Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 10: Mua sắm.

Chương 10: Mua sắm.

Chương 10: Mua sắm.

''Nói đi có chuyện gì? '' Thôn trưởng sau khi vào tới sân liền ngồi ngay tại ghế của mình, không quan tâm tới Đại Lực đang đứng hay ngồi mà nói.

Đại Lực khoé miệng giật giật, sau đó nói: ''Thôn trưởng ngài từng thấy lệnh bài này chưa '' cùng với đưa bức vẽ tấm lệnh bài ra.

Thôn trưởng nhìn, sau đó liền sờ cằm một cái: ''Ngươi nhìn thấy thứ này ờ đâu ''

Đại Lực gãi đầu mình, cười một cái hết sức ngây thơ.

Thôn trưởng nhìn thấy Đại Lực không có ý định trả lời, cũng chỉ thuận mồm sau đó nói: ''Đây là lệnh bài đệ tử của Trường Bạch kiếm tông, từ màu sắc và chất liệu của lệnh bài mà thân phận khác nhau ''

''Vậy nếu lệnh bài bằng bạc thì thân phận là gì '' Đại Lực thấy thế liền hỏi

''Bằng bạc à! Nếu ta nhớ không nhầm nếu bằng bạc vậy là đệ tử của trưởng lão '' Thôn trưởng nghĩ nghĩ sau đó trả lời.

''Đa tạ thôn trưởng đã giải thích, ta không còn làm phiền ngài nữa.''

Đại Lực đưa tay cáo từ rời đi.

''Nhớ đóng cổng khi đi ra '' Thôn trưởng vẫn còn ngồi, đợi Đại Lực biến mất mới đứng dậy đi vào trong. Nhìn vào tờ giấy trên bàn của mình với dòng chữ ''Cữu ma đã đến thế không đỡ được, nhanh chóng rời đi '' thở dài một hơi, sau đó cầm chén trà đã nguội lên uống một ngụm.

''Xem ra đã có vài người biết rồi, cũng phải đám người kia bộ dáng vội vàng như thế chỉ cần chú ý một tí là sẽ biết, xem ra cũng nên bắt đầu kế hoạch, hi vọng Trần thống lĩnh nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.''..........
Đại Lực từ nhà thôn trưởng ra một đường đi thẳng tới chợ, tìm tới một cửa hàng sau đó lựa chọn một số thứ cần thiết, mặc cả một hồi mới mua được đầy đủ.

Cầm chúng trên tay đi về nhà, tối hôm đó hắn liền thông báo với Lục thẩm và Lục thúc về việc sẽ rời khỏi nơi này mà Bắc tiến, cùng với việc nhờ họ mua một số thứ khác. Hai người lúc đầu cũng kinh ngạc, hỏi Đại Lực tại sao lại muốn rời đi nơi này.

Đại Lực đành nói dối, xoay họ một vòng dựa vào lần trước tập kích mà nói với họ. Hai người nghe xong, mặc dù trong lòng còn chút mơ hồ nhưng cuối cùng vẫn nghe theo Đại Lực đồng ý đi theo bọn hắn, dù gì hai người từ khi ở chung với nhà Đại Lực đã coi ba người bọn hắn như con của mình. Huống chi đã nhìn xem bọn hắn lớn lên, hai người cũng không đành lòng rời bỏ bọn hắn.

Hai đứa nhỏ sau khi biết tin mình chuẩn bị rời đi, lúc đầu rất buồn vì phải xa thầy và bạn bè, nhưng được Đại Lực an ủi cùng với hiểu chuyện trong nhà, cũng không có ý kiến gì mà muốn giúp Đại Lực một chút gì đó.

Đại Lực cũng đồng ý cho bọn hắn giúp đỡ bằng việc đi theo Lục thẩm và Lục thúc trợ giúp.

Tối hôm Đại Lực tới tổng bộ, gặp Trần thống lĩnh nói về việc hai ngày sau hắn rời khỏi nơi này, xin nghỉ việc cùng với lấy lương của tháng này.

