Từ Lưu Thuỷ Nham Toái Quyền Bắt Đầu Tranh Bá Đô Thị

Chương 9: Thạch Thung Công

Chương 9: Thạch Thung Công

" Lưu Thuỷ Nham Toái Quyền "

Vèo vèo vèo!!!

Trong một gian phòng cực kì rộng lớn, một thân ảnh lấy tốc độ khủng khiếp đánh ra từng đòn quyền pháp.

Chỉ thấy bàn tay của hắn hoá thành từng dòng nước màu xanh dương uốn lượn trên không khí.

Mỗi một quyền đánh ra đều có thể nghe được tiếng không khí bạo hưởng.

Hô Hô Hô!!

" Đại ca, uống nước ạ "

Lúc này, một tên tiểu đệ thấy Ngô Minh dừng lại thở hổn hển liền cầm một chai nước tới đưa cho hắn.

Ực ực ực.

Ngô Minh cầm lấy chai nước tu vài hớp. Chai nước lít rưỡi tuôn vào hết trong bụng của hắn.

Sau khi buổi sáng đi mấy nhà ở trên địa bàn của mình tiếp nhận quản lí xong, Ngô Minh sinh hoạt lại như ban đầu.

Về nhà ăn cơm trưa, sờ mó hai cô em gái ngon kia.

Buổi chiều thì hắn lại đi rèn luyện quyền pháp của mình.

Đúng vậy, từ chiều tới giờ hắn đã rèn luyện suốt hai tiếng đồng hồ thời gian rồi.

Cho dù thể lực gấp mấy chục lần người bình thường đi chăng nữa thì hắn cũng cực kì thấy mệt.

Tuy nhiên, thu hoạch lại thì cực kì là thảm thương.

Mấy tiếng đồng hồ đánh quyền ra liên tiếp hắn mới tăng lên được 0.01 % độ thuần thục của Lưu Thuỷ Nham Toái Quyền.

Còn không bằng hắn đi ra ngoài làm điều ác mà dùng điểm làm ác nâng cấp đâu.

Bời vì không có đối thủ bồi luyện cùng với không phải ở nơi thác nước không có cảm ngộ gì cho nên tiến độ cực kì chậm chạp.

Đứng ở đằng xa đám tiểu đệ há hốc mồm, ánh mắt cực kì hâm mộ nhìn về phía hắn.

Ai mà không muốn mạnh mẽ a.

Nhất là một người đánh trăm người.

Đây là điều cực kì mê người, còn mê hơn cả tiền bạc ấy chứ.

Nhìn thấy đám tiểu đệ cực kì hâm mộ mình. Ngô Minh khoé miệng nhếch lên.

Đây cũng là điều hắn muốn cho đám tiểu đệ xem.

Một là để đám người kia biết vũ lực của bản thân mạnh mẽ như thế nào, xem xem có dám phản kháng lại hay không.

Đôi lúc cũng không cần phải dấu diếm kín quá làm chi.

Biểu lộ ra thực lực thì càng có lợi.

Hai là gợi lên lòng ham muốn của bọn hắn.

Đúng vậy, muốn mạnh mẽ ư, phải làm việc chăm chỉ cho ta a.

" Các ngươi hâm mộ sao "

Ngô Minh nhìn về đám đang si mê tiểu đệ hỏi.

Cả đám vô ý thức gật đầu lia lịa.

Nhưng sau đó nghĩ tới cái gì lại vội vàng lắc đầu.

" Không cần lo lắng, ta biết được các ngươi cũng muốn mạnh mẽ lên đúng chứ. Yên tâm, chỉ cần tận tâm làm việc cho ta ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi đâu "

" Vương Long, ngươi từ hôm nay mỗi buổi chiều ở lại đây cùng với ta "

Ngô Minh nhìn về phía Vương Long nói.

Vương Long mặc dù nghi hoặc không biết lão đại muốn làm gì nhưng vẫn cung kính gật đầu.

" Tất cả người khác lui ra ngoài đi "

" Vâng, lão đại "

Một lúc sau, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn có hai thân ảnh đó chính là Ngô Minh cùng với Vương Long.

" Chắc hẳn ngươi đang nghi hoặc tại sao ta gọi ngươi ở lại có đúng chứ "

" Thuộc hạ không dám "

" Ha hả, vậy sao. Yên tâm đi, ta để ngươi ở lại chính là muốn dạy võ công cho ngươi. Hiện nay, ta cũng đã dao quyền quản lí bang hội cho ngươi rồi. Tất nhiên ngươi yếu quá thì cũng làm mất mặt của ta "

Vương Long nghe vậy chấn động trong lòng.

Võ công!!

Hắn mặc dù lẫn vào trong hắc bang nhưng cũng đã từng được nghe qua.

Vượt nóc băng tường, cách sơn đả ngưu, quyền nát tảng đá lớn.

Nhưng thứ đó được đồn đại rất nhiều.

Bây giờ hắn còn được chứng kiến tận mắt luôn cơ mà.

Ngay tại đây Ngô Minh đã thể hiện ra võ công là thật sự tồn tại, có thể giúp cho người ta trở nên mạnh mẽ.

Mặc dù cũng muốn học nhưng mà muốn tìm một người giỏi võ dạy cho võ công thật sự thì đúng là nằm mơ.

Nhưng ai ngờ ngay lúc này lão đại lại nói muốn dạy cho hắn võ công.

Kinh hỉ ập tới bất ngờ khiến Vương Long đầu óc đứng máy.

