Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 5: Về trấn

Chương 5: Về trấn

Chương 5: Về trấn

Khi Đại Lực đi đến trước cổng chấn, đã có hai người gác cửa đi ra cảng hắn lạ.Nhìn bộ dạng của Đại Lực hai người cảm giác có chút quen thuộc.

''Người có làm trong Viêm Hầu tiêu cục ''.

Sở dĩ Đại Lực có thể được nhớ đến bởi vì Viêm Hầu tiêu cục, là tiêu cục nổi tiếng nhất trong trấn, cũng như có chiến lực mạnh nhất bởi có Viêm tiêu đầu là một trong 3 vị nhất phẩm võ sư của trấn. Tại một cái vùng đất vô chủ, dù là thôn hay trấn muốn được sống qua ngày tại đây thì phải có thực lực mới có thể làm cho những kẻ khác kiên kị được. Bộ dáng của Đại Lực bây giờ không khác gì một tên ăn mày cùng với thương thế trên người hắn, Hai người gác cổng không ngừng liên tưởng đến một điều, mà điều này làm cả hai vô cùng khiếp sợ.

''Có chuyện gì đã xảy ra? Không phải ngươi đi với nhóm hộ tiêu sao, những người còn lại đâu? ''

Đại Lực nhìn tới vẽ mặt gấp gáp của đám người gác cổng, trầm mặt sau đó lại nói

'' Hai vị làm phiền thông báo cho thôn trưởng, ta có việc muốn báo hắn ''

Hai người gác cổng nhìn nhau, sau đó một người liền rời đi người còn lại thì nhìn vào Đại Lực không nói lời nào. Đợi một quảng thời gian, thì mới xuất hiện hai người tới gần bọn hắn, người gác cổng với một vị nhìn rất trẻ,khuôn mặt thanh tú, mặt trên người một bộ áo trắng, tay cầm quạt không khác gì một thư sinh. Đây chính là thôn trưởng mà trong miệng Đại Lực muốn gặp, đừng nhìn hắn trẻ mà nhầm hắn năm nay đã hơn 40 tuổi, có vẻ thời gian đã quên đi hắn. Còn tại sao gọi hắn là thôn trưởng, trong khi nơi này là trấn, bởi vì hắn đã ở đây từ rất lâu và đảm nhiệm thôn trưởng tại nơi này. Bởi vậy người dân quanh đây đã luôn quen gọi hắn là thôn trưởng dù bây giờ nơi này đã thành trấn.

Đại Lực nhìn thấy thôn trưởng xuất hiện, còn chưa để đối phương trả lời hắn đã nói trước:

''Thôn trưởng có chuyện gấp, ta cần gặp riêng ngày để bàn giao ''

Thôn trưởng thấy Đại Lực nói thế cũng không nói gì, ra hiệu cho hắn đi theo mình. Còn dặn dò hai người kia đem chuyện hôm nay không được nói với ai. Sau đó xoay người rời đi. Hai người về tới nhà của thôn trưởng, nhà thôn trưởng nằm phía ngoài trung tâm trấn nên nơi này rất ít người qua lại, ngôi nhà không có gì đặt biệt còn có thể nói là đơn sơ, điểm nhấn của căn nhà có lẽ chính là hai bức tượng sư tử bằng đá ở trước cổng. Hai người vào tới sân sau của nhà, thôn trưởng mời Đại Lực ngồi, sắc mặt nghiêm trọng nhìn hắn:

''Nói ta nghe, Viêm Hầu tiêu cục thế nào?''

Đại Lực lấy ra một thứ đưa cho thôn trưởng

'' Ta được bảo rằng chỉ cần đưa thứ này cho thôn trưởng, ngài lập tức liền hiểu, lúc xảy ra ta chỉ lo chạy, gặp được một người nhưng hắn chết rồi, còn những người còn lại ta không biết ''

Thôn trưởng nhận lấy vật của Đại Lực, cau mày xem xét sau đó thay đổi thành khiếp sợ cuối cùng là nghiêm nghị.

