Chương 5: Đảo Địa Ngục (3)

Vị Đại Đế Đâu Tiên(Remake)

Chương 5: Đảo Địa Ngục (3)

.
.
.
Quyển 1: Huấn luyện địa ngục

Chương 5: Đảo Địa Ngục (3)

Chào đón Kiệt tới với cái chết không phải là cảm giác thanh thản gì cả, mà là những cơn đau xé da xé thịt. Cơn đau làm cậu phải mở bừng mắt. Đập vào mắt của Kiệt là một khung cảnh khó quên: trong bóng đêm thăm thẳm mênh mông có một nguồn ánh sáng duy nhất. Nhưng thứ ánh sáng đó không hề khiến cậu thấy an tâm, trái lại nó thật kinh khủng: nguồn sáng đó sáng rực rỡ, nhưng lại nóng tới kinh người, dù ở xa tới mức nguồn sáng chỉ to như một trái núi thì cơ thể Kiệt vẫn khô quắt lại. Nhưng đáng sợ nhất là càng tiến lại gần, Kiệt càng nhận thấy nguồn sáng đó không phải là một ngôi sao đang phát sáng mà là nơi tập hợp hàng tỷ con người bị đốt cháy đang gào thét.

- Hoàng Anh Kiệt!

- Tại sao mi được sống!

- Tại sao bọn ta phải chết!

- Trả lại tính mạng cho bọn ta.

- Cút xuống đây với bọn ta.

- Hoàng Anh Kiệt!

Kết hợp với những tiếng chửi rủa là lực hút không ngừng gia tăng như muốn hút cậu vào tâm của quả cầu lửa chứa đầy xác người đó. Và những xác người đó cũng bắt đầu lao tới, tóm lấy tay của Kiệt để lôi cậu vào cùng chúng, cùng chịu cảnh thiêu da cháy thịt, lửa đốt vào tận xương tủy, cơ thể như muốn tan thành bụi mà không được.

- Bộp!- Một tên vừa chạm tới Kiệt đã bị cậu đấm thẳng vào mũi. Mũi là chỗ chỉ toàn sụn, đám vào đó vừa gây đau nhiều nhất, phản lực lại vào tay không quá nhiều. Tuy nhiên, những kẻ bị đốt kéo đến càng đông, Kiệt lại không hề có điểm tựa, lại đang bị kéo vào nên chẳng mấy mà cậu đã bị hút sâu thêm vào, và đám người đang bốc cháy bao vây cậu ta, cắn xé cậu ta. Từng lớp thịt da bị cắn nát, bị nhai sống, lửa cũng bắt đầu thiêu cháy cậu ta, chúng lan ra khắp nơi, thậm chí như thấm vào phủ tạng. Kiệt cảm nhận sự đau đớn tới mức tột cùng, khiến cậu không thể nghĩ được gì thêm nữa. Nhưng cậu không thể chết, không thể ngất, và trong khoảng khắc cậu hiểu tại sao đám người kia lại muốn giết cậu tới vậy. Kiệt đã cố hết sức để chiến đấu, nhưng mọi thứ đang dần trở nên khó khăn, và rồi chẳng mấy chốc nữa thôi cậu sẽ phải bỏ cuộc, chấp nhận kiếp sống như trong địa ngục này.

- Sếp không thể chết!- Tiếng của Christina từ nơi xa thẳm nào đó vọng tới, làm Kiệt khó nhọc quay đầu nhìn quanh. Hình chiều của cô ta không xuất hiện. Có lẽ cậu đang bị ảo giác.

- Sếp không thể chết!- Âm thanh của Christina càng lúc càng rõ ràng hơn. Nó làm Kiệt thấy tỉnh táo chút đỉnh. Và rồi cậu chợt nhớ ra rằng, Christina là thứ được sinh ra để cứu cậu và trong trường hợp tệ nhất cô nàng sẽ dùng chiêu cuối: đồng bộ cấp IX, tức là cô ta sẽ cho một xung điện thâm nhập thẳng vào não cậu đồng thời chạy một loạt dữ liệu qua các vi chip gắn ở noron thần kinh của Kiệt, ép não cậu hoạt động. Nhờ đó não của cậu có thể hoạt động tiếp trong một khảng thời gian trong khi chờ tim hoạt động lại.

