Chương 14: Hai Bang Giao Chiến
Nửa giờ sau, Ngô Minh mang theo một đám quần đùi áo ba lỗ phẳng phiu tiểu đệ.
Đi tới cùng Thanh Xà bang ước định đàm phán chỗ.
"Đi vào phía trước thỉnh trước tiên đem tất cả vũ khí lưu lại."
"Hơn nữa, lão đại của chúng ta chỉ mời lão đại của các ngươi, những người khác thỉnh ở phía dưới chờ lấy."
Ngô Minh mắt liếc ngăn ở cửa thang lầu mã tử.
Nhà này khách sạn là Thanh Xà bang sản nghiệp.
Để cho một mình hắn đi lên, cái kia không nói rõ tiễn đưa sói vào miệng dê hay sao.
"Ngươi đang dạy ta làm việc?"
Ngô Minh nhịn cười không được.
Liền loại thủ đoạn nhỏ, hắn thật đúng là coi trọng Thanh Xà bang.
"Nếu như đây chính là Thanh Xà bang thái độ, vậy thì không cần thiết cho các ngươi mặt."
Ngô Minh thản nhiên nói.
Tiếng nói rơi xuống, Vương Long lập tức ngầm hiểu.
Một ánh mắt, mấy cái tiểu đệ trực tiếp tiến lên, đem cản đường mã tử đè lên tường.
" Buông ta ra, mau buông ra "
Mặc kệ cho tên kia kêu gào như thế nào.
Ngô Minh dẫn một đám người, đường hoàng đi lên lầu.
"Tại trên địa bàn của ta, đè lại ta người, uy phong thật to."
Lầu hai trong rạp.
Ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần Tiêu Thanh, chậm rãi mở mắt ra.
Đáy mắt thoáng qua một vòng lệ khí.
"Nơi này chính là địa bàn của ta, liền không sợ ta trực tiếp trở mặt sao?"
"Trở mặt?"
Ngô Minh ngồi ở tiểu đệ kéo ra trên ghế, hai chân tùy ý bày ra trên bàn.
Giống như cười mà không phải cười nhìn xem đối diện.
"Có loại, bay lên để cho ta nhìn một chút."
Đều cầu đến trên đầu hắn, còn dám ở đây sĩ diện uy hiếp.
Thật sự cho rằng hắn là dọa lớn?
Tiêu Thanh hai mắt nhíu lại, nếu không phải là trực giác nói cho hắn biết, trước mắt gia hỏa này không phải cái gì loại lương thiện.
Lấy tính tình của hắn, đã sớm ngã ly làm hiệu, đem hỗn đản này loạn đao chém chết.
Cố nén trong lòng lửa giận, Tiêu Thanh ngữ khí trầm thấp.
"Đem chúng ta Thanh Xà bang cướp đi hai con đường nhường lại, ta coi như những chuyện này chưa từng xảy ra."
"Về sau Thanh Xà bang cùng Hắc Ám Mâu nước giếng không phạm nước sông."
Ngô Minh gõ gõ huyệt Thái Dương.
Trên mặt lộ ra một cái nụ cười nghiền ngẫm.
"Nếu như ta không đồng ý đâu?"
"Không đồng ý? Nơi này tất cả mọi người đều đừng nghĩ đứng đi ra ngoài!"
Tiêu Thanh nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàng sáng như tuyết răng trắng.
Con mắt lạnh lùng không nói ra được khát máu.
"Thanh Xà bang địa bàn, cũng không phải ngươi muốn tới liền đến, muốn đi thì đi chỗ."
"Tất cả mọi người là người trưởng thành, ngươi sẽ không thật ngây thơ như thế cho là, mời ngươi tới chỉ là vì đàm phán a."
Cùng hắc bang giảng đạo nghĩa, cái kia thuần túy chính là nói nhảm.
Đàm phán loại chuyện này.
Đàm phán thành công, gọi là đàm phán, tất cả đều vui vẻ.
Không nói thành đó chính là một hồi sống mái với nhau.
Được làm vua thua làm giặc, ai thắng người đó định đoạt.
"Không thể nói lại?"
"Không có đàm luận!"
Tiêu Thanh ánh mắt tàn nhẫn, hắn hôm nay ăn chắc tên khốn kiếp này.
Cái gì Hắc Ám Mâu?
Đánh xuống bọn hắn Thanh Xà bang hai con đường thì thế nào?
Ở trên địa bàn của hắn, đó chính là mặc hắn làm thịt cừu non.
Hơn năm mươi tiểu đệ của Thanh Xà bang tàn vào trong phòng lớn bao vây lấy Ngô Minh cùng đám tiểu đệ của hắn.
Đám tiểu đệ của Ngô Minh ánh mắt run rẩy.
Còn Ngô Minh ánh mắt co vào.
"Vậy thì không có biện pháp."
Ngô Minh thân ảnh chậm rãi đứng lên.
"Tất nhiên không thể đồng ý... Vậy cũng không nên nói chuyện."
Rầm rầm!
Tại Tiêu Thanh trợn tròn hai mắt chăm chú, 200 nhiều kg gỗ thật cái bàn bị một cái lật tung.
Đầy bàn pha lê, toàn bộ té một cái hiếm nát.
Cả đám Thanh Xà bang thành viên cũng giật mình.
Tiêu Thanh ánh mắt kiêng kị nhìn lấy Ngô Minh nói:
" Đã sớm nghe nói Hắc Ám Mâu lão đại võ nghệ cao cường, hôm nay được chứng kiến tận mắt quả thật là danh bất hư truyền."
" Không biết ngươi xuất sư từ đâu "
Là một lão đại của bang phái hơn trăm thành viên.
Tiêu Thanh cũng có võ công trong người.
