Chương 2: Có gì đó

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 2: Có gì đó

Chương 2: Có gì đó

Chương 2: Có gì đó

Sắc trời vừa xuống, đoàn người cũng tới được nhà trọ đã hẹn trước, tại tiêu cục làm ăn luôn luôn phải tránh vi phạm vào những điều cấm kỵ, trong đó có không được vào những nhà trọ không quen biết. Vì vậy khi làm nghề bảo tiêu thường sẽ hoạch định cho mình một tuyến đường nhất định, để tiết kiệm thời gian vận chuyển cũng như có cho mình những trạm dừng chân an toàn.

Mới vào cửa, tiểu nhị đã mặt mũi tràn đầy nhiệt tình ra đón:

'' Viêm tiêu đầu, ngài đã áp tiêu về rồi đó à, mau vào! mau vào! để tiểu nhân kêu người ra dắt ngựa ''

Vì là khách quen, cũng như đã làm ăn từ lâu, nên làm việc vô cùng mau lẹ.

'' Tiểu nhị cho mấy bàn thức ăn và chuẩn bị mấy gian phòng đi, như cũ ''

Viêm tiêu đầu nói xong, thì đi tới gặp trưởng quỹ nói gì đó.

Đại Lực cũng theo đoàn người vào, hắn nhìn xung quanh, bây giờ đã là giờ dậu nhưng khu ăn xung quanh vẫn đông người, có tới 20 người trong khu bằng với nhóm người bọn hắn. Nếu ở một nơi sầm uất có lẽ đây là điều bình thường, nhưng mà bọn hắn đang ở một khu vắng, mà chỗ này lại đông người như vậy thì có vẻ không được bình thường. Đám người này mặc dù ăn mặc khác nhau nhưng mà, trên đời này ai biết được chữ ngờ, bọn hắn không muốn phải hối hận. Viêm tiêu đầu có lẽ cũng vì thấy thế nên mới đi tới gặp trưởng quỹ để hỏi sự tình này. Đại Lực nhìn xem các hộ vệ mỗi người căng thẳng nhìn quanh trong tay cầm vũ khí không rời, trong lòng cũng nhảy một cái. Hắn chỉ vừa mới tu luyện thôi a, còn thuộc loại gà mờ nhất nữa, đừng có mà chưa xuất sư đã chết a.

Đừng nhìn bọn hắn số lượng người như nhau mà không sợ, phải biết có 4 người bọn hắn là khuân vác 16 người còn lại mới có võ công a, mặc dù khuân vác bọn hắn cũng học được một ít võ nhưng toàn là công phu mèo cào. Ra đánh thật thì chỉ có mà làm tốt thí thôi.

Nhìn Viêm tiêu đầu nói chuyện với trưởng quỹ mà mặt không đổi sắc, đám người cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

'' Mọi người lên phòng hết đi, hôm nay dùng lương khô ăn, khuân vác chia nhau ra ở với hộ vệ, ngày mai sáng sớm lên đường''

Viêm tiêu đầu quay về bảo với mọi người, một người trong nhóm đi theo phía sau hắn nói nhỏ

''Tổng tiêu đầu, những người này là..''

'' Một đám thương nhân, cùng với sai vặt và hộ vệ của họ''

Viêm tiêu đầu khẽ đáp, đợi đám người đã lên phòng hết. Hắn mới đi vào phòng lặng lẽ đóng cửa, nhìn xung quanh mới nhỏ giọng

'' Nhưng mà ta không tin lời hắn, tên trưởng quỹ hôm nay rất lạ ''

''Chả lẽ chuẩn bị có đánh giết ở đây?''

'' Ta không biết, nhưng ta mong không phải vậy ''

Viêm tiêu đầu nói xong, cũng thở dài hắn cũng nghỉ giống như thế. Dù gì ở chỗ này luôn có chém giết, vì vậy hắn mới kêu mọi người lên phòng ở chứ không phải đi ra, bởi vì hắn không chắc nếu hắn đi ra thì có thể không bị kéo vào hay không nhưng hắn chắc vào giờ này ở ngoài thì là tự sát. Khu này gần đây luôn luôn xuất hiện nhiều cuộc mất tích, từ các đoàn hộ vệ đến các chuyến tiêu. Bọn họ luôn luôn biến mất khi quyết định tiếp tục đi và hạ trại ở ban đêm. Vì vậy hắn mới không dám chạy ra ngoài, hắn biết bản thân hắn có lẽ sẽ không sao nhưng những người theo hắn thì sẽ không may mắn như vậy.

