Chương 4: Trận chiến đầu

Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 4: Trận chiến đầu

Chương 4: Trận chiến đầu


Đại Lực chạy tới một khu đầm lầy của rừng, hắn liền dừng lại nhìn xem xung quanh

''Ra đi, ta biết ngươi ở đây ''

Hắn nói xong liền nắm chặt cây đao của hắn, yên lặng đợi.

Sự im lặng của khu rừng, với ánh sáng trong đêm càng làm cho Đại Lực tập trung tinh thần hết sức.

Một tiếng rơi từ trên cây xuống phá tan sự im lặng, một bóng người từ trong bước ra, hắn choàng ở bên ngoài một cái áo choàng, trên mặt thì đeo một cái mặt nạ hình con cáo, một tay cầm kiếm.

''Ngươi phát hiện bằng cách nào?''

Tên này cũng rất bất ngờ khi thấy Đại Lực phát hiện ra hắn, hắn nhìn Đại Lực có vẽ không phải cao thủ gì, nhưng lại tu luyện được một chút nội lực, Đại Lực hình tượng bây giờ làm hắn vẫn không thể hiểu được tại sao Đại Lực có thể phát hiện ra.

Đại Lực nhìn chằm chằm tên trước mặt, trong lòng thì không ngừng chửi mẹ, từ khi cầm lấy món đồ của gã hộ vệ hắn không ngừng lo lắng có người truy phía sau, vì vậy sau một khoảng thời gian hắn lại tìm tới một khu trống, và không ngừng làm lại động tác mới nãy. Và lần này hắn thành công, có kẻ thật sự ở phía sau phần thưởng cho cái này là cái mạng nhỏ của hắn.

''Ngươi đoán xem? ''

Đại Lực lại một lần nữa vận công, tên đeo mặt nạ thì không nói gì nữa chỉ thấy hắn bước một chân ra sau đó phát lực liền lập tức xuất hiện trước mặt Đại Lực thanh kiếm đâm thẳng tới.

''Nhanh quá ''

Đại Lực trong lòng nhảy cái, nhanh chóng làm ra phản ứng, may mắn hắn đã vận công từ trước nên có thể phản ứng nếu không thì hắn đã treo rồi. Đại Lực dùng mặt đao đỡ trước ngực, lực phản chấn khiến Đại Lực văng ra xa đụng vào thân cây.

''Khụt..''

Đại Lực phun ra một ngụm máu, trong lòng hoảng sợ tên này thế quái nào có thể mạnh như vậy, trước ngực vẫn còn nhói nhói sau va chạm mới nãy, hộ thể và chữa thương từ Tử Hà Thần Công nhanh chóng làm dịu lại cơn đau, Đại Lực kéo mình ra và tiếp tục cầm đao trước ngực.

''Hửm, không chết?''

Tên đeo mặt nạ khá bất ngờ, sau đó ra lại chiêu lúc nãy hướng thẳng về Đại Lực, Đại Lực phát lực bắn về hướng khác để né, một vệt sáng đi qua Đại Lực đâm thẳng vào cây, Đại Lực nhanh chóng trả đòn bằng một đao chém thẳng về đó, chỉ thấy một tiếng ''Keng'' rồi đao dừng lại không thể hạ xuống được, Đại Lực hoảng hốt nhìn tên đeo mặt nạ đưa tay ra cản như không có gì xảy ra, hắn còn chưa kịp định hồn thì vùng bụng của đã nhói lên, cây đao tuột khỏi tay còn hắn thì bay ra ngoài.

Tên đeo mặt nạ còn ném ra những cây phi châm về hướng Đại Lực, Đại Lực vội dùng tay đỡ lại, những cây châm đâm vào tay vào chân hắn, khiến Đại Lực đau đớn. Hắn mới ổn định thân thể cửa mình, thì tên đeo mặt nạ đã xuất hiện trước mặt cho Đại Lực một cú đá vào đầu.

