Chương 11: Giải thích.

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 11: Giải thích.

Chương 11: Giải thích.

Chương 11: Giải thích.

Đợi hắn hô xong, thì đã thấy nghe thấy tiếng chân đi ra cùng với cửa mở ra, đầu thôn trưởng từ cửa thò ra nhìn xem bên ngoài ai gọi hắn. Thấy Đại Lực đứng trước cửa, hơi bất ngờ những vẫn mời hắn vào.

Cả hai đi vào nhà, thôn trưởng thấy hắn mang rượu đến liền từ đi vào bếp lấy hai cái bát ra, đợi ổn định chỗ ngồi Đại Lực mới lấy rượu rót vào bát đưa cho trưởng thôn.

''Trưởng thôn, ngày mai ta đi nên tối nay đến chào ngài mội tiếng mong ngài không thấy phiền ''

Trưởng thôn nhận lấy bát rượu của Đại Lực, đợi hắn rót cho mình một bát mới đưa tay ra uống một ngụm sau đó mới nói.

''Ngươi tên này toàn làm những chuyện không đau, nói đi lại có việc gì muốn nhờ ''

Đại Lực nghe vậy liền gãi đầu của mình, một mặt bất đắc dĩ

''Thôn trưởng ngài xem ta là loại người gì a, hôm nay đến chủ yếu là muốn tạ ơn với chào tạm biệt ngài thế mà....''

Nhưng mà chỉ thấy thôn trưởng một bên uống rượu, một mặt biểu lộ '' ta uống rất ngon, ngươi cứ tiếp tục biên '' đối với hắn. Đại Lực lập tức im lặng, cười cười sau đó mới thành thật:

''Không dấu được thôn trưởng a ''.

''Ta ít nhất đã chăm sóc qua ngươi vài năm, không phải toàn bộ đều biết nhưng ít nhất tính cách của ngươi thế nào ta vẫn nắm được ''

Thôn trưởng lại uống một ngụm rượu, rồi buông xuống nhìn vào hắn:

''Có điều gì muốn hỏi thì hỏi đi ''

Đại Lực lúc này mới đáp: ''Thôn trưởng ngài có biết là tại sao mấy ngày nay số lượng người tới lui trấn tăng nhiều không? ''

Thôn trưởng nghe vậy nhíu mày: ''Có gì muốn hỏi thì nói thẳng, không cần thiết nói đối với ta vòng quay ''

Nghe thấy Thôn trưởng lời nói có chút tức giận, Đại Lực liền lập tức xin lỗi Thôn trưởng sau đó mới nghiêm túc hỏi: ''Thôn trưởng ngài biết cữu ma đã đánh tới đây rồi phải không? ''

''Ngươi tại sao lại nghĩ vậy? '' Thôn trưởng nghe Đại Lực trả lời cũng không có gì bất ngờ, mà chỉ hỏi lại hắn một câu rồi lại uống một ngụm rượu.

''Tối hôm đó, khi ta đưa cho ngài viên đá khuôn mặt ngài đã trở nên hoảng sợ mặc dù chỉ trong chốc lác nhưng ta vẫn thấy được, cùng với đêm trấn bị tập kích ta mặc dù không thấy ngài ở đâu

Nhưng khi gặp ngài chỉ huy người xử lý sửa chữa lại trấn, bộ dáng ngài lúc đó không phải là người trốn ở nơi an toàn mà càng giống với đã có một trận đánh.
Mặc dù ta tu luyện võ học có thể nói là không ra gì, nhưng ít nhất phân biệt người nào đã có một trận đánh với người đã trốn thì ta tin mình không lầm được.

Với lại

Ta nghĩ khi đó ngài không kịp che dấu hoặc là không muốn che dấu, nên mới xuất hiện bộ dạng như vậy. Nếu không ta cũng không đoán ra được. ''

''Chỉ từ nhiêu đó mà ngươi nghĩ ta biết chuyện của Cữu ma đánh tới đây? '' Thôn trưởng nghe vậy cũng chỉ hỏi lại một câu: ''Còn không thuyết phục lắm đâu.''

Đại Lực chỉ thành thật nói: '' Lý do chính mà ta tin ngài biết, là bởi vì ngài luôn cho ta một cảm giác rất thần bí, mặc dù ta đã theo ngài vài năm sau đó sống riêng nhưng ta khi gặp ngài ta vẫn luôn có cảm giác như vậy. ''

Nghe Đại Lực trả lời vậy hắn chỉ cất tiếng cười to:

''Ngươi cái tên này.

