Chương 10: Đặc huấn (2)

Vị Đại Đế Đâu Tiên(Remake)

Chương 10: Đặc huấn (2)

.
.
.
Quyển 1: Huấn luyện địa ngục

Chương 10: Đặc huấn (2)
Hoàng Anh Kiệt đón chào buổi sáng một cách vui vẻ, đặc biệt là khi thấy Jamie trông khá ngon lành, không có vết thương nào cả. Chứng tỏ cậu ta giỏi hơn cậu nhiều, vì Kiệt có Christina giúp ăn gian. Kiệt lấy một đống thức ăn, tiến lại chỗ của hai người vẫn thường ngồi và bắt đầu ăn uống.

- Bộp!- Đột nhiên, Jamie phát động tấn công bằng một cú đấm thẳng. Bình thường hai người tuy có tập việc đánh bất ngờ, nhưng đó cũng là ở sân tập chứ chưa bao giờ trong lúc ăn cả. Tất nhiên đòn đánh vẫn bị Christina phát hiện, nhưng Kiệt đang bê đồ ăn, hai tay vướng víu, muốn phản đòn thì phải hất đồ ăn đi.

- Giúp chút đi!- Kiệt quyết đoán nhờ Christina giúp đỡ.

- Vù!- Christina hất đống thức ăn lên, né đòn của Jamie, tay kia lại nhanh chóng đỡ đống thức ăn và để chúng xuống bàn ăn. Xong việc, cô rút lui và Kiệt bình thản ngồi xuống bắt đầu bữa ăn.

- Khá đó!- Jamie khen ngợi, còn Kiệt bình thản ngồi ăn. Cậu không định trả đũa khi bụng đói meo và lãng phí những món ăn nóng sốt này đâu.

…………………………..
- Hoàng Anh Kiệt nhanh chóng tiến bộ như vậy sao?- Jamie cau mày khi nghe bọn cùng phòng của Kiệt thuật lại toàn cảnh trận chiến. Tất nhiên, Jamie cũng có thể làm vậy, nhưng đó là vì cậu ta có kinh nghiệm từ cuộc sống lang thang trên đường phố, phải giành giật thức ăn, chỗ ở, chiến đấu để sinh tồn. Còn Hoàng Anh Kiệt là một con gà chính hiệu, đấu với Kiệt nhiều nên cậu rõ. Hoàng Anh Kiệt không biết đánh nhau, thiếu kinh nghiệm, thắng được cậu chủ yếu là vì cậu nhường để nó chủ quan, cộng thêm nó có nhiều chiêu trò khá dị.

Tuy vậy vài lần thua trước Hoàng Anh Kiệt, Jamie đã biết rằng cần phải tìm cách chơi bẩn. Y nhanh chóng tìm cách thu thập đàn em, nhất là đám chung phòng với Kiệt. Nhờ thế khi cần Jamie sẽ có lợi thế hơn.

- Mi nói Hoàng Anh Kiệt đã ngủ sâu rồi, nhưng bọn mi vừa đến là bị hắn đánh phủ đầu trước ư?

- Vâng! Chuyện này bọn em cũng thấy rất lạ. Bởi…

- Từ đêm nay bọn mi thường xuyên tìm cách tập kích hắn cho ta. Làm loạn cả lên, không cần theo quy luật gì, để xem hắn thế nào!- Jamie cắt ngang lời giải thích, mà ban lệnh khác.

- Dạ!- Đám kia vội đồng ý và biến

- Ha ha ha! Nếu Hoàng Anh Kiệt biết được tên bạn thân của hắn lại làm nhiều trò như vậy để hạ hắn thì không biết hắn thấy tự hào vì sức mạnh hay thấy ghê tởm mi nhỉ?-Komar Keter vốn đứng ở chỗ kín quan sát, giờ lại bước ra nói mỉa.

- Kẻ chiến thắng chỉ có một! Tôi nghĩ là ông sẽ có ích lợi gì đó nếu tôi giành chiến thắng phải không?- Jamie trả lời. Komar cũng trông khá hài lòng với tên học trò, vì nó biết bất chấp thủ đoạn giành chiến thắng, mà quả thật nó nói đúng, nếu nó thắng thì y cũng có lợi không nhỏ.