Dù gì hai ngày sau đã qua tháng vẫn tính là hắn làm để tháng nên lương là không thể trừ được.

Trần thống lĩnh nghe vậy cũng không hỏi nguyên nhân, mà còn cho Đại Lực thêm tiền cùng với hỏi Đại Lực muốn vũ khí gì không hay thứ gì đó hắn có thể cho, tiền là từ tổng bộ còn thứ khác là từ hắn.

Dù gì đêm hôm đó, Đại Lực cũng đã giúp hắn rất nhiều, có thể nói là cứu hắn một mạng, nếu không phải Đại Lực cùng Trần Lập hai người đánh giết hai tên đeo mặt nạ, có lẽ hắn đã không ngồi đây.

Đại Lực nghe vậy cũng không khách khí, xin một xe ngựa để chở hàng cùng với một ít binh khí đao, côn, kiếm,... Trần thống lĩnh cho cái gì thì hắn đều nhận.

Trần thống lĩnh nghe vậy liền gật đầu, bảo hắn ngày mai hãy tới lấy sau đó còn đưa hắn một tờ giấy bảo đây là giấy lãnh lương của hắn đi tới thu ngân mà lấy tiền.

Trần thống lĩnh tạm biệt Đại Lực sau đó liền rời đi.

Đai Lực sau khi lãnh được tiền đầu tiên là chạy về nhà phân cho Lục thẩm Lục thúc để mua đồ thiết yếu, phần còn lại thì giữ làm lộ phí trên đường cũng như là vốn để khi tới nơi thì làm ăn.

Còn bản thân hắn thì hai ngày cố gắng chạy đi làm giao hàng, đánh cược hệ thống nhảy ra nhiệm vụ.

Hắn muốn có thêm một ít áp đáy hòm để bảo mệnh, dù gì đã bàn kế hoạch với Trần Lập ít nhất sẽ có thêm vài người nữa bọn họ cũng dẫn theo gia đình của mình, vì vậy chắc chắn chuyến hành trình này sẽ dài hơn cùng với việc nhiều người để bảo vệ hơn. Nên tăng lên thực lực của mình dù chỉ một chút trong hai ngày hắn đều không tha.

Hiện nay trong người hắn có năm môn võ học, [Tử hà Thần Công] ; cảnh giới Dung hội quán thông, [Đồng tử công]:cảnh giới Đăng đường nhập thất, [Đạn chỉ thần công]: cảnh giới Đăng đường nhập thất, [Hoả diễm đao pháp]: cảnh giới Đăng đường nhập thất, [Lôi điện bộ pháp]: cảnh giới Đăng đường nhập thất.

Với [Tử Hà thần Công]: lên được Dung hội quán thông hắn đã được tính là một tên nhị phẩm cao thủ, với các môn võ học còn lại hắn tự tin rằng nếu không phải gặp nhất lưu cao thủ hắn có thể đảm bảo tính mạng của nhà mình.

Nhưng cứ không phải hắn muốn là được, cùng với việc Cữu ma đã đánh tới thì điều gì cũng có thể xảy ra được, hắn muốn là dù có gặp sự có bất ngờ thì hắn vẫn có khả năng kiểm soát được nó. Vì vậy mục tiêu của hắn hiện này là có gắng để hệ thống xuất lực, cùng với đó là thuần thục các chiêu thức võ học của hắn.

Nội công muốn tăng lên cảnh giới thì phải cần liên tục bế quan luyện công. Thì ngoại công muốn tăng lên cảnh giới thì phải nắm giữ được tinh tuý của nó, phải luyện tập thường xuyên. Nội công của hắn là [Tử Hà Thần Công] môn này nôi công có thể nói là tu luyện rất lâu, lâu đến giận sôi người. Hắn đã từng dành vài ngày, để luyện công nhưng không thấy chúng tăng lên dù chỉ một chút thì đã biết, môn công pháp này ngoại trừ dùng hệ thống thì muốn trong thời gian ngắn tăng lên là điều không thể.