Bất quá, ngươi đoán đúng rồi ta biết cữu ma đã đánh tới đây, ta cũng đã giao thủ với chúng ''

Được Trưởng thôn xác nhận, Đại Lực hít một thật sâu một hơi: '' Vậy Thôn trưởng đã có kế hoạch rời đi nơi này chưa.? ''

''Xác thực đã có, chắc cũng vài hôm nữa sẽ bắt đầu rời đi, không chậm hơn ngươi đâu ''

''Vậy người trong trấn thì..''

''Ta nói ta đi một mình à? bị chậm trễ thời gian là do phải dự trụ đầy đủ để di chuyển cả trấn đấy. ''

Đại Lực bất ngờ khi nghe thôn trưởng dự tính mang cả thôn đi, nhưng sau đó thành nể phục.

''Thôn trưởng làm việc làm ta cảm thấy hổ thẹn bản thân ''

''Không cần phải như thế, ngươi còn phải lo cho gia đình của mình còn ta thì khác, ta đã ở nơi này từ rất lâu rồi, cũng được sự giúp đỡ từ nhiều người.Mặc dù họ bây giờ đều đã không còn nhưng ít mà vẫn còn con cháu của họ ở đây.

Ta vẫn phải trông nom họ như là báo đáp của ta '' Thôn trưởng nói xong lại bồi thêm một câu.

''Còn tiểu tử ngươi đã quyết định tới nơi nào chưa ''

''Không dấu gì thôn trưởng, ta tính đưa gia đình mình lên phía bắc để định cư ''

''Đi với Trần Lập?''

Thôn trưởng trực nhớ tới điều gì: ''Thì ra đó là lý do ngươi có được hình dáng của lệnh bài ''

Đại Lực gật đầu sau đó hỏi thôn trưởng: ''Thôn trưởng ngài là người hiểu biết nhất mà ta biết được, ngài nghĩ có thể tin tưởng Trần Lập được không? ''

Thôn trưởng rờ cằm sau đó hứng thú hỏi: ''Nếu ta bảo không thì sao ''

''Thì ta sẽ không đi với hắn, mà lựa chọn đi theo ngài. '' Đại Lực nghiêm túc trả lời.

''Ngươi tin tưởng ta đến vậy sao? ''

''Thôn trưởng, ngày cha mẹ ta mất chính ngài là người đến làm lễ đưa tan cho nhà ta, còn thu lưu ba đứa chúng ta dù là chỉ ở với ngài trước khi ta có thể tự mình kiếm việc được, nhưng là ân này ta sẽ không bao giờ quên nhà ta sẽ không bao giờ quên. Ngài nói gì chúng ta đều tin. ''

Thôn trưởng xấu hổ khi nghe được Đại Lực trả lời nghiêm túc đến như vậy, chỉ quơ tay: ''Được rồi, được rồi không cần như thế. Ta cũng không phải chỉ thu lưu ba đứa các ngươi, không cần như thế.

Không cần phải mở mồm, ta biết ngươi tính nói gì. Tên Trần Lập này tin được, hắn đúng là đệ tử trưởng lão của Trường bạch kiếm tông, cũng tính là cái hảo hán. ''

''Thế không có ý định đi cùng chúng ta à? '' Thôn trưởng lại hỏi Đại Lực một câu.

''Dù gì cũng đã hẹn nhân nha là đi cùng người ta, với lại lỡ bán nhà cho người khác nếu gặp họ trên đường đi cùng thì cũng không có ý tứ lắm. '' Đại Lực gãi đầu.

Thôn trưởng nghe ra được Đại Lực từ chối cũng không nói gì, chỉ cạn ly với hắn uống một ngụm rồi lại hiếu kì nhìn hắn:

''Ta nói tiểu tử ngươi làm sao có thể luyện được nôi công, nghe được Trần thống lĩnh bảo ngày đó ngươi cùng với Trần Lập tiểu tử kia còn cứu hắn một mạng. Làm người hiếu kì a.''

Đại Lực uống một ngụm sau đó cười ngơ ngác: '' Ngài nói ta mạng lớn a, không những không có chết còn may mắn tìm được một môn nội công, tu luyện cũng coi là có chút thành tựu.''

