Chương 13: Chém Giết
Ngô Minh hờ hững đi lên trước, một cước trực tiếp đạp bay một cái.
Bay ra ngoài bóng người, đụng phải một mảnh.
Nhất quyền nhất cước, thật giống như một cái hung tàn dã thú, như vào chỗ không người.
Ô ép một chút một bọn người nhóm, ngạnh sinh sinh bị một mình hắn đỉnh trở về.
"Đi theo loại này lão đại, còn sợ gì?"
Vương Long cùng một đám tiểu đệ ở phía sau nhìn nhiệt huyết sôi trào.
Cái kia một chút xíu sợ hãi đều không còn sót lại chút gì.
Vung khảm đao trực tiếp xông đi lên.
"Mẹ nó, cái người điên này!"
[Keng! Chúc mừng túc chủ đánh giết một mạng người. Điểm ác nhân + 10]
Ngô Minh cùng với đám tiểu đệ cũng lao lên.
Mỗi quyền cước của hắn vung ra là lại có một nhân mạng ngã xuống.
Âm thanh báo của Hệ Thống cũng vang lên theo.
" Ở đâu ra quái vật! "
Đám người phía sau bông tai nam, ánh mắt đờ đẫn.
Mắt thấy Ngô Minh một người với hai đôi thiết quyền cùng đôi chân, đuổi theo mấy chục người đấm đá.
Máu me khắp người dáng vẻ, thật giống như từ Địa Ngục leo ra ác quỷ.
Hung tàn dáng vẻ, hắn nhìn xem đều hai chân như nhũn ra.
Khí tức hung ác cùng với sát khí kinh hồn từ việc lúc trước chém giết mấy chục người bây giờ hợp lại thành một loại khí tràng cực kì là mạnh mẽ.
Đồ tể mổ heo sát đa, bình thường heo nhà gặp được, đều biết run lẩy bẩy.
Huống chi lúc này tên đeo bông tay kia cảm thụ rõ ràng nhất khí tràng này a.
Sau mấy phút, đã giết điên rồi Ngô Minh, đột nhiên cảm giác chung quanh không còn một mống.
Ngoại trừ dưới lòng bàn chân nằm, khác Thanh Xà bang thành viên đều bị đám tiểu đệ của hắn làm thịt..
Còn vài ba tên còn sống sót bị doạ đến vãi cả đái ra, ngồi bệt xuống dưới đất.
Bọn hắn cố gắng bò lê lết để chạy càng xa phía Ngô Minh.
Sợ mình rơi vào đằng sau bị cái này hung nhân loạn đao chém chết.
"Liền không có cái có thể đánh sao?"
Ngô Minh liếc mắt tứ phương phương tâm mờ mịt.
Bó tay rồi.
Tưởng thế nào cơ.
Vừa nãy to mồm gáy ác lắm. Ai có ngờ đâu a.
Không chịu đựng được nổi chục phút luôn.
Còn tên đeo bông tai kia lúc này đã bị đám tiểu đệ của hắn đánh gãy tay chân.
Gương mặt cực kì hoảng sợ nhìn lấy Ngô Minh.
Đi đến mặt tràn đầy ngốc trệ, đã hoàn toàn ngây dại bông tai nam trước mặt, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt.
"Nói cho các ngươi biết lão đại, hôm nay ta trước tiên thu hắn hai con đường."
"Muốn theo ta nói mà nói, để cho chính hắn quay lại đây!"
"Lần này tâm tình tốt, liền không đánh ngươi nữa."
Ngô Minh hai tay cắm ở trong túi, nhìn xem trên thân quần áo màu đen lúc này cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, bất đắc dĩ thở dài.
Lần này bộ quần áo mới mua này lại phải vấi đi rồi a.
Mặc dù có thể tẩy được nhưng mà cũng không còn sạch sẽ hoàn toàn nữa.
Vẫn sẽ dính mùi máu tanh a.
Ừng ực!
Nhìn qua cái kia khoan hậu bóng lưng, bông tai nam nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Hai đầu gối mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất.
Trong bất tri bất giác, phía sau lưng đã gần đến hoàn toàn bị mồ hôi ướt nhẹp.
Gia hỏa này, đơn giản chính là một cái quái vật.
"A, đúng!"
Ngô Minh hơi nheo mắt lại.
"Lần sau lại để cho ta đã thấy ngươi mang bông tai, lão tử liền đem đầu của ngươi hái xuống làm cầu để đá."
Một đại nam nhân, Đái Đặc Yêu cái gì bông tai.
Ngươi cho rằng ngươi là Roronoa Zoro?
Loại này nương pháo, hắn gặp một lần hắn đánh một lần.
……..
Thanh Xà bang tổng bộ.
"Phanh!"
Tinh xảo bàn thủy tinh bị hất tung ở mặt đất bên trên, vỡ thành đầy đất bột phấn.
Một đám đầu mục kinh hồn táng đảm nhìn xem nổi trận lôi đình lão đại.
Từng cái cúi đầu, chỉ sợ trở thành nơi trút giận.
"Một cái vừa thành lập bang phái, hai ba mươi người."
"Một buổi tối, quét chúng ta Thanh Xà bang hai con đường, hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao?"
"Vẫn là nói, các ngươi đám rác rưởi này, liền hai mươi người đều không giải quyết được?"
