Chương 9: Dấu hiệu

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 9: Dấu hiệu

Chương 9: Dấu hiệu

Chương 9: Dấu hiệu

Sáng ngày hôm sau, tất cả sinh vật đều đã bị giết, hoặc rút lui. Thế cục trong trấn cũng coi như được ổn định, thôn trưởng nhanh chóng điều phối mọi thứ lại.
Chuyện những con quái vật hôm qua đã bị thôn trưởng che dấu, chỉ báo với người dân là cướp giặc tới đánh.

Cũng bởi vì bọn hắn cho người dân sơ tán rất nhanh, trước khi bọn quái vật ập vào nên vì vậy không có người nào nghi ngờ, hoặc mặc dù có cũng không dám hỏi tới.

Vài ngày tiếp đó, trấn đã nhanh chóng quay lại hoạt động bình thường. Dù gì đối với bọn hắn, cướp giặt đánh tới trấn cũng không phải là hiếm. Vì vậy hoảng sau đó, mọi người lại quay lại làm việc dù gì cũng phải lo cho cái bụng và gia đình của mình.

Nhưng có ít người hiện nay đang lo lắng và đã bắt đầu tìm kiếm đường ra khác, người này hiện tại đang trong nhìn xem bản đồ của khu Đại Hoang. Đại Lực vừa nhìn trên bản đồ, sau đó lại lướt qua quyển sách trên tay cuối cùng ghi chép gì đó. Từ sau khi nhìn thấy những sinh vật tập kích trấn, cùng với cái đêm mà tiêu cục bọn hắn bị diệt.

Hắn có thể phần nào xác định được cữu ma đang có dấu hiệu đánh tới đây, còn nguyên nhân gì thì hắn không biết mà hắn cũng không muốn tìm hiểu. Trước mắt mục tiêu của hắn chỉ là tìm cách mang gia đình mình đi khỏi nơi nguy hiểm này.

Nhìn lại bản đồ, Đại Lực trong lòng suy nghĩ: '' Gần với Ca Lạp trấn thì chỉ có Lưu quốc, Chu quốc, cùng với phía bắc bên kia. Nếu xác định muốn đi ra khỏi Đại Hoang, thì chỉ có thể lựa một trong ba.

Lưu quốc là gần nhất, nhưng theo thương nhân nói chỉ cho phép tạm cư muốn định cư ở đó phải một loạt các thủ tục rườm rà, cùng với gần đây hình như bên trong đang lục đục nội bộ. Không thích hợp cho lắm, bỏ qua vậy.

Chu quốc cũng gần với đây, nhưng mà lại tập trung quân sự chủ yếu, ở đây luật pháp lại lõng lẽo gần giống như Đại Hoang, chủ yếu là đi cướp đoạt tài nguyên các nước nhỏ hơn. Cũng không phải là nơi thích hợp.

Chỉ còn phía bắc bên kia, mặc dù xa nhất địa hình lại phủ trong băng tuyết, nhưng mà chỉ cần tới mùa hè thì có thể trồng trọt, tài nguyên dù bị các thế lực lớn chiếm giữ nhưng có thể qua làm công kiếm chút a, mà lại nơi đó nhiều thế lực đỉnh cấp chiếm đóng vì vậy độ an toàn cao hơn, cũng chỉ có nơi này phù hợp nhất để ở ''

Đại Lực thở dài xoa xoa đầu mình, nếu có thể hắn không muốn đi lên phía bắc phía nam mới chính là nơi hắn muốn tới.Tài nguyên nhiều, chiến sự lại ít, khí hậu lại tốt quanh năm.

Nhưng cách trấn hắn quá xa, dù bây giờ khởi đầu đi cũng không kịp, mà hắn không chắc là có bản lĩnh bảo vệ người nhà hắn từ đây tới đó an toàn hay không.

Nhìn xem số lượng người ngoài và trấn ngày càng nhiều, mặc dù đa số nhìn như là đến từ các thế gia hoặc là trong nhà giàu có, đều đến và đi rất nhanh nhưng Đại Lực đôi lúc nhìn thấy vẽ mặt lo lắng xuất hiện trên họ một bộ hận không thể rời đi nơi này nhanh hơn. Điều này làm cho Đại Lực càng kiên định với quyết định rời đi nơi này.

