Chương 10: Nồng Nặc Mùi Dầu Ăn

Từ Lưu Thuỷ Nham Toái Quyền Bắt Đầu Tranh Bá Đô Thị

Chương 10: Nồng Nặc Mùi Dầu Ăn

Chương 10: Nồng Nặc Mùi Dầu Ăn

" Thuộc hạ vô năng, làm tốn công tận tình dạy bảo của bang chủ "

Vương Long gương mặt xấu hổ nói.

Là đàn ông mà chưa trụ nổi một phút đã kiệt sức a.

Nghĩ tới đây, Vương Long cảm thấy suy nghĩ của mình có điểm gì