Thủ vị thật da trên ghế ngồi.
Mặc một bộ đồ trắng, gương mặt trắng bóng, làn da mềm mịn như đàn bà. Nhưng ánh mắt sắc bén và thâm độc như xà nam nhân gương mặt lúc này đang âm trầm muốn vắt cả ra máu.
Hắn chính là Thanh Xà bang lão đại.
Thanh Xà Lang Quân, Tiêu Thanh.
Từng một người đơn thương độc mã, đặt xuống toàn bộ kim tỉnh đường phố, sáng tạo ra bây giờ Thanh Xà bang.
Mà bây giờ, một cái vừa mới xuất hiện không có hai ngày bang hội.
Cũng dám đoạt thức ăn trước miệng cọp, từ trong tay hắn cướp đi hai con đường địa bàn.
"Lão đại, không trách các huynh đệ đánh không lại, thật sự là bọn hắn rất có thể đánh."
Bông tai nam mặt mũi tràn đầy khổ tâm.
Mỗi lần nghĩ đến một người kia đuổi theo bốn mươi người quyền cước va chạm hình ảnh.
Hắn lúc ngủ đều biết làm ác mộng.
Hắn gia nhập vào bang hội thời gian dài như vậy, liền không có gặp qua đánh nhau ác như vậy hung nhân.
Ngoại trừ hắn còn sống sót ra bên ngoài thì bốn mươi huynh đệ đã ngủm củ tỏi dưới tay kẻ địch rồi.
"Có thể đánh?"
Tiêu Thanh cái kia tràn ngập lực áp bách thân ảnh, chậm rãi đứng lên.
" Một đám phế vật, bốn mươi người, hơn gấp đôi số lượng mà bị tiêu diệt "
"Ta ngược lại muốn nhìn một chút hắn có đa năng đánh."
"Kêu lên tất cả huynh đệ, hôm nay liền diệt bọn hắn cho ta."
Cái gì Hắc Ám Mâu?
Ở đây, bọn hắn Thanh Xà bang chính là thiên!
Một lúc sau, hơn năm mươi huynh đệ của Thanh Xà bang tụ hợp lại với nhau.
Nhìn thấy cảnh này, Thanh Xà lang quân trong lòng thịt đau. Tức giận không thôi.
Hắn tân tân khổ khổ kinh doanh bao nhiêu năm thế lực mới có hơn một trăm huynh đệ.
Vậy mà chỉ mới một hôm đã phế đi cmn non nửa rồi.
Làm sao mà không tức giận cho được cơ chứ.
Hắc Ám Mâu?
Khá lắm.
Lần này không tiêu diệt được Hắc Ám Mâu thì hắn không phải là Thanh Xà lang quân nữa a.
…
" Oápppp…"
Sáng sớm hôm sau.
Ngô Minh mệt mỏi mở mắt ra ngáp lớn một cái.
Bên cạnh hắn còn có bốn thân ảnh trần truồng mềm mại vẫn còn đang ngủ say.
Đúng vậy.
Là bốn thân ảnh mềm mại, bờ mông căng đét, hai bé thỏ trắng cong vút lên.
Hai nàng ban đầu đã không thoả mãn được Ngô Minh lúc này.
Cho nên đêm qua Vương Long lại mang đến hai cô nàng xinh đẹp khác.
Vẫn là hàng mới còn nguyên team.
Ngô Minh đêm qua một trận thư xướng a.
Nhìn xem mấy thân ảnh trắng bóng mềm mại kia.
Ngô Minh tay không nhịn được xoa bóp vài lần bé thỏ trắng.
" Ưm ưm "
Tiếng kêu rên nhẹ nhàng lại làm cho Ngô Minh một trận lửa nóng.
" Cốc cốc "
Đang định làm thêm vài hiệp bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên.
Ngô Minh cố gắng khắc chế lại dục vọng.
Đánh răng rửa mặt mặc quần áo xong xuôi ra khỏi phòng.
Vương Long lúc này vẫn đang ở bên ngoài chờ đợi hắn.
Nhìn thấy Ngô Minh đi ra, hắn liền tiến lên gấp gáp nói:
"Lão đại, Thanh Xà bang người tới hẹn chúng ta đến cát tường khách sạn đàm phán."
"Đàm phán? Có chuyện gì đáng nói."
Ngô Minh tiện tay cầm bánh ăn xong đút vào miệng gặm.
Phủi một mắt nhìn xem Vương Long, ngữ khí lười biếng nói.
"Là Thanh Xà bang lão đại muốn gặp ngài!"
Vương Long lại nói tiếp.
" Muốn gặp ta, ha ha "
Ngô Minh cười nhạo một tiếng.
Nhét còn lại miếng hamberger vào miệng rồi lấy một ly sữa nóng tu ừng ực.
"Tìm mấy cái tin được huynh đệ, một người một cái."
"Đi với ta chiếu cố vị này Thanh Xà lang quân a."
Vương Long gật đầu vâng lời, thân ảnh nhanh chóng rời đi.
Mặc dù trên mặt hắn lo lắng nhưng mà trận chiến hôm qua tiêu diệt hơn phân nửa Thanh Xà bang thành viên cũng làm cho lòng tin của hắn tăng lên nhiều.