Đại Lực choáng váng, đầu hắn đập xuống đất, mơ hồ không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, còn chưa kịp suy nghĩ thì cơn đau từ chân truyền lên làm hắn hét thảm, chân phải của hắn đã bị tên đeo mặt nạ bẻ gảy, chân phải của hắn giờ lỏng lẽo đung đưa qua lại. Tên đeo mặt nạ nắm đầu Đại Lực lên, cho y thêm một đấm vào mặt, Đại Lực lại tiếp tục bay ra ngoài đụng tiếp vào một gốc cây.

Đại Lực hiện tại rất thảm, đầu hắn be bét máu, khuôn mặt sưng lên, mồm hắn hiện giờ chỉ còn vài cái răng, chân phải hắn thì gảy, khắp người thì châm đâm quanh. Trình độ hai bên quá chênh lệch, Đai Lực cảm thấy hắn chắc sẽ bỏ mạng tại nơi này. Nhưng hắn không cam tâm, hắn muốn phản kháng lần cuối. Đầu óc mơ hồ Đại Lực nghĩ đến một cách.
Một lực đạo kéo đầu Đại Lực lên, tên đeo mặt nạ nhìn khuôn mặt biến dạng Đại Lực nói

''Đưa món đồ ra, ta sẽ cho người chết một cách nhẹ nhàng, đừng có giả ngu chúng chỉ làm mọi thứ tệ hơn thôi ''

Đai Lực chỉ im lặng, dùng hết những gì còn lại của mình vào hai tay. Tên đeo mặt nạ thấy Đại Lực không nói lời nào, định kết liễu Đại Lực thì đột nhiên mắt hắn tối sầm cơn đau truyền đến đầu hắn, hắn hét thảm ôm lấy mặt mình, đôi mắt của hắn đã bị Đai Lực chọc mù, hắn đã quá chủ quan nên giờ đây là cái giá hắn phải chả, còn chưa kịp rút hai cậy châm hắn lại nhận được con đau tiếp tục truyền tới đầu hắn nhưng lần này là từ phía dưới.

'' Mẹ nó thằng chó, tao sẽ giết mày ''

Tên đeo mặt nạ la thảm, dùng chân đá về một hướng, nhưng không có trúng cái gì, sau đó lại là một tiếng la thảm của hắn.

Đại Lực vì câu đường sống, ra tay hung ác, hai châm vào mắt xong, không muốn mạng rút châm ra khỏi người mình đâm vào bộ hạ, lỗ hoa của tên đeo mặt nạ. Làm y hét thảm, ngã xuống đất, lăn qua lăn lại. Thừa dịp hắn bệnh, muốn hắn mạng Đại Lực bay tới tiếp tục đâm châm vào vị trí đó, hắn rút ra rồi lại đâm vào, tên đeo mặt nạ dùng chưởng nhằm phản kích, nhưng Đại Lực né được và đâm một châm bồi vào mắt hắn, tên đeo mặt bị một châm vào mắt hét thảm sau đó bị Đại Lực đè xuống dùng sức ghim sâu vào mắt hắt, tên đeo mặt nạ dùng hay tay bóp cổ Đại Lực nhầm đồng quy vu tận. Nhưng Đại Lực ra tay nhanh hơn, đâm thẳng vào não hắn, tên đeo mặt nạ tuyệt khí bỏ mình, hai tay hạ xuống.

Đại Lực từ cái xác y lăn xuống, thở hồng hộc, ráng nén cơn đau mà vận chuyển Tử Hà Thần Công, cố gắng hồi phục chút thương thế, đặt tính chửa thương của Tử Hà Thần Công bây giờ toả sáng hên bao giờ hết, nó đã cứu Đại Lực một cái mạng, Đại Lực lê lết thân mình tới chỗ vụng cây tìm kiếm bên trong hai mãnh vỡ kẹp vào chân hắn, sau đó xé một miếng vãi bó chúng lại tạo thành cái nẹp, rồi dùng Tử Hà Thần Công mà chữa trị, hiện giờ hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới đây để có thể di chuyển tiếp, hắn tìm hai mảnh vỡ khác làm cái nạng để di chuyển.