''Kêu các anh em cảnh giác, đừng động đồ ăn hay đồ uống ở đây, phân nhau trực đêm ''

Ra lệnh cho thuộc hạ của mình, hắn quay đầu ra cửa sổ

'' Đừng có mà xảy ra chuyện gì a!''

----------
Đại Lực nhìn xem nhóm hộ vệ thần sắc tập trung sau khi bàn luận gì đó với nhau, hắn trong lòng cũng lộp bộp, không lẽ sắp có chuyện gì rồi.

Sau khi nghe được những hộ vệ dặn dò, thì hắn càng chắc chắn hôm nay sẽ trôi qua không bình thường được. Hắn liền lên phần giường của mình, nằm xuống mà không ngủ chỉ âm thầm cảnh giác xung quanh, và câu rằng hôm nay đừng có chuyện gì xảy ra.

Ở ngoài quán trọ, lúc này chỉ có một người đang tính toán sổ sách trong mồm thì đang lầm bầm. Đột nhiên một bóng người từ đầu bay tới quỳ xuống trước người đối diện, trong tay cầm ra một tờ giấy cung kính đưa lên. Người kia không nói lời nào, chỉ cầm lấy tờ giấy mở ra và đọc

''Cuối cùng cũng tới rồi a, lần sau hãy kêu đám người kia làm ăn cẩn thận chứ đừng có phá hoại kế hoạch của ta, hôm nay nếu không phải có cấp trên đưa giấy xuống, thì hôm nay các ngươi đã chết rồi ''

Người đang nói không ai khác chính là trưởng quỹ của quán trọ này, chỉ thấy hắn khuôn mặt nhăn lại nhìn về một phía khác trầm giọng:

'' Ta nói ngươi có nghe không? ''

'' Ngài cũng không thể trách ta a, bọn hắn dù dưới trướng của ta nhưng lại khác phái, ta cũng không làm được gì a ''

''Tuỳ ngươi, thông báo bọn chúng chuẩn bị đi, làm xong chuyến này thì không cần quan tâm bọn chúng nữa ''

Trưởng quỹ nói câu này xong, cũng không quan tâm bên kia có đáp lại không chỉ đi thẳng vào phòng mình, lấy trong rương ra một cái liềm thân được làm từ những khúc xương của vật nào đó, lưỡi liềm thì một màu đen tuyền, hắn mân mê trong thứ đó trong tay như một đứa trẻ đang chơi với đồ chơi ưa thích của chúng, trong miệng không ngừng lầm bẩm

'' sắp tới rồi, sắp tới rồi,....''

------------
Tại một nơi nào đó trong quán trọ, ở đây đang tập trung một đám người, chính là những kẽ mà Đại Lực đã thấy lúc ở khu ăn. Nhưng hiện giờ, chúng đã thay trang phục, chỉ mang trên người những bộ đồ bó sát màu đen tuyền, lưng đeo những loại vũ khí khác nhau, ô, đao, côn,.....

Chúng đang đợi một thứ gì đó, sau đó chỉ thấy cả lũ quay về nhìn một phía quỳ một chân xuống

'' Khỏi cần chào, ta biết các ngươi không ưa gì ta, ta cũng vậy, nên làm cho xong chuyện nào, phía trên đã gửi giấy xuống, hôm nay các ngươi may mắn không chết, nên liệu hồn mà hoàn thành công việc một cách nhanh nhất đi ''

'' Đội huyết ma đã được phái tới, hôm nay có vật liệu thượng hạng trong quán trọ, phái người phối hợp với bọn chúng, phải giữ nguyên vẹn còn lại tuỳ các ngươi hiểu chưa''

''Rõ''

Sau đó đám người trùm khăn lên mặt bắt đầu phân tán khắp nơi, chỉ để lại người đã giao nhiệm vụ cho bọn hắn.

''Cuối cùng cũng xong, 10 năm a, 10 năm,....''