Thôn trưởng lão nhân gia ông ta chỉ hỏi vì hiếu kì, cũng không có quan tâm quá sâu chỉ cảm thán: '' Đúng a ngươi mạng thật lớn. ''

Đại Lực nghĩ nghĩ cuối cùng hỏi Thôn trưởng một câu: ''Thôn trưởng, ngài xem ta tên tiểu tử này không có gì khác ngoài một thân võ học mèo cào. Đã thế chỉ có thể biết một ít thứ từ thư viện của Tổng bộ. Có thế nói là một kẻ thiếu kiến thức, ngài là người hiểu biết nhất mà ta biết nên có thể chia sẽ một ít kiến cho ta được mở mang không. ''

Đại Lực tư thế thả rất thấp, nhìn xem thôn trưởng.

Thôn trưởng nghe được câu hỏi này cũng lâm vào trầm tư, sờ cằm nhìn Đại Lực:

''Tiểu tư ngươi ngược lại nghĩ đẹp, dù nói là thư viện của tổng bộ không được đầy đủ, nhưng lượng kiến thức trong đó có thể nói là bao quát toàn bộ mọi thứ, ngươi lại muốn biết thêm về điều gì?''

''Ngài có thể nói cho ta biết tên những thế lực đỉnh cấp ngoài đó được không, cũng như là vị trí của chúng. Tài liệu ta xem trong thư viện ngoại trừ nói một ít về cửu ma, thì ta chỉ biết Thiên hạ viện còn lại có thể nói là mù hoàn toàn. Ta sợ sau này ra ngoài trêu chọc phải người không nên đụng.'' Đai Lực trả lời thành thật, sau đó còn nỡ ra nụ cười ngây ngô hỏi:

''Với lại tài liệu về võ học của thư viện quá ít, ta muốn tìm hiểu sâu hơn cũng không được ''

''Hửm! ngươi muốn tìm hiểu sâu hơn về gì? '' Thôn trưởng nhướng mày

''Ở trên nhất phẩm là gì? '' Đại Lực trả lời lại nhanh chóng.

Chỉ thấy Thôn trưởng nghe được câu này về sau liền im lặng, nhìn vào bát rượu của mình mà trầm ngâm.

Đại Lực liền không nói gì nữa, hồi hộp đợi Thôn trưởng trả lời.

Một quảng thời gian sau, cuối cùng Thôn trưởng mới cất câu trả lời:

'' Về câu hỏi đầu tiên của ngươi, cái này dễ nói không cần phải mắc công tìm hiểu. Mỗi năm đều có vài nơi xuất bản những tập sách nói về các thế lực đứng đầu được giang hồ công nhận. Mặc dù mỗi năm đều sẽ có thay đổi, nhưng các thế lực đỉnh cấp thì rất ít lần đổi mới đây là mười năm trước. Cũng xem như là lần thay đổi mang đến nhiều sóng gió nhất trên giang hồ. Thứ này cho ngươi, bản mới nhất không cần lo '' Nói rồi từ trong người lấy ra một quyển sách màu vàng, ở trên cuốn sách có in hình một con hổ màu đen, tên sách là ''Luận giang hồ ''.

''Còn câu thứ hai '' Thôn trưởng trầm ngâm xong cuối cùng như hạ quyết tâm, lại lấy từ trong người ra hai quyển sách đưa cho hắn.

''Phía trên nhất phẩm đều được nghi trong đây, ta không thể giải thích cho ngươi vì ngươi không phải đệ tử của ta không thể đi đường của ta được, nhưng ít nhất ta có thể giải thích cho ngươi rằng đó là biến đổi về chất trong võ học của mình, còn những điều khác đã có trong đây ngươi có thể lấy đọc

Nhưng

Phải nhớ là chỉ lấy tham khảo, không được lấy đó làm con đường của mình, bởi vì mỗi người đều có đường đi khác nhau, nếu lên cảnh giới này mà không phải là đường của mình ngươi sẽ chỉ mãi là kẻ ở tầng dưới dù có đi được bao xa, đã rõ chưa '' Thôn trưởng nghiêm túc căn nhặn lấy Đại Lực

Đại Lực gật đầu, sau đó nghi vấn hỏi: ''Còn quyển còn lại đây ''

''Ta suy nghĩ, dù gì trong đám cô nhi đã từng ở với ta, cũng chỉ có mình ngươi là kẻ đạp lên được con đường tu võ, ngày mai ngươi đi ta cũng không có gì tặng ngươi thôi thì lấy một thân võ học của mình đưa ngươi, dù gì đây cũng không liên quan tới lí luận con đường của mình,dùng nó ra sao còn tuỳ vào người dùng.