Còn [Đồng Tử Công] cũng là trường hợp như vậy, môn công pháp này dựa vào sự trong sạch của người tập càng lâu thì uy lực mới càng mạnh. Muốn phá giới thì ít nhất phải luyện đến viên mãn, mới không lo bị mất đi một thân công lực.

Trước mắt thì hắn chỉ có thể luyện tập để nâng lên [Đạn chỉ thần công] cùng [Hoả diễm đao] còn [Lôi điện bộ pháp] thì cứ để về sau lại nói.

[Hoả diễm đao] môn này chính là thứ duy nhất hắn có thể dùng để đấu đọ sức với địch, vì vậy môn này có thể nói là ưu tiên.

Dù gì môn này đao pháp có thể nói là môn công pháp bình thường nhất trong võ học của hắn, dù luyện đến Đại viên mãn về sau cũng không có uy lịch thông thiên hay gì cả, có thể nói là môn có thể nâng lên được trong thời gian ngắn...............
Hai ngày này có thể nói là gia đình Đại Lực hoạt động hết công suất, Lục thẩm Lục thúc dùng tiền của Đại Lực nhanh chóng mua những thứ còn thiếu, quần áo ấm để có thể Bắc tiến, hai đứa nhỏ thì chào thầy cô và bạn bè của mình, Đại Lực còn cho chúng một ít tiền để có thể làm tiệc chia tay.

Mấy đứa nhóc vẫn chưa quen phải tạm biệt nơi này, nhưng vẫn không phản đối gì Đại Lực cả mà vẫn phụ giúp Lục thẩm vận chuyển đồ đạc. Chung quy hài tử là vẫn phải trưởng thành.

Đại Lực hai ngày nay thì không phải nói rồi, ngoài việc làm thêm công việc giao hàng vào buổi sáng, tối đến hắn còn tranh thủ luyện tập [Hoả diễm đao] cùng với xem xét lại lộ tuyến phải đi.

Nhà của hắn và Lục thẩm đã được hắn rao bán, dù gì bọn hắn cũng sẽ không trở lại nơi này không bằng bán đi để có thêm tí của ăn của để.

Trong hai ngày này, có thể nói vận khí của hắn không được tốt lắm, làm cật lực như hắn chỉ có thể mở ra được hai lần nhiệm vụ của hệ thống. Nhưng may mắn trong đó được một lần [Đạn chỉ thần công]: lên được Dung hội quán thông, cùng một môn công pháp tên là [Hoả diễm thuật].

[Hoả diễm thuật] môn công pháp này chủ yếu chỉ cách lợi dụng khí bên trong mình phát ra tạo ra nhiệt độ cuối cùng thành lữa, luyện càng cao thì ngọn lữa càng mạnh. Nhưng đây cũng chỉ là một cái kĩ thuật, cùng với đó cần phải có một thanh vũ khí đặc chế mới có thể phát huy ra hết sức mạnh của nó được. Nếu dùng cho vũ khí bình thường thì chỉ sau vài lần đều biến thành vô dụng.

Cũng may hắn có học được [Hoả diễm đao] phối hợp môn công pháp này, có thể không có vũ khí đặc chế mà không làm nó yếu đi. Cũng có thể coi là may mắn.

Một đêm trước ngày rời đi, Đại Lực mang theo một bình rượu đi tới nhà thôn trưởng, hắn mang bình rượt này theo một mặt là để cảm ơn, một mặt là muốn hỏi thôn trưởng một số chuyện trước khi đi. Cuối cùng thì theo hắn nghĩ thôn trưởng có lẽ đã biết việc Cữu ma đánh tới, hoặc nếu là biết nhưng chưa rõ thì hắn có thể tiết lộ cho thôn trưởng, để chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Nói gì thì hắn cũng đã ở đây ít nhất mười bảy năm, dù là đầu thai sống lại nhưng ở lâu cũng sinh ra nhất định tình cảm. Không thể thấy chết không cứu được.

Đứng trước cổng nhà thôn trưởng, hắn gõ cửa gọi tên thôn trưởng.