Chương 6: Đảo Địa Ngục (4)

Vị Đại Đế Đâu Tiên(Remake)

Chương 6: Đảo Địa Ngục (4)

.
.
.
Quyển 1: Huấn luyện địa ngục

Chương 6: Đảo Địa Ngục (4)

Bữa trưa của cả bọn chuyển thành bữa chiều luôn, hơn nữa lại còn phải căng hết sức ra để tránh bị ngã, nên nhiều đứa đói dữ tợn, chúng ăn thùng uống chậu hơn lúc thường ngày. Cũng may mà tiết sau là tiết học chữ với Lyly nên có thể ăn nhiều một chút.

- Đừng ăn quá no!- Jamie nói nhỏ với Kiệt khi lướt qua cậu ta trong lúc thấy Kiệt đi lấy suất thức ăn thứ 3.

- Cảm ơn!- Kiệt đáp nhanh, nhưng vẫn đi lấy thêm đồ ăn và ăn tới suất thứ 5. Thực sự thì Kiệt không mệt vì buổi tập sáng nay, Chân Võ Cửu Trùng Thiên đã giúp cậu tiết kiệm tối đa sức mạnh để giữ bản thân được an toàn trên mỏm đá chênh vênh đó. Từ ngày hôm qua, sau khi thoát khỏi tử thần và không bị rơi vào cái hành tinh rực lửa kia, không rõ thế nào nhưng cơ thể Kiệt trở nên khỏe mạnh vô cùng, sức ăn cũng tăng vọt. Thể hiện rõ nhất là sức ăn của Kiệt, nó tăng lên đáng kể cho thấy cơ thể cậu hấp thụ tốt hơn trước đây. Và thức ăn cũng được tiêu hóa cực nhanh, nên Kiệt ăn nhiều nhất mà lại xong trước nhất, đủ thời gian để chợp mắt trước khi vào lớp. Khí Trọng Thiên trong Chân Võ Cửu Trọng Thiên cho phép cậu ta kiểm soát hơi thở cực tốt, và từ đó cậu ta có thể điều khiển được một số hoạt động của cơ thể: ăn, ngủ, làm việc, tiêu hóa,…

Tiết học của Lyly bắt đầu. Bài giảng hôm nay của Lyly nói về các vùng địa lý và dân cư của Lục Địa Bắc, vì thường các sát thủ mới ra trường sẽ chỉ hoạt động ở gần khu huấn luyện. Với một đống số liệu cần nạp vào đầu, lại thêm các từ ngữ chuyên môn nhiều tới mức cứ 2 phút phải giở từ điển một lần. Bình thường tiết học này cũng không quá chán, cộng thêm việc bọn trẻ sợ uy Lyly nên chúng đều chăm chú nghe, nhưng hôm nay sau một hồi tra tấn thể xác và tinh thần của Liễu Ánh Nguyệt, lại ăn quá nó khiến bọn trẻ đều mệt mỏi vô cùng, nên một vài đứa hơi gà gật. Lyly không nói gì mà cứ tiếp tục giảng bài. Cơn buồn ngủ chẳng mấy chốc lan ra khắp lớp, chỉ trừ một vài đứa, trong đó có Kiệt và Jamie. Nếu Jamie không buồn ngủ là vì cậu ta không ăn no và cố gắng tự véo vào người mình để thức, thì Kiệt không buồn ngủ thật, cậu ta đang cùng Christina vẽ lại bản đồ của Lục Địa Bắc, phục vụ công việc sau này.

Tất nhiên, việc gì đến thì cũng phải đến, ngay sau buổi học, Lyly yêu cầu tất cả nhưng ai đã ngủ gật phải đứng lên chịu phạt. Không đứa nào dám trái lệnh, chúng đã biết điều gì sẽ xảy ra nếu không làm theo lệnh. Tất cả chúng ăn 20 roi. Trận đòn không quá hiểm, nhưng làm cơ thể chúng ê ẩm, mà ngày mai là ngày tập môn Cận Chiến, một môn mà chắc chắn cần rất nhiều thể lực. Lyly tuyên bố bọn ăn đòn mai được nghỉ dưỡng thương, còn những đứa không sao đi học bình thường.

Nếu là ở trường học bình thường, chuyện này có lẽ rất vui, nhưng ở Đảo Địa Ngục này, không học một buổi tức là thiếu đi một phần khả năng qua môn và sẽ có nguy cơ mất đi suất giành lấy cơ hội trở thành cường giả.

Kiệt và Jamie gặp lại nhau ở trên bàn ăn. Nhìn thấy đống thức ăn mà Kiệt đang ngốn, Jamie hơi nhíu mày.

- Cậu ăn rất khỏe mà sao lại không buồn ngủ trong lớp học vậy!

- Vì tớ ngủ trước rồi mà.

- Lúc cậu ngồi trên ghế ư! Cậu dị thật đấy.

- Còn cậu sao lại biết là không nên ăn no.

- Tớ từng là một tên trộm vặt trên phố cho tới khi bị bán vào đây. Tớ biết rằng không bao giờ được ăn quá no nếu không muốn có chuyện. Nhân tiện chớ đi ngủ tối nay, bọn cùng phòng cậu có lẽ sẽ định tẩn cậu một trận để ép cậu phải nghỉ học cùng chúng ngày mai.

- Vốn sống của cậu phong phú quá nhỉ?

- Nếu sống ở một nơi như tớ từng ở, cậu cũng sẽ sớm khôn như tớ thôi.