''Lực huynh''

Chuẩn bị đi Đại Lực nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, hắn dừng lại quay đầu thì nhìn thấy Trần Lập đang đi tới hắn. Hai bên chào hỏi với nhau, Trần Lập nhìn thấy bảng đồ trên bàn mà Đại Lực chưa kịp dọn liền hỏi: '' Lực huynh tính rời đi nơi này?''

''Xác thực có ý định đó, chỉ là hiện tại còn đang suy nghĩ đi nơi nào thôi '' Đại Lực cũng không thèm dấu diếm, bởi vì hai người không có bất hoà gì trước đây với lại cũng là đồng đội lúc trấn bị địch đánh, cũng xem như có mấy phần giao tình. Với lại Đại Lực cũng đang suy nghĩ tìm kiếm người đồng hành với mình, có thể không cùng tới một nơi, nhưng ít nhất trên đường có thể chiếu cố lẫn nhau.

Trần Lập nghe thế liền hỏi lại: '' Lực huynh có rãnh không, cùng ta làm vài chén thế nào''.

Đại Lực đồng ý, dù gì ca trực của hắn toàn vào ban đêm cùng bộ dạng Trần Lập như chuyện muốn nói với hắn.

Thế là hai người cùng nhau tới quán rượu trong trấn, tìm một chỗ ngồi sau đó đợi bàn đã lên đủ đồ cả hai bắt đầu uống rượu, ba lần rượu qua cả hai bắt đầu trò chuyện.

Trần Lập mở lời trước: '' Lực huynh chuẩn bị rời đi nơi này, tiểu đệ nhiều chuyện nhưng vẫn muốn biết tại sao Lực huynh rời đi?''

Đại Lực nghe vậy liền im lặng, nhìn nhìn trong tay chén rượu của mình cuối cùng thở dài nhìn lại: '' Trần huynh có gì cứ nói thẳng, huynh ta mặc dù mới gặp nhưng ít nhất vẫn có sự tính nhiệm lẫn nhau ''

Trần Lập nghe vậy liền nói: ''Được! đã Lực huynh nói vậy, ta liền thẳng thắn Lực huynh có lẽ đã đánh hơi được điều gì đó sắp xảy ra phải không ''

''Trần huynh nghĩ như thế nào?''

Trần Lập thở dài, đưa chén rượu kính Đại Lực một cái uống một ngụm sau đó trả lời: ''Lực huynh có tin ta không? ''

Đại Lực nghe vậy, khuôn mặt trở nên nghiêm túc: ''Ý của Trần huynh ở đây là như thế nào ''.

''Tối hôm đó, con quái vật được ghép từ nhiều cái xác, những con quái vật tấn công trấn, năm kẻ đeo mặt nạ tấn công Trần thống lĩnh.

Xin Lực huynh thứ lỗi cho ta, ta đã điều tra về huynh được biết huynh là người duy nhất sống sót trong vụ tấn công Viêm Hầu tiêu cục.

Huynh có thấy được kẻ đã tấn công mình? ''

Nghe được Trần Lập nói thế Đại Lực trầm mặt, nhìn ly rượu trong tay nói: '' Đây chỉ là phỏng đoán của ta nếu Trần huynh không tin cũng được.''

Sau đó gằng từng chữ:''Cảng thi phái. ''

Được Đại Lực trả lời câu hỏi của mình, Trần Lập nắm chặt chén rượu trong tay mình thì thầm từng chữ: ''Vậy là sư huynh nói đúng.''

Nhìn Đại Lực nói: ''Vậy ta cũng nói Lực huynh một câu, nếu đã quyết định đi thì phải đi sớm, chuyện này sớm muộn cũng sẽ lộ ra dù sớm hay muộn.

Với hành động của huynh ta nghĩ huynh cũng biết rồi nhưng cũng muốn nhắc huynh.

Cữu ma đã hành động, mục tiêu của chúng là Đại Hoang, không nếu ta không nhầm là cả vùng đất phía tây này.

Trận tập kích hồi trước chỉ là một trận giao tranh nhỏ, may mắn chúng ta không phải mục tiêu chính.Ta được tin tức ngầm là nhiều thành lớn đã bị Cữu ma kiểm soát. Nhiều thế gia một là đầu hàng, hai là đã chạy khỏi đây số lượng người tiến vào trấn ta tăng lên cũng là như này.''

Đại Lực nghe vậy khuôn mặt trở nên hoảng sợ, hít sâu một hơi cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại. Dù hắn đã nghỉ tới, nhưng không nghỉ mục tiêu của Cữu ma lại to lớn đến như vậy. Cùng lúc đó, trong lòng hắn càng kiên định việc đem gia đình mình tới phương bắc.