- Cầm lấy đi!- Komar đưa cho Jamie một cọc gỗ trên có cuộn giấy buộc lại

Jamie bình tĩnh cầm lấy cái tọc, toan mở ra xem thì bị Komar giữ tay lại. Jamie cẩn thận hỏi:

- Có độc!

- Chạm vào thì mi chỉ cảm thấy như bị chích nhẹ, nhưng sau 1 phút sẽ chết!

- Thứ này có hạn sử dụng không!- Jamie tuy vô cùng kinh ngạc trước tác dụng kinh người của thứ vũ khí mình có, nhưng không lâu sau thì Jamie quan tâm tới thời hạn sử dụng. Kinh nghiệm sống quả là thứ phải tích lũy mới có được. Jamie từ nhỏ sống trên đường phố, biết rằng mọi thứ chỉ có hạn dùng nhất định: gỗ để lâu thì mục, sắt để lâu thì gỉ, thức ăn chóng hỏng,… nên vũ khí lợi hại này có thể dùng trong bao lâu, phải hỏi cho rõ.

- 6 tháng!- Komar gật gù tán thưởng. Tên nhóc này không bị lợi ích làm váng đầu.

………………………..

Theo lệnh của Jamie, 10 đêm tiếp theo Hoàng Anh Kiệt liên tục bị tập kích. Thế nhưng, vì có Christina để ăn gian, Kiệt chả sợ mẹ gì mà không ăn ngon ngủ kĩ, đêm tập thể dục, luyện mấy bài quyền.

Jamie thì ngày một gấp gáp, vì không hiểu được Kiệt lấy đâu ra tinh thần và sức mạnh để chống tập kích ban đêm. Nhưng dù vậy Jamie vẫn cho người liên tục tấn công Kiệt cả đêm lẫn ngày, để bào mòn ý chí và sức khỏe của Kiệt. Những vụ tấn công có thể là khiêu khích, đánh lén, … đủ mọi thể loại nhưng hầu như không gây ra vấn đề gì nghiêm trọng cho một tên bật hack như Kiệt.

Chẳng mấy mà mọi cuộc quấy rối đều biến thành trò hề, thậm chí Kiệt còn nhân cơ hội đảo khách thành chủ, cuỗm đi nhiều đàn em của Jamie. Số là Kiệt thấy bọn nó quấy rối thì được chứ làm bao cát cho cậu tập thì chả bõ, thế là cậu ta quyết định dạy bọn nó cách làm thế nào để có thể gây thêm khó khăn cho mình. Hơn nữa để làm thù lao, Kiệt còn nhờ Christina soạn giáo án để cậu giúp bọn nó học tập mấy môn kia tốt hơn, có nhiều thời gian bồi luyện với cậu.

Có giáo trình của Christina, lại thêm Kiệt thực tâm dạy, mấy đứa kia nhanh chóng tiến bộ. Hơn nữa tuy Kiệt nện bọn nó, nhưng so với những gì thu hoạch được thì chẳng bõ bèn gì, thế là chúng nhất loạt phản Jamie, tuôn hết mọi việc với Kiệt.

Mới đầu nghe Kiệt cũng bất ngờ lắm, không ngờ Jamie lại có thể thu phục được tay chân ở trong này. Nhưng cậu chả giận hay thấy buồn khi bạn chơi xấu, nói đơn giản thì Kiệt thấy việc hiện tại cũng không khác gì việc bế một đứa oắt con chưa đầy 1 tuổi song thì bị nó tè lên khắp người vậy. Có thể giật mình, có thể thấy ghê ghê, có thể sợ bẩn, nhưng chẳng ai tét đít nó cả. Thậm chí nhiều người còn thấy đó là thú vị nữa chứ.

………………………………..

Không biết tin tức thế nào mà Liễu Ánh Nguyệt lại biết về việc Jamie chơi xấu, nhưng cô ta không làm gì Jamie mà lại chăm chú quan sát Hoàng Anh Kiệt hơn vào nhiều buổi học. Cho tới một ngày, dường như sự tò mò lấn át lý trí, cô ta mở miệng trước:

- Mi biết kẻ mi coi là bạn đã làm những gì với mi chứ?