- Có lẽ thế.

Nhưng cả hai người đều đoán nhầm, có vẻ mấy tên nhóc cùng phòng với Kiệt không thể chờ đợi thêm được nữa, chúng đến ngồi ngay cạnh cậu.

- Người không phận sự biến!- Một tên nói

Jamie hơi nhìn Kiệt rồi đứng lên. Jamie có một việc riêng tư quan trọng, cậu ta không thể liều mạng cho một người bạn mới quen như Kiệt, dù cậu rất thú vị.

- Nhóc con, mai mày cũng cần nghỉ học đấy!
- Tuyệt! Tôi cũng cảm thấy khá mệt, nhưng mà biết làm sao được, ai cũng hiểu rằng môn ngày mai quan trọng như thế nào.

- Ôn con, mày nên biết tao không muốn nói lại câu thứ hai đâu.

- Trước khi mày định bật bọn tao, nên nhớ mày đang ngồi trong vòng vây đó!

- Ngoan ngoãn ở nhà một buổi, nếu không tao tin tối nay mày sẽ có bệnh vào người đó.

- Tụi bay biết gì không!- Kiệt uống nốt ngụm canh đang ăn dở, trước khi cầm thêm bát canh nóng trước mặt- Không phải là tao bị bọn mày vây quanh, mà bọn mày đang bị kẹt với tao tại đây.

- Ụp!- Kiệt hất bát canh nóng vào mặt một tên, rồi cầm cái bát không đập vào mặt kẻ khác. Đòn tấn công rất nhanh và quyết liệt, khiến một tên sững sờ, đủ lâu để Kiệt quật một đòn chém má tay vào huyệt, đánh hắn ngất xỉu. Nhưng tên cuối cùng, kẻ từ đầu đến cuối không nói gì thì không hề bị trấn áp, hắn đạp gãy một cái ghế, lấy chân ghế làm gậy.

- Ha!- Hoàng Anh Kiệt cũng nhanh chóng tự tạo một cây gậy tương tự từ chân ghế. Hai bên gườm nhau hồi lâu, không ai ra tay trước, vì gậy hai bên đầu khá ngắn, nhưng đủ nặng. Ăn một đòn chuẩn xác thì coi như nằm luôn.

- Aaaaaahhhhh!- Đột nhiên Kiệt hét toáng lên, và gã kia lao lên trước. Gậy vụt mạnh và nhanh tới không ngờ. Kiệt đưa gậy lên đỡ, đồng thời tay không cầm gậy chặn ở sau. Hai cây gậy chạm nhau, gậy của Kiệt được chặn tốt, khiến nó đứng vững trong trong khi gậy của đối thủ hơi bị chững lại. Nhân cơ hội đó, Kiệt nhanh tay nắm lấy đầu gậy, giằng nhẹ về phía mình. Rồi một cú vụt nhanh như chớp về mặt của đối thủ.

Cú ra đòn khiến tất cả ồ lên, nhưng họ chợt im bặt lại vì gã kia đã kịp ngửa đầu để né. Gã vận sức toan giật lại cây gậy thì một cảm giác đau điếng từ bụng truyền đến, rồi tiếp theo là đầu gối khiến người gã mềm nhũn. Hóa ra sau khi vụt trượt Kiệt đã không nao nùng gì mà nhanh chóng vụt thêm một vụt vào bụng, một vụt vào kheo gối. Sau hai đòn làm đối thủ mềm người, cậu mới giật cây gậy trong tay hắn. Và một cú vụt thẳng cánh vào đầu đã cho hắn được nằm ngủ một giấc nhanh chóng.

Trận chiến của Kiệt tất nhiên không qua nổi con mắt của mọi huấn luyện viên. Vì đây là bữa tối, họ cũng biết sơ qua về hình phạt của Lyly nên muốn đến xem xem bọn nhóc sẽ hành xử thế nào.

- Mình không thể tiến thì bắt người khác cùng lùi! Bản năng rất con người!- Một giáo viên nhận xét khi thấy bọn kia bao vây Kiệt.

- Khôn ngoan không anh hùng rơm!- Liễu Ánh Nguyệt gật gù với Jamie, trong tiết của cô ta Kiệt đã cứu Jamie, nhưng giờ Jamie không vì thế mà liều lĩnh. Tuy máu lạnh nhưng là thứ một sát thủ cần.

- Ta cùng cá xem tên nhóc đó sẽ bị hành thế nào nhé.

- Tôi lại cho là nó sẽ ngoan ngoãn chịu thua.

- Khá lắm. Ra tay cực độc! Nhưng phí thức ăn quá!- Pogba tặc lưỡi

- Phản ứng tốt.- Kitaro nhận xét về đối thủ của Kiệt, kẻ đã cầm vũ khí.

- Kỹ thuật tốt quá ha.- Vegalin khen ngợi

- Vỡ vẩn, thứ kỹ năng hạng bét đó mà các ông cũng khen được ư?- Kran Fu gắt. Là kẻ được chỉ định để dạy kỹ thuật Cận Chiến, những gì Hoàng Anh Kiệt thể hiện quả là quá mức tầm thường.

Nhưng trong tất cả đều không ai biết, Lyly mới là người thấy ấn tượng với Kiệt nhất. Tiếng hét của Kiệt trước khi hai bên lao vào đấu gậy thực chất là một kỹ năng của sát thủ. Nó khiến đối phương bị giật mình và phản ứng theo bản năng. Một kẻ chưa từng được học có thể làm vậy sao.