Ngươi cứ giữ lấy, muốn truyền cho ai thì truyền nhưng nhớ ít nhất phải là kẻ thiện tâm, ta không muốn võ học của mình bị kẻ xấu sử dụng. ''


''Thôn trưởng yên tâm, Đại Lực lấy đầu của mình làm chứng nếu làm ô uế Thôn trưởng nhất định đưa đầu tới tạ tội ''

Thôn trưởng nghe vậy gật đầu yên tâm, sau đó kéo Đại Lực vào ăn uống, nói chuyện quên trời đất, cũng như hẹn gặp nhau sau này. Khi thấy trời đã quá khuya, Đại Lực liền đứng dậy cáo từ thôn trưởng tiễn hắn ra trước cổng. Đại Lực trước lúc đi liền đứng lại quay đầu hỏi:

''Thôn trưởng, ta mặc dù quen ngài từng ấy năm nhưng không thấy ai gọi tên thật của ngài.

Ta có thể biết tên thật của ngài không. ''

Thôn trưởng nghe vậy liền dừng lại nhìn Đại Lực sau đó nói

''Ta tên Thời Vũ ''

Đại Lực nghe được tên liền quỳ xuống dập đầu:

'' Đệ tử ký danh Đại Lực bái kiến sư phụ ''

Thời Vũ nhìn thấy Đại Lực động tác liền hơi bất ngờ, sau đó cười phá lên:

''Haha, tiểu tử ngươi làm trò gì đấy. Ai đời có tên đệ tử ký danh nào được hết tất cả võ công cũng như tâm đắc của sự phụ mình không.''

Rồi tiến đến đỡ Đại Lực lên. Đại Lực sờ mũi ngượng ngùng: ''Ta nghe ngài bảo không muốn thu đệ tử, nhưng lại truyền cho ta hết võ công cũng như tâm đắc của mình.

Ta cũng không muốn nhận không a ''

Thời Vũ đập bả vai Đại Lực: ''Hài tử ngoan, không cần phải như vậy, chỉ cần nhớ về thăm ta là được.''

Đại Lực gật đầu xoay đó hành lễ: ''Sư phụ, sau này gặp lại ''

Thời Vũ cũng không có ý kiến gì với Đại Lực gọi mình, nhìn hắn rời đi hắn chỉ nói thầm: ''Tiểu tử này...'' sau đó liền quay đầu vào nhà.

--------------------------

Ngày hôm sau, Đại Lực mang theo gia đình của mình đi tới điểm hẹn với Trần Lập. Tới nơi nhìn thấy nhà hắn nhóm cuối cùng tới nơi. Trần Lập thấy hắn tới cũng đi ra nghênh đón sau đó kéo hắn vào giới thiệu với đoàn người, lần này đi trừ Trần Lập với hắn còn có ba người khác. Một người cao to với làn da đen, co bắp cuồng cuộng tay hắn hai bên đều đeo rất nhiều vòng sắt.

Một vị trung niên, hắn mặc một bộ độ hở hai tay để lộ cánh tay rắn chắc của mình, bên hông hắn mang theo một thanh đao với một cây búa

Một người thanh niên, khuôn mặt thanh tú, mặc một bộ y phục màu xanh như Trần Lập sau lưng hắn mang theo một cái ô, phía hông à một thanh kiếm.

Cùng ba người chào hỏi với nhau, hắn mới biết được thanh niên mặc áo xanh kia chính là sư huynh của Trần Lập, được tông môn phái tới đoán hắn về, vị trung niên kia là người quen của sư huynh hắn, còn người da đen kia thì cũng như Đại Lực được Trần Lập mời đi cùng. Chỉ có hắn và người da đen này là mang theo gia đình của mình.

Các bên thống nhất với nhau sau đó bắt đầu khởi hành rời khỏi nơi này.

Đại Lực trên xe ngựa, quay đầu nhìn lại Ca Lập trấn ngày càng mờ đi trong mắt hắn, trong lòng cảm khái chuyến này một đi có thể không còn quay lại nơi cũ này nữa.

''Sau này gặp lại ''.