Chương 15: Giáng Long Thập Bát Chưởng
" Được, nếu ngươi đã muốn chết vậy thì ta cũng chiều ý ngươi "
Tiêu Thanh gương mặt âm trầm tràn đầy sát khí.
Hắn biết được rằng với tình hình của mình hiện tại nếu không dùng ra tuyệt chiêu thì không thể nào chiến thắng được Ngô Minh.
" Giáng Long Thập Bát chưởng thức như nhất – Cuồng Long Rít gào "
Phanh!!
" Cái gì!!"
Ngô Minh chợt cảm thấy có một chút xíu nguy hiểm đang nhanh chóng bay tới gần.
Hắn nhìn thấy được một con rồng rít gào xé rách không khí bay thật nhanh về phía của hắn.
Tốc độ bay kia còn vượt qua cả vận tốc âm thanh.
Thời gian diễn ra cực kì ngắn.
Ngô Minh chỉ kịp nghiêng đầu đi tránh né đòn tấn công kia.
Chương phong xẹt qua gương mặt hắn, làn phong áp đi theo ma sát vào làn da của Ngô Minh khiến cho da mặt của hắn hơi ran rát.
Aaaaa….
Kèm theo một tiếng hét thảm.
Đứng ở xa đằng sau lưng Ngô Minh một tên Thanh Xà bang tiểu đệ cánh tay trái không biết lúc não đã dính chưởng.
Trên cánh tay xuất hiện một lỗ máu lớn, đại lượng máu tươi phun trào ra.
Ngô Minh cũng không có quay đầu lại xem.
Bởi vì ánh mắt của hắn lúc này chỉ chăm chăm đặt ở trên thân của Tiêu Thanh.
Không đúng.
Là đặt ở trên cánh tay phải của Tiêu Thanh kia.
Bởi vì cánh tay phải của tiêu thanh lúc này đang cầm giữ lấy một thứ mà khiến cho nhiều võ giả phải khiếp cmn sợ.
" Đây chính là tuyệt kĩ thành danh của ngươi. Giáng Long Thập Bát chưởng hay sao hả "
Ngô Minh không nhịn được liến mắt hỏi.
Tiêu Thanh mặt không đổi sắc đáp lại:
" Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không biết biệt danh của thứ này hay sao "
" Giáng Long Thập Bát Chưởng
Giáng Long 18 chưởng
GL – 18
Glock – 18 "
" Đây là chưởng pháp cực kì mạnh mẽ và thành danh của đá quân đội và tài phiệt. Chỉ cần bạn có nó, cho dù võ công cao tới mấy cũng dính chưởng ok "
" Danh xưng, trong bảy bước, giết người không thấy máu "
Ngô Minh nghe xong giới thiệu trong lòng không nhịn được chửi bậy một câu.
" Hảo chưởng pháp, hảo võ công "
" Hôm nay ta được chứng kiến tận mắt của thật là cmn danh bất hư truyền "
Ngô Minh trong lòng khâm phục.
Bởi vì cmn trong tay của Tiêu Thanh lúc này cầm một vũ khí mà ai cũng biết.
Đó chính là súng a.
Loại Glock – 18 kia.
Con mẹ nó chơi bẩn vkl.
Phòng này toàn tay không cùng với đao kiếm.
Tự dưng lòi đâu ra thằng cầm súng ống.
Ngô Minh chỉ muốn thét lên: ‘ Nhầm phòng rồi bạn ei, phòng này chúng tôi chơi cận chiến cơ mà ‘
Nhưng tất nhiên rằng, Ngô Minh lúc này cũng không có một chút nào sợ hãi súng ống cả.
Trừ phi là đạn pháo oanh tạc không thì súng ống gần như chỉ gây vết thương nhẹ đối với thân thể của hắn hiện tại mà thôi.
" Là … là súng …"
" Thanh Xà bang lão đại sao lại có thứ vũ khí nguy hiểm này cơ chứ "
" Lão đại của chúng ta có thể đánh thắng được hay sao "
Vừa tăng lên tinh thần đám người Hắc Ám Mâu tiểu đệ lúc này hoảng sợ.
Tay cầm vũ khí run lẩy bẩy.
Đối với Ngô Minh thì không sao nhưng đối với bọn hắn.
Súng là thứ vũ khí đụng phát chắc chắn là mất mạng rồi.
Với lại bọn hắn cũng không có tin tưởng Ngô Minh.
Tuy Ngô Minh một mình đánh chết ba chục người cùng lúc nhưng theo bọn họ nghĩ đụng phải súng đạn vẫn là GG.
" Sợ rồi sao hả?"
" Bây giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi a "
Tiêu Thanh ánh mắt thâm hiểm, khoé miệng nhếch lên.
Phẳng phất như thắng lợi đã thuộc về phía hắn.
Đối với hắn, vừa nãy Ngô Minh né được đạn bởi vì là ăn may mà thôi.
Lúc đó hắn rút nhanh súng ra bắn, cũng chưa kịp điều chỉnh góc độ cho nên hắn coi là mình bắn lệch.
" Lão đại uy vũ "
" Lão đại mau bắn chết hắn đi ha ha "
" Làm thịt đám Hắc Ám Mâu này "
Bên ngoài, mặc dù một tên Thanh Xà bang tiểu đệ bị bắn thương.