Làm xong, Đại Lực di chuyển tới chỗ cây đao nhặt nó lên rồi đi tới chỗ cái xác tên đeo mặt nạ, kéo lê cái xác sau đó ném vào đầy lầy kế bên để phi tan, hắn không có thời gian để xử lí dấu vết xung quanh, chỉ có thể mong phía sau chưa có truy binh chạy tới, và mong chúng tốn một chút thời gian để suy luận vị trí của hắn. Đại Lực biết từ lúc hắn chạy khỏi quán trọ tới nay không hề xử lý một dấu vết gì, vì vậy chỉ mong hắn có thể trốn được tới ngày mai.

Đai Lực lê bước chân của hắn đi về một phía.

''Làm ơn, hãy cho tao sống tới ngày mai, mẹ nó!''.

----------------------
Sơn dã núi rừng, Đại Lực thứ giấc ở một hang động trong núi, cơ thể của hắn vẫn còn nhiều vết thương, chân hắn vẫn gãy. Nhưng hắn vẫn còn sống.

''Vẫn còn qua được tới buổi sáng, Ừm...''

Hắn thử cữ động một chút, nhưng lại cảm nhận đến cơn đau từ các cơ làm hắn dừng lại. Thần may mắn đã mĩm cười với hắn, hắn đã tiềm được một hang động không người để có thể vào ở. Tối hôm qua, là trận đấu đầu đời của Đại Lực từ cả hai kiếp, hắn đã thắng mặc dù là thắng thảm. Mặc dù là lần đầu tiên của hắn giết người, nhưng lúc đó hắn cũng chỉ lo chạy khỏi nơi đó cộng với việc đầu óc đã mở hồ nên hắn không có cảm giác gánh nặng tâm lí hay là run rẩy. Ít ra hắn giết kẻ đáng nên giết.

''Cũng coi như lần đầu tiên tiếp xúc với giang hồ đi ''

Đại Lực trong lòng thầm nhũ, sau đó vận Tử Hà Thần Công bắt đầu trị liệu thương thế của mình, không hổ danh công pháp mang hai chữ thần công, Đại Lực vừa bắt đầu vận cộng cơn đau của hắn đã từ từ giảm xuống mặc dù vết thương trên người vẫn nhiều, nhưng ít ra khuôn mặt hắn đã không còn sưng nữa. Nói cũng là may cho Đại Lực, bởi vì tên đeo mặt nạ tối qua vì thấy Đại Lực gà yếu mà còn giữ món đồ của y nên đã giúp Đai Lực một ân huệ, để lãnh thêm một bút công nên y đã xoá dấu vết chạy của Đại Lực từ khi rời khỏi người hộ vệ để đảm bảo không ai đoạt đầu người của mình. Còn tại sao không ai cảm giác y đã chết, bởi vì hôm qua để bắt vị Viêm tiêu đầu thì phe hắn cũng chết rất nhiều còn lợi dụng luôn thi thể của bọn hắn để làm nghi lễ nên không có ai điểm danh người đã chết, cuối cùng thì bọn hắn chỉ là những con tốt không ai quan tâm. Và cuối cùng, bọn hắn đã hoàn thành nhiệm vụ chính của mình nên lơ là. Những điều này, kết hợp lại với nhau đã tạo nên sự may mắn cho Đại Lực giúp hắn qua một kiếp.

Nhưng Đại Lực nào biết những điều này, bây giờ hắn chỉ đang tập trung chữa thương và tìm cách về trấn thôi.

''Thương thế giờ cũng ổn định, bây giờ nên tìm cách về..''

Đại Lực thu công lại, hắn chống nạn đứng lên sau đó đi ra hang động.
-----
-----
Dành cả ha ngày thời gian, hắn cuối cùng cũng tìm ra đường về. Hai ngày này, hắn không có gặp kẻ truy tung,nên có thời gian để thương thế trên người hắn ổn định, chỉ còn cái chân gãy. Đứng trước con đường dẫn về trấn, hắn cảm xúc bùi ngùi

'' Cuối cùng còn sống trở về a, không dễ, không dễ ''

Sau đó tiếp tục cất bước đi vào trấn.