- Sếp không thể chết!

- Christina! Nghe thấy tôi không!

- Sếp! Chuyện gì vậy! Tại sao sếp có thể?

- Đừng quan tâm, chạy dòng điện cao nữa đi, hơn nữa nhập thẳng dữ liệu nguồn của cô vào các vi chip ở noron của tôi đi.

- Nhưng làm thế…

- Không có thời gian tranh cãi đâu! Tôi cần cô gấp!

- Vâng!- Christina lập tức chạy ngay dữ liệu nguồn của cô ta vào các vi chip được gắn tại noron thần kinh của Kiệt, làm cô ta ngay tức khắp chiếm lấy cơ thể của Kiệt. Nhưng thay vì chiếm lính được cơ thể của Kiệt, Christina thấy mình xuất hiện ở một đại dương số khổng lồ, và ở trung tâm của đại dương số này là một khối Ma Trận siêu đậm đặc, dày chi chít các dòng code đang nhảy loạn xà ngầu. Nhưng rồi Christina vội tìm sếp của mình, đây mới là công việc chính của cô. Cô phát hiện ra cậu ta đã bị biến thành một khối code. Nó đang liên tục liên lạc với cô, đồng thời bị những mã độc và chương trình dị thường tấn công. Dù phản kích rất cố gắng, nhưng khối code đại diện cho sếp của cô bị đánh cho tơi tả, phần bị tách rời, phần bắt đầu bị xóa, phần bị chèn mã độc thêm.

- Dám tấn công chủ của chị à! Xem chiêu!- Christina nhanh chóng can thiệp, viết các chương trình phòng chống, phẩn công, can thiệp, tiêu diệt những thứ đang tấn công chủ của mình. Thế nhưng cô đang lầm việc, thì khối Ma Trận ở trung tâm đại dương số bắt đầu chú ý, và nó dường như không thích điều mà Christina làm, nên tốc độ hoạt động của các chương trình có hại tăng lên gấp bội, khiến cô như phát điên khi xử lý chúng.

Còn Hoàng Anh Kiệt, thứ cậu quan sát thấy là Christina xuất hiện trong dạng hình chiếu, và cô nàng tả xung hữu đột, đánh cho bọn người bị lửa đốt một trận tơi bời, ép chúng nôn hết thịt đã cắn cậu ra, dập lửa hộ Kiệt và xua đuổi những kẻ đang định tiến lại. Nhưng rồi khối cầu sáng rực kia dường như hơi chuyển động một chút, rồi những tên bị lửa thiêu như mạnh hơn, nhanh hơn.

- Cô có cách gì để chúng ta thoát ra khỏi đây không!- hoàng Anh Kiệt hỏi.

- Tôi sẽ kích tim của sếp thêm lần nữa, đồng thời cố thử cho thần kinh của sếp hoạt động lại, tạo cho sếp một cảm giác như bị ngã để thử đánh thức sếp xem sao? Nhưng như thế em phải quay lại cơ thể chính. Sếp có thể…

- Nhanh lên, tôi sẽ cố chịu.

Christina đi rồi, Kiệt biết khoảng khắc nguy nan nhất đã đến, bọn bị thiêu sống chỉ còn cách cậu vài cm, nhưng cậu không thể chạy. Vậy thì hãy liều. Kiệt đột ngột nắm lấy tay một đứa, giật mạnh nó lại chỗ mình. Kẻ bị thiêu đốt kia như nhếch mép lên trước bữa ăn ngon, nó há mồm thật to để chuẩn bị cắn Kiệt, nhưng cậu đã ra tay trước, Kiệt gặm thật mạnh vào cổ họng gã, mặc kệ lửa đốt, mặc kệ sợ ghê tởm khi ăn thịt người và kệ cả vị ghê tởm khi máu- hay ít nhất là thứ chất lnogr trong người gã tương tự như máu chảy vào người cậu. Gã bị cắn điên lên vì bị thương, nó rú lên giận giữ, và toan túm cậu để cắn lại, thì Chrisitna quay trở lại. Cô nàng tóm lấy Kiệt và biến mất trước sự điên cuồng của tất cả những kẻ bị đọa đày kia.