" Làm sao, không nguyện ý hả "

" Không không không, thuộc hạ nguyện ý ạ "

" Được rồi, mau lại đây "

Vương Long vui mừng đi tới bên cạnh Ngô Minh, chỉ thấy Ngô Minh lúc này thân ảnh lại bày ra một thế đứng khác.

Thạch Thung Công.

Ngô Minh bởi vì muốn tăng lên chiến lực cho bang hội của mình.

Ở trong cửa hàng của Hệ Thống lựa chọn mãi mới tìm được một môn thung công phù hợp với bang hội.

Môn thạch thung công này khá là rẻ, chỉ có 200 điểm làm ác mà thôi.

Tất nhiên nó không phải là môn chân chính võ công. Mà là một môn thung công, tăng lên tố chất thân thể.

Muốn luyện võ ấy, trước hết là phải đặt ra căn cơ.

Hay giống như muốn xây nhà thì phải đặt ra nền móng.

Căn cơ ở đây chính là tố chất thân thể.

Có những võ kỹ chiêu thức mạnh mẽ nhưng mà nếu không có tố chất thân thể ủng hộ thì không bao giờ thi triển ra được.

Mà nếu gượng ép thi triển thì không chết cũng bị trọng thương.

Đám lưu manh này thân thể mặc dù khoẻ mạnh bình thường của một nam tính trưởng thành nhưng muốn học võ kỹ thì còn kém xa.

Phải biết những gia tộc luyện võ bồi dưỡng con em ban đầu là toàn ngâm dược liệu quý hiếm, bắt đầu từ việc rèn luyện tố chất thân thể để cho toàn bộ thân thể khoẻ mạnh vững trãi.

Đằng sau này mới có thể học võ kỹ chiêu thức đối địch.

Người luyện võ quan trọng nhất vẫn là thân thể của mình.

Võ kỹ chỉ là làm cho người khác có thể phát huy tốt ra được sức mạnh của thân thể đó mà thôi.

Giống như Saitama thân thể kinh khủng như thế. Cần cái beep gì học võ kỹ đâu.

Một đấm là địch nhân thăng thiên rồi.

Tất nhiên, nếu mà Saitama học võ kỹ cũng có chỗ tốt của nó. Có thể phát huy ra được toàn bộ sức mạnh của cái thân thể thần linh đó.

" Nhìn cho kỹ rồi làm theo động tác của ta "

Ngô Minh một bên uốn éo thân thể hạ bộ, động tác cực kì chậm chạp.

Bởi vì Thạch Thung công mua sắm trong thương thành độ thuần thục là 100% cho nên không ai khác đối với hắn có thể hiểu rõ hơn môn thung công này.

Mặc dù là 100% độ thuần thục như là hắn đã tự mình rèn luyện mấy chục năm trời ấy.

Nhưng mà tố chất thân thể của hắn lại không có nâng cao lên được một chút nào.

Bởi vì môn thung công này phẩm chất quá thấp cho nên dù luyện mấy chục năm đi chăng nữa.

Với tố chất thân thể của hắn đã được cường hoá hiện tại thì cũng chẳng mạnh thêm.

Một bên khác, Vương Long nheo mắt lại kỹ càng quan sát.

Tay chân đúng như rùa bò dần dần vặn vẹo theo tư thế đứng của Ngô Minh.

Tuy nhiên động tác vẫn là sai gần như hoàn toàn.

" Aa ách ách …"

Vương Long hạ bộ không vững ngã một cái chổng vó ra.

Hắn nhìn lấy Ngô Minh gương mặt chột dạ.

Ngô Minh cũng không có để ý tới việc này.

Lần đầu tiên tập võ bị vậy cũng coi như là bình thường thôi.

Vương Long cũng không có từ bỏ.

Mãi mới có cơ hội để trở nên mạnh mẽ có ngu mới từ bỏ a.

Hắn lại đứng lên làm mấy động tác kia tiếp, tuy nhiên sai vẫn hoàn sai.

" Dang rộng chân ra, đúng rồi đấy… "

" Gồng cơ đít, hít cơ mông, tăng xông cơ đùi…."

Ngô Minh lúc này tiến đến uốn nắm chỉ dạy những động tác sai cho Vương Long.

Với 100% độ thuần thục thì những động tác kia như được in sẵn vào trong đầu hắn rồi vậy. Quá quen thuộc luôn rồi.

" Người luyện võ đầu tiên là phải luyện hạ bàn. Hạ bàn mà không vững chắc thì cho dù lực tay có mạnh đến mấy cũng sẽ bị đốn hạ "

Cũng giống như toà tháp cao, bên trên cao thì xây xin, đẹp, vững chắc đấy, nhưng mà hạ bàn mà không vững chắc đụng nhẹ phát là đồ rồi.

" Aaaa…"

Dạng rộng chân ra Vương Long dường như cảm thấy được từng khối cơ đùi của mình như đang bị xé rách ra thành từng mảnh vậy.

Trụ được ba mươi giây. Cả người hắn mồ hôi nhễ nhại, cơ thể run rẩy lợi hại.

Không tới hai mươi giây sau, cơ thể của hắn lung la lung lay dường như muốn đổ ập xuống.

Vương Long cắn chặt răng của mình cố gắng đứng vững.

Tuy nhiên, từ trước đến nay là giang hồ nó quen rồi. Ý chí lực cũng không phải là hạng người kiên nhẫn.

Cho nên trụ không tới năm giây sao là độ ầm xuống.