''Chuyện này ta rõ rồi, nói ta nghe ngươi làm sao có thể thoát được? ''

Đại Lực nhìn thần sắc nghiêm túc Thôn trưởng không dám nói dối, thế là nói ra sự tình của hắn cả việc hắn luyện được một ít nội công. Thôn trưởng nghe xong chỉ cau mày, nhưng xác nhận Đại Lực không có nói dối thở ra một hơi sau đó lấy trong người ít bạc đưa cho hắn.

''Đừng có để trong lòng, ta tin ngươi, ngươi không cần phải quan tâm nữa, hãy về dưỡng thương, nhớ ngày hôm nay không được nói với ai chuyện ngươi nói với ta ''

Đại Lực liền lập tức gật đầu, nhận bạc từ thôn trưởng, cảm ơn sau đó liền đi về.

Thôn trưởng nhìn Đại Lực đi về, đợi hắn đi mất mới lầm bẩm:

''Phải mau chóng liên lạc với tông môn ''..........
Đại Lực trên đường về nhà, tiện tay ghé qua khu chợ mua gà quay cùng với ít bánh bao về cho tụi nhỏ. Hắn trong tay bây giờ có mười lượng bạc, đây là tất cả số tiền hắn dùng tới mạng của mình để đổi lấy.

''Thời buổi khó khăn, ngay cả bán cái mạng cũng chỉ được mười lượng bạc''

Thở dài một hơi, nhưng sau đó Đại Lực lại nghe được một thanh âm làm hắn vui mừng

''Thành công hoàn thành nhiệm vụ: đang kết toán bang thưởng ''

Khuôn mặt hớn hở Đại Lực vừa về đến nhà, đã có hai cái bóng vụt tới bay về phía hắn. Đại Lực nhìn thấy nhưng không né, để chúng bay tới mình.

''Đại ca ngươi bị sao vậy, tại sao chân ngươi lại băng bó thế kia?''

''Đại ca ngươi đi lâu quá..''

Hai đứa trẻ ôm chầm vào hắn, đôi mắt rưng rưng, nước mũi thò ra, một bộ muốn khóc. Đại Lực nhìn hai đứa trẻ chỉ cười cười, xoa đầu bọn chúng.

''Đại ca đi đứng không cẩn thận, bị vấp thôi không sao, mau nhìn đại ca mua gì cho mấy đứa này ''

Hai đứa bé còn lo lắng cho hắn, nghe nói xong liền nhìn qua thấy đồ ăn liền sáng mắt lên, nhanh chóng bỏ quên người đại can này mà chăm chăm cầm lấy đồ ăn rồi chạy vào nhà. Đại Lực nhìn thấy hai đứa em lật mặt liền ba chấm, chỉ có thể cười cho qua truyện. Đại Lực còn chưa vào nhà đã thấy hai người khác đi vào tới trước nhà hắn.

''Lục thẩm, Lục thúc hai người tới rồi a cháu còn định tới nhà mời hai người tới ''

''Đại Lực, chân con bị làm sao thế kia, có bị sao không?''

Người được gọi là Lục thẩm thấy chân đại lực mang nẹp liền chạy tới lo lắng hỏi hang hắn.Đại Lực chỉ cười cười, nói dối cho qua chuyện sau đó mời hai người vào nhà dùng bữa cùng hắn. Hai vị này chính là người đã chăm sóc cho bọn hắn khi cha mẹ qua đời, nên Đại Lực xem hai người như người nhà của mình. Hai người còn thay hắn chăm sóc cho hai đứa nhỏ lúc hắn vắng, nên hắn luôn luôn biết ơn hai người. Hai người kết hôn đã lâu, từng có cho mình một đứa con không may chết lúc tráng niên, còn bọn hắn lúc đó đã già nên chỉ còn hai người sống chung với nhau, gặp bọn hắn vừa mất cha mẹ cảm thấy tội nghiệp nên đã chăm sóc cho bọn hắn tới nay, như một gia đình.

Cả nhà năm người bọn hắn ăn uống no say, mặc dù cuộc sống của bọn hắn không thể nói là khổ, nhưng để có một bữa ăn thịt cũng không đơn giản nên có thể nói hôm nay bọn hắn ăn rất cao hứng. Vừa mới ăn xong, hai đứa trẻ đã chạy ra ngoài chơi với đồng bọn, còn Lục thẩm Lục thúc thì giúp hắn dọn dẹp, chỉ để lại Đại Lực một mình trong căn phòng.