Nhưng đám thành viên còn lại của bang hội vẫn là vui mừng reo hò.
Phẳng phất như tên kia không phải là huynh đệ trong bang của mình vậy.
Cũng đúng thôi.
Ở hắc bang này hầu như không có tình thương.
Chỉ có lợi ích là chính là thôi.
Chỉ cần không phải là chính bản thân thì mọi thứ người khác chịu đựng cũng không có liên quan tới mình.
" Tiếp ta một tuyệt chiêu cuối cùng. Giáng Long Thập Bát chưởng thức cuối cùng – liên hoàn chưởng "
Phanh phanh phanh phanh!!
Cầm trong tay vũ khí tối thượng, Tiêu Thanh tập trung tinh thần nhắm thẳng về phía Ngô Minh bắn ra.
Đằng sau lưng Ngô Minh đám tiểu đệ lúc này không biết từ lúc nào đã rời đi xa rồi.
Để tránh bị dính chưởng a.
Nhìn hàng loạt viên đạt lấy tốc độ siêu việt vận tốc âm thanh bay về phía mình.
Mặc dù cảm giác của hắn vượt lên trên người bình thường rất nhiều tuy nhiên vẫn cảm thấy đạn bay rất là nhanh.
Tuy nhiên Ngô Minh cũng không có lấy một chút nao núng nào hết.
" Lưu Thuỷ Nham Toái Quyền "
Hai bàn tay của Ngô Minh hoá thành từng dòng lũ cuốn.
Mỗi viên đạn bay tới, bàn tay của hắn luôn luôn tinh chuẩn đánh trúng viên đạn kia và đổi chiều của mấy viên đạn kia.
Aaaaaa….
Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đứng ở xa xa đám tiểu đệ cũng đếch ngờ tới được viên đạn còn có thể bị làm đổi hướng mà bay tới phía mình.
Cái gọi là ngu thì chết ấy.
Chạy đi đâu cho khỏi nắng hả mấy cưng.
Các cũ đã có câu rồi: Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.
Cạch cạch!!
Đợi Tiêu Thanh xả hết đạn xong, lúc này hắn mới thẫn thờ không thể tin được.
Ánh mắt gần như lòi ra khỏi hốc mắt nhìn về phía Ngô Minh.
" Không thể nào, làm sao ngươi có thể tay không mà đỡ được đạn cơ chứ "
" Không có khả năng, điều này là bất hợp lí a. "
Tiêu Thanh hắn nhìn thấy cái gì.
Một người chỉ dựa vào đôi bàn tay của mình đánh bay đi viên đạn.
Siêu nhân chắc?
Ngay cả hắn biết võ giả mạnh nhất hiện tại cũng không thể lấy tay không đối kháng súng đạn được.
Vậy thì người này nếu không phải là siêu nhân thì là cái gì hả.
Đây là điều mà con người có thể làm được hay sao?
Điều này quá bất hợp lí a.
Trong đời của hắn chưa từng bao giờ chứng kiến trường hợp này cả.
Ngay cả ở đằng xa đám tiểu đệ của cả hai bang hội cũng đứng cả máy.
Bọn hắn được chứng kiến mổ điều mà từ trước tới nay bọn hắn nghĩ rằng sẽ không bao giờ xảy ra.
" Giả, tất cả là giả đi "
Ực ực…
Cả đám không tin vào mắt của mình.
Nuốt lấy nước bọt sợ hãi nhìn về phía thân ảnh một mét 9 tràn đầy áp bách kia.
Người đứng ở trước mắt của bọn họ kia đã không phải là con người nữa rồi.
Mà là một vị thần a….
Ngô Minh thân ảnh lúc này chậm rãi đi tới Tiêu Thanh trước mặt.
Cơ thể tràn ngập lực lượng cùng với sát khí kia tạo thành khí tràng cường đại khiến cho Tiêu Thanh lúc này cảm giác như mình đang đặt chân vào mười tám tầng địa ngục.
Đường như không thể thở nổi.
Cơ thể không nghe theo sai khiến, không nhúc nhích một chút nào luôn.
Ngô Minh một tay cầm lấy khẩu Glock – 18 kia.
Tiêu Thanh không hề phản kháng lại.
" Giáng Long thập bát chưởng sao, không tệ không tệ. Giờ nó là của ta a "
" Lão đại uy vũ, lão đại uy vũ "
Hắc Ám Mâu thành viên tuy cũng có người bị dính đạn nhưng không có ai thiệt mạng cả.
Cả đám lúc này vui mừng hò hét lên vuốt mông ngựa.
" Vương Long đâu, tiến lên đây "
Ngô Minh điểm tên Vương Long.
Vương Long cung kính đi tới.
Đã thấy Ngô Minh vứt khẩu gl 18 cho hắn.
" Từ hôm nay, cái này là của ngươi, quản lí cho tốt vào "
" Thuộc hạ đa tạ bang chủ "
Vương Long cầm lấy khẩu súng yêu thích không buông tay.
Hắn không ngờ tới có ngày mình lại được chơi món đồ này.
Bình thường súng ống chỉ được quả lí trong tay tài phiệt cùng với quân đội.
Hiếm khi chảy ra bên ngoài.
Có một khẩu súng coi như là thêm mười phần sức mạnh a.