- Không!

- Hoàng Anh Kiệt!

Tất cả những kẻ trong khối cầu cháy đồng loạt rú lên.

Hoàng Anh Kiệt mở bừng mắt, cảm giác ngã trong giấc mơ mà Christina tạo ra quả là y như thật vậy. Cơ thể cậu giờ này thật thoải mải, khiến cậu thấy lạ.

- Cơ thể tôi sao rồi!- Kiệt vội hỏi. Cảm giác bị ăn sống hay phải chiến đấu ở cái thế giới kia quá đáng sợ, nên Kiệt quyết định sẽ không quay lại nơi đó nữa. Thà rằng bị nghiên cứu cũng được.

- Kì lạ thật sếp ạ! Dường như khi sếp tấn công và cut đi một phần code của những mã độc đã tấn công sếp, nó đã cung cấp một phần năng lượng kì dị, giúp cở thể của sếp khỏe lại.

- Nó đã lóc sạch độc trong cơ thể tôi ư?

- Đúng! Không chỉ lọc sạch độc, mà còn làm bệnh của sếp thuyên giảm rõ rệt nữa.

- Cái quái gì!- Kiệt không tài nào hiểu được điều gì đã xảy ra, nên cậu quyết định phải nghiên cứu thật kỹ vấn đề này. Nhưng bây giờ thì phải ngủ cái đã, trời sắp sáng rồi. Dù cơ thể này đã nghỉ suốt mấy tiếng qua, nhưng trí não cậu không nghỉ một giây nào trong suốt thời gian qua.

……………………………………………………………………….


- Bọn mi chắc đã cảm nhận được những gì viên thuốc vừa được cho ngày hôm qua mang lại.- Lyly cười hỏi.

- Dạ thưa bọn con thấy khỏe lên gấp trăm lần.

- Tốt, vậy ta có tin cho bọn mi đây. Thứ nhất là một tin kém vui một tí: đó là viên duy nhất bọn mi được dùng miễn phí, tất cả các viên sau sẽ chỉ có thể có được một khi bọn mi nhận được một điểm Đạt từ giáo viên hướng dẫn cho bọn mi nhận xét. Tin thứ hai, càng kém vui hơn, là từ giờ bọn mi sẽ không chỉ có học thể lực nữa, mà sẽ bắt đầu phải học những môn học khác. Năm đầu tiên này sẽ có: Cận Chiến, Xạ Kích, Tốc Ký và Ẩm Thực. Cộng với môn Thể Lực và Học Văn với ta thì tổng cộng có 6 môn. Ai không qua nổi chỉ có một con đường: chết. Nhớ đó. Đây là các giáo viên sẽ hướng dẫn các người- Kran Fu dạy Cận Chiến, Liễu Ánh Nguyệt dạy Xạ Kích, Vegalin Mats dạy Tốc Ký và Pogba Basitanich chuyên gia Ẩm Thực. Đây là thời khóa biểu, đọc và làm theo cho đúng.

……………………………………………………………………..

Môn thứ nhất mà bọn trẻ được học là Xạ Kích. Liễu Ánh Nguyệt, cái tên và dáng người của cô ta trong khá giống con gái Đông Á, cụ thể là Trung Quốc hoặc Việt Nam, đó là nếu đây đang ở Trái Đất. Còn ở đây, cô ta có vẻ đến từ Lục Địa Đông- Chiến Địa.

Liễu Ánh Nguyệt dẫn lũ trẻ lên một ngọn núi cao, đường đi không quá xa nhưng thực xạ cực kì dốc, đứa nào cũng thở bở hơi tai. Ngọn núi cao khoảng trên 200m, có nhiều mỏm đá chìa ra ngoài, và Liễu Ánh Nguyệt nhàn nhã ngắm cảnh vật trên mỏm đá cheo leo nhất.

- Bọn mi biết không, là một sát thủ, bọn mi sẽ không xông vào chém giết rồi lao ra ngoài như một chiến binh vô địch, nhiệm vụ của bọn mi là phải giết thật nhanh đối thủ rồi lủi đi thật nhanh. Cách nhanh nhất, an toàn nhất, bí mật nhất là vũ khí đánh xa: cung tên, nỏ, phi tiêu, ống phóng tiêu,… Nhưng dù bọn mi có muốn dùng cách nào, cũng phải biết giữ đủ bình tĩnh, chờ được cơ hội xuất hiện để ra tay một phát trúng ngay. Hôm nay, bọn mi sẽ học cách bình tâm. Mỗi đứa hãy ngồi ở trên một mỏm đá. Bao giờ ta bảo được thì mới được xuống.

- Mỏm đá ư!

- Nhỡ rơi xuống thì….

- Phập!- Liễu Ánh Nguyệt không nói nhiều, bắn một mũi tên cắt ngang tóc của đứa vừa bàn lùi.

- Ngồi lên!- Cô ta ra lệnh.

Bọn trẻ sợ hãi vội tìm chỗ ngồi. Chỗ ngồi cũng không phải chỗ nào cũng nguy hiểm, nhưng chỉ những đứa thật khỏe mới dám ngồi, hoặc tranh được, nhưng chúng cũng không dám bước ra ngay, nếu bọn bị cướp đẩy xuống thì bỏ mẹ hoặc còn nhiều chỗ quá hiểm không ai dám bước tới, nên nhiều đứa không có chỗ ngồi. Không chút mềm lòng, Liễu Ánh Nguyệt rút tên ra bắn thẳng vào người bọn trẻ, giết chết chúng ngay tức khắc. Bọn trẻ đã kịp bước lên chỗ ngồi thì thầm cảm ơn tổ tiên phù hộ.

Hoàng Anh Kiệt chọn cho mình một chỗ treo leo hiểm trở, nhưng được cái không sợ bị tranh. Cậu không sợ ngã lắm, vì cậu từng luyện võ, khả năng thăng bằng tốt, còn có Christina liên tục giám sát, nếu có biến sẽ can thiệp ngay. Đợi hồi lâu mà Liễu Ánh Nguyệt không cho xuống, chân mỏi, Kiệt liền làm vài động tác duỗi tay chân rồi ngồi xuống thiền. Tất nhiên cậu cũng không ngồi thiên như ở Trái Đất, thế thì lộ liễu quá, cậu chỉ cần ngồi tư thế thích hợp, rồi hít thở điều hòa hơi thở trong ngực bằng Chân Võ Cửu Trọng Thiên: Khí Trọng Thiên là đủ rồi.

Liễu Ánh Nguyệt quan sát tất cả, và hơi dừng lại ở chỗ Hoàng Anh Kiệt. Hoàng Anh Kiệt dù chỉ dùng Khí Trọng Thiên để điều hòa hơi thở, nhưng cũng đã là xuất sắc, vì trong tất cả, cậu là người duy nhất có vẻ thoải mái, còn những đứa khác đều đang căng thẳng. Với một sát thủ, để cơ thể thả lỏng được kể cả ở hoàn cảnh nguy hiểm tới tính mạng là cực quan trọng, vì nếu cơ thể căng thẳng thì một khi lâm trận sẽ không thể phản ứng tốt.

Hết cả buổi sáng, qua cả buổi trưa, đến buổi chiều, nắng không gắt, nhưng đói bụng và căng thẳng làm nhiều đứa như muốn ngất đến nơi. Thế rồi, một đứa không chịu nổi liền ngã xuống.

- Bộp!- Một cánh tay kịp thời giữ đứa sắp ngã lại. Ở những bài kiểm tra đầu vào hay như khi vừa nãy, Kiệt đều không có khả năng cứu, cậu không thể chống lại những huấn luyện viên của Ma Quỷ Đảng, lực bất tòng tâm. Còn bây giờ, đứa sắp chết ở đủ gần, đủ khả năng cứu, cậu cứu.

- Tỉnh chứ!

- Cám ơn nhiều! Tôi là Jamie Franker.

- Tôi là Hoàng Anh Kiệt.

- Hai đứa kia, cấm nói chuyện riêng nữa.- Liễu Ánh Nguyệt hơi phát ý, Hoàng Anh Kiệt ra tay cứu đồng đội, một tác phong không giống sát thủ cho lắm

- Vâng.