Cho nên, chứng kiến đối thủ cũng có võ công.
Tất nhiên là phải hỏi tới xuất thân lí lịch rồi.
Không thì đánh trẻ lại lòi tới già.
Hoặc là người ta có tấm dựa cứng rắn, mình mà động vô là bay màu liền.
" Không môn không phái "
Ngô Minh tự nhiên nói ra.
Hắn đúng quả thật là không môn phái ở thế giới này.
Nói phét ra cũng chẳng làm được cái gì.
Hắn cũng không có sợ hãi đám người này cho nên cũng không có dấu diếm ý tứ.
" Không môn không phái? Đã thế vậy thì ngươi đi chết đi "
Tiêu Thanh nghe vậy ánh mắt sắc bén như rắn độc.
Thân ảnh như một con rắn độc phóng về phía Ngô Minh chỉ muốn hé cái răng nanh tràn đầy độc tố kia cắn một ngụm thịt của hắn.
" Xà hình quyền "
Thân ảnh của Tiêu Thanh lắc lư, dưới chân bộ pháp di chuyển không ngừng, hai tay chợt né vươn mà đánh.
Bàn tay chụm lại thành một, lao nhanh tới thọc vào yết hầu của Ngô Minh.
" Điêu trùng tiểu kĩ "
Thân ảnh của Tiêu Thanh trong mắt của Ngô Minh chậm chạp đúng như rùa bò.
Ngô Minh cũng không có sử dụng Lưu Thuỷ Nham Toái Quyền.
Hắn bàn tay dang rộng ra nắm lấy cổ tay của Tiêu Thanh.
Chỉ cảm thấy một luồng lực lượng nhẹ tác động lên tay của mình.
Ước chừng có tầm 500 kg lực đạo thì phải.
Có tầm cỡ lực đạo của vua quyền anh mike tyson
Người bình thường nếu mà trúng một quyền này không chết thì cũng phải trọng thương.
Tiêu Thanh bị Ngô Minh bắt được cổ tay của mình hắn giật nảy cả mình.
Muốn dùng sức lực kéo ra nhưng không hề động một chút nào hết.
Dường như trước mặt hắn kéo không phải là một người bình thường.
Mà giống như là một ngọn núi cao vậy.
Thoáng chốc Tiêu Thanh như thấy cánh tay của mình bị giam cầm vào ngọn núi kia.
Thất thần một cái chớp mắt, Tiêu Thanh chợt phản ứng lại.
Một bên tay khác chợt há miệng tay ra như miệng con mãng xà, tấn công về phía hạ bộ của Ngô Minh dường như muốn nuốt luôn con chim đại bàng kia vậy.
Tuy nhiên, cánh tay kia của hắn cũng không khá hơn một chút nào.
Bị một bàn tay khác của Ngô Minh tóm gọn lấy.
Nếu như ví Tiêu Thanh là một con mãng xà cực kì độc, thiện chiến vồ mồi.
Thì Ngô Minh lúc này đúng như người bắt xà với kinh nghiệm mấy chục năm trời vậy.
Mặc cho mãng xà kia có dãy dụa thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào thoát khỏi nghệ nhân bắt xà Ngô Minh đâu.
Danh xưng Thanh Xà lang quân Tiêu Thanh lúc này lại bị Ngô Minh khắc chế tới sít sao.
Gương mặt của hắn trở nên cực kì khó coi.
Mũi chân hương lên sút thẳng về phía hạ bộ của Ngô Minh.
" Định mệnh, xà thích cắn hạ bộ thế cơ à "
Ngô Minh không nhịn được chửi bậy một câu.
Chân của hắn nhanh thoăn thoắt sút về phía một chân trụ của Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh không ngờ được rằng Ngô Minh lại phản ứng nhanh như vậy.
Chân trụ đã bị tấn công.
Cả người của hắn đổ ngược ra phía sau.
Đồng thời, hai tay của hắn cũng bị Ngô Minh đẩy mạnh ra khiến thân ảnh của hắn ngã trổng ngược ra đằng sau.
Phanh!
Tiêu Thanh thân ảnh đụng phải ghế sofa.
" Cái gì, lão đại bị đánh bay đi "
" Lão đại dường như không phải là đối thủ của Hắc Ám Mâu lão đại "
" Đừng lo, Thanh Xà lão đại còn chưa dùng hết sức cơ mà "
Đằng xa, Thanh Xà bang tiểu đệ thấy Tiêu Thanh bị Ngô Minh đánh bay trong lòng rối bời.
Còn Hắc Ám Mâu tiểu đệ thì tinh thần phấn trấn hơn.
" Ngô Minh lão đại cố lên a "
Tiêu Thanh lúc này đứng dậy gương mặt âm trầm đen nhánh lại.
Bị Ngô Minh đánh bay trước sự chứng kiến của đám tiểu đệ mình.
Tiêu Thanh quả thật không biết giấu mặt vào đâu.
" Lời đồn đại quả nhiên không có sai, ngươi quả thật là biết võ công a "
" Nghe nói rằng ngươi còn một tuyệt chiêu tên là Giáng Long Thập Bát chưởng cực kì mạnh mẽ, mau sử dụng ra đi không thì người cũng không có cơ hội tiếp theo đâu "
Ngô Minh lúc này mở miệng nói.
Tuy tố chất thân thể của Tiêu Thanh không quá mạnh so với người bình thường.
Cũng không phải trời sinh thần lực như quyền vương Myke tison.
Nhưng mỗi cú đấm đá tấn công của hắn đều có thể đại tới ít nhất 500 kg lực đạo.
Người bình thường trúng chiêu là mất luôn sức chiến đấu rồi.
Một mình tên tiêu thanh này cũng có thể một đánh ba bốn người bình thường cùng lúc được.