''Trần huynh đã nói cho ta những điều này, ắt còn điều khác Trần huynh cứ nói cho ta nghe ''.

Hắn tin Trần Lập còn điều gì đó muốn nói với mình, mặc dù hắn và Trần Lập có quen biết nhau,nhưng mà không đến mức độ có thể nói cho hắn thông tin lớn như vậy.

''Huynh đã có địa điểm muốn tới chưa?''

''Phía bắc.''

Trần Lập nghe vậy thở ra, sau đó nói: ''Không dấu gì với Lực huynh, ta cũng quyết định rời đi nơi này mục tiêu cũng là phương bắc, không bằng huynh kết bạn cùng ta đi thì sao?''

''Để làm huynh có thể an tâm hơn thì ta cũng nói cho huynh điều này sư phụ của ta là trưởng lão của Trường bạch kiếm tông, đây chính là lệnh bài.''

Đại Lực nhìn trong tay lệnh bài của Trần Lập, im lặng sau đó lại nhìn y: '' Ta có thể hỏi vì sao Trần huynh lại chọn nói những điều này với ta không? ''

Trần Lập gãi đầu nói: ''Lực huynh có thể không tin ta, nhưng ta Trần Lập có hai đại bản sự, một là thân pháp, hai chính là mắt nhìn người.

Nhìn Lực huynh hôm đó thi triển võ học, ít nhất là ta không thể đánh lại huynh, dù rằng ta với huynh tiếp xúc chưa nhiều nhưng với một người tìm kiếm đường ra để bảo vệ gia đình mình ta tin nhân phẩm sẽ không xấu. ''

Đại Lực nghe vậy cười cười: ''Xem ra Trần huynh nghiên cứu rất kỹ a ''

''Lực huynh đừng giận, ta cũng chỉ vì tìm kiếm người thích hợp để đi cùng mình, huynh cũng biết mặc dù ta là đệ tử của Trường bạch kiếm tông nhưng mà võ công hiện giờ chỉ mới tiểu thành, cũng là trốn khỏi tông môn lịch luyện mà thôi ''

''Trần huynh dự định khi nào đi? '' Đại Lực ẩn ẩn có ý tán thành, hắn đã ghi nhớ hình dáng của lệnh bài đợi phát hoạ sau đó tìm người chứng thực, trong đầu hắn nghĩ tới thôn trưởng dù gì ngày đó khi hắn đưa viên đá cho thôn trưởng, ngài ấy có vẽ đã biết được điều này. Cùng với đó thôn trưởng luôn cho hắn một cảm giác rất thần bí, hắn tin tưởng cảm giác của mình.

''Chậm nhất là hai ngày sau, nếu trễ hơn thì sẽ rất khó ''. nghe thấy Đại Lực đã có ý động, Trần Lập vui mừng lập tức trả lời.

''Được vậy ta nghe Trần huynh, hai ngày gặp lại ''.

''Được hai ngày sau hẹn gặp ở cổng trấn, ta sẽ đợi Lực huynh ''.

Hai bên khi đã thống nhất được điều mình muốn, bắt đầu bàn bạc kế hoạch sau đó ăn uống một cách vui vẻ, qua một buổi sáng cả hai mới từ tửu quán đi ra. Riêng phần mình đi làm tiếp việc dự định.

Đại Lực vừa đi bộ trên người vừa vận công giải rượu, vừa bắt đầu lên danh sách những thứ cần mua. Nhà hắn có tận năm mồm, ít nhất cũng phải đảm bảo từ đây đến đó có thể ăn no, còn phải mua một ít đồ dùng để đi tới miền bắc sinh sống. Cùng với đó hai ngày, tranh thủ đi giao hàng cược vận khí hệ thống mở ra nhiệm vụ cho hắn. Nhưng trước hết hắn phải tới một nơi.
---
Thôn trưởng đang ngồi suy tư trong phòng thì nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình từ cửa trước vọng vào. Hắn đành đứng lên mở cửa phòng ra, đi tới trước nhà liền thấy hình dáng Đại Lực đang đứng.

''Ngươi tới đây làm gì? ''

''Thôn trưởng rảnh không, ta có việc cần ngày giúp đỡ '' Đại Lực gãi đầu, một mặt thật thà hỏi.

''Vô đi''

Đại Lực theo sau thôn trưởng vào nhà, rồi đóng cửa lại.