chóng bắt vào bùi nhùi.

- Lửa cháy rồi!- Christina reo vang, dù điều đó là hoàn toàn không bất ngờ.

- Tuyệt!- Kiệt cũng vui. Có lửa, cậu có thể hơ thức ăn rồi. Nhanh chóng đem bùi nhùi đang cháy cho vào bếp xong, bình tĩnh cho dần củi từ nhỏ tới to vào, giữ lửa đượm. Cậu nhanh chóng cầm lấy miếng lương khô bị ướt cho lên bếp hong khô rồi ăn. Lương khô thì quả nhiên chỉ ăn khô mới ngon.

Kiếm được chỗ để nghỉ ngơi, có bếp để sưởi ấm, hồi sức xong rồi, cậu phải tính chuyện lâu dài. Thứ nhât phải có biết rõ về nguồn nước hoặc nguồn thức ăn. Thứ hai là chế tạo được vũ khí. Có hai thứ đó rồi, cậu có thể thoải mái hơn trong việc quyết định phải làm gì tiếp.

Dùng dao làm từ đá để chặt một cành cây đủ chắc và vừa tay cầm làm gậy xong, Kiệt chú ý vót nhọn ở đầu một chút. Nhưn vậy cây gậy vừa có thể dùng để chống mạnh xuống đất, tránh bị ngã khi đi đường trơn. Nếu gặp biến, cậu có thể dùng nó như một mũi lao gỗ. Đã thế việc nó thường xuyên bị cắm vào đất, chỗ bẩn,… thì găm vào người, chắc chắn sẽ gây ra nhiễm trùng. Việc bị nhiễm trùng mà không có thuốc trị, nhất là điều kiện thế này là cầm chắc cái chết.

Kiệt chọn những chố đất tương đối cứng, khó tạo nên dấu vết để đi, tránh tạo nên vết chân để bị lần theo. Cậu chỉ phải đi 40 m đường chim bay theo hướng bắc là thấy một vũng nước cực trong. Đó là một giếng nước tự nhiên, với những phiến đá ong nằm bên dưới đã lọc sạch nước, hơn nữa sau khi nhìn thấy động vật uống nó xong, Kiệt hoàn toàn an tâm uống nó.

Quả thực Kiệt rất may mắn khi tìm được giếng nước tự nhiên này, vì nó là nơi ở của nhiều loai động vật, giúp cậu kiếm được nguyên vật liệu để chế vũ khí tốt hơn: cung tên. Dĩn hiên là Kiệt có thể tạo ra chúng chỉ bằng gỗ và dây rừng bện, nhưng như vậy chưa đủ. Mũi tên cậu bắn ra sẽ có nhiều vấn đề nếu chỉ làm từ gỗ. Để có thể làm mũi tên bay ổn định nhất có thể, nó cần có lông chim gắn đằng sau. Và cái giếng nước này quả là tiện, vì chim chóc bay tới đây uống nước khá nhiều. Chỉ cần môt buổi sáng, Kiệt đã bắt được 5 con. Chúng vừa là bữa tối, vừa là thứ sẽ cung cấp nguyên liệu chế vũ khí cho cậu.

Với tất cả những gì thu hoạch được, Kiệt đi về căn cứ địa trước khi trời tối. Nhóm lửa lên, tận dụng ánh nắng cuối cùng trong này để nhanh chóng làm ra cây cung và những mũi tên tốt nhất có thể xong, Kiệt mới chuẩn bị bữa tối.

Nằm cạnh bếp lửa, dù không có ánh sáng, nhưng hơi ấm nó lan tỏa ra cũng đủ làm cậu không lo về sức khỏe, hơn nữa cũng không sợ vì lạnh mà làm tay chân tê cóng, khiến không thể ứng biến nếu bị đánh úp.

Sáng ngày thứ ba kể từ khi được thả xuống đảo, Kiệt dùng một ngày hôm đó để đi săn bắt hái lượm, cốt sao kiếm cho đủ trang bị: giáp da, giày dép, dao đá, dây rợ, ba lô,… đặc biệt là tạo thêm túi nước từ da động vật và thịt hun khói để ăn dần. Xong rồi Kiệt ngủ lại một đêm cuối cùng tại căn cứ địa đầu tiên trước khi bước vào cuộc hành trình sinh tồn đi sâu vào trong đảo.