''Kết toán thành công: nhận Đồng Tử Công đăng đường nhập thất''

''Phải chăng tiếp nhận ''

Đại Lực nghe thấy hệ thống ban thưởng, liền một trận nhã rảnh

''Cái éo gì vậy hệ thống, đưa ta Đồng Tử Công để thành độc thân cẩu suốt đời à!! ''

Đồng Tử Công một môn tuyệt học của phái thiếu lâm, điều kiện cần luyện là phải giữ thân không được phá giới nếu không sẽ mất đi một thân công lực. Môn này nên luyện từ nhỏ, càng sớm càng tốt. May mắn hắn được hệ thống tặng cho cảnh giới đăng đường nhập nhất vậy là tính tiểu thành. Không cần phải lo lắng vấn đề nhập môn. Nhã rảnh một trận hắn liền tiếp nhận. Đại Lực trong lòng vừa niệm, liền cảm nhận được một cổ nội lực lại tràn vào hắn, theo sau đó là tâm pháp. Chỉ thấy da hắn càng đỏ, nhiệt độ xung quanh thì nóng lên, chân phải của hắn thì nghe tiếng xương kêu. Đại Lực cảm giác chân phải của hắn đang được chữa lành, hắn đã có thể cử động được một tí. Vì Đồng Tử Công là một môn công pháp liên quan tới luyện thể và hít thở nên hắn dễ dàng học được cách thu phát.

Bây giờ với cơ thể đã được rèn luyện bởi Đồng Tử Công, hắn bây giờ tự tin gặp lại tên mặt nạ lúc trước sẽ không chật vật đến vậy, chí ít là không bị đánh tới gãy chân, sưng mặt. Nghĩ nghĩ điều gì đó, hắn liền phát động Từ Hà Thần Công. song song với Đồng Tử Công, không cảm nhận được hai cỗ nội lực bị xung đột lẫn nhau, hắn thở phào.

''Xem ra mình nghĩ đúng rồi ''

Tử Hà Thần công là môn công pháp này có năng lực hoá giải dị chủng chân khí khác nhau, vì vậy khi gặp chân khí của Đồng Tử Công liền thuận thế kết hợp. Đại Lực nhìn xem làn da biến thành màu tím mà không phải đỏ, cảm nhận thương thế trên người ngày càng ít đi.Nhưng một lát lại trở lại bình thường, còn hắn thì hở hồng hộc.

''Xem ra không thể duy trì lâu được. Phải tiếp tục cố gắng ''

Đại Lực nắm chặt đôi tay mình, giờ đây hắn đã có một cái áp đáy hòm, hai môn đều có tâm pháp tu luyện nên không cần lo lắng. Chỉ cần hắn có thời gian tiếp tục luyện, chắc chắn sẽ thành cao thủ, nếu hỏi vì sao không tiếp tục làm nhiệm vụ. Bởi vì Đai Lực mới nhận ra hệ thống cho ra công pháp rất ngẫu nhiên,nếu lỡ đâu hắn may mắn nhận được Quỳnh Hoa Bảo Điển hay Tịch Tà kiếm pháp, thì sẽ vui nhà vui cửa. Mặc dù có thể chọn từ chối nhận truyền thừa, nhưng Đại Lực vẫn đang rất xoắn xuýt giữa quyết định tiếp tục làm nhiệm vụ hay không.

''Tới đâu hay tới đó, tốt nhất là kiếm một công việc trước đã ''.

Viêm Hầu tiêu cục là chén cơm của hắn, giờ còn cái nịt. Nên hắn phải tìm một công việc mới, với lại việc hắn biết võ công thôn trưởng đã biết được, có lẽ có thể nhờ thôn trưởng giúp, dù gì thôn trưởng uy tín bao năm vẫn là rõ. Cuối cùng là tìm hiểu những kẻ tối đã tập kích, dù gì mình đả xém để mạng lại đó, nói không báo thù thì không được. Nếu gặp đối phương mạnh quá, cùng lắm cẩu vào chục năm làm nhiệm vụ, hắn không tin tới khi đó mình vẫn chưa làm thần.