- Dạ?- Ban đầu thì Kiệt cũng đơ mẹ nó ra. Ai mà ngờ kẻ suốt bao buổi đặc huấn đã im như thóc, kể cả những lời hướng dẫn cũng tiết kiệm hết có thể nay lại vì một chuyện tranh chấp không đâu mà hỏi cậu.

- Jamie Franker, kẻ mi vẫn coi là bạn chơi xấu mi, mà sao mi vẫn không hề tìm cách hạ hắn.

- À, chuyện đó thì thực ra cũng dễ hiểu thôi, tại vì trò thấy việc đấu qua đấu lại bằng mấy trò như thế thì cũng khá là tốn thời gian. Hơn nữa có cậu ta và đám đàn em giúp đỡ, nên tiến bộ khá nhanh thì việc gì phải giận với chả dỗi.

- Mi có biết không, mi càng thể hiện thứ sức mạnh lấn át hắn, hắn sẽ càng thêm đố kị. Và khi sự đố kị đạt tới đỉnh điểm, hắn có lẽ sẽ ra tay giết chết mi. Hoặc thậm chí hại mi sống không bằng chết.

- Dạ, điều ấy thì cũng có thể lắm chứ! Nhưng trò thấy thay vì mải mê nghĩ về nguyên nhân hay tỏ ra sầu đời, tập luyện để có sức mạnh cho thời khắc ấy là hợp lý hơn cả.

Liễu Ánh Nguyệt lại nheo mắt nhìn Kiệt, rồi ánh mắt hơi thất thần. Dường như cô ta đang mải nghĩ về quá khứ gì đó. Nhưng chỉ vài giây thôi, cô ta tỉnh táo lại, nhanh nhứ chớp rút một mũi tên và bắn thẳng vào mặt Kiệt.

Nhờ quá trình đặc huấn trước đây, Kiệt kịp thời tránh tên. Mỗi một bài tập cô ta đưa ra đều vô cùng có ích, khiến cho Kiệt có thể tăng cường tất cả năng lực: phản xạ, sự bình tĩnh, nắm bắt thời cơ, sức khỏe… Nhưng rồi những mũi tên liên tiếp bay tới, làm cậu tránh trái né phải, cuối cùng thì ăn mấy mũi. May mà không vào chỗ hiểm, không thì…

- Kẻ định hại mi sẽ không dừng lại như ta đâu!- Liễu Ánh Nguyệt chốt hạ trước khi quay đi, kết thúc sớm buổi học hôm đó. Từ hôm sau, cô ta không còn nhắc gì tới chuyện của Kiệt nữa, nhưng những bài huấn luyện tăng độ khó lên gấp bội.

Mọi việc cứ thế êm đềm trôi đi. Trong 5 tháng tiếp theo, Kiệt cũng tiến bộ rất nhiều nhưng cơ thể cậu bắt đầu có những dấu hiệu không tốt lắm, căn bệnh cũ của cậu ta lại tái phát, các triệu chứng của suy tạng dần dần xuất hiện. Theo Christina phân tích thì cơ thể cậu đã dùng hết thuốc. Chỉ có điều thứ "thuốc" giúp cậu khỏe lên rốt cục là viên thuốc mà Ma Quỷ Đảng đưa hày là nguồn năng lượng truyền vào cơ thể cậu khi cậu thoát khỏi không gian kỳ lạ kia thì cô không dám chắc.

- Có lẽ ta nên thử thuốc của Ma Quỷ Đảng trước. Có lẽ vậy. – Christina nói mà giọng không dám chắc chút nào. Nhưng cô cũng không dám để Kiệt chết thử. Không gian số kỳ bí kia là gì, cô chưa có đủ thông tin về nó. Tiếp tục đi vào là ngu xuẩn.

6 tháng đã qua kể từ ngày Kiệt bước lên đảo Địa Ngục, và giờ là lúc kỳ sát hạch năm thứ nhất bắt đầu. Theo như Lyly tuyên bố, ai cầm thứ hạng đầu sẽ được thưởng 10 viên thuốc bổ, về nhì lấy 5 viên, về thứ ba lấy 3 viên, còn lại 15 người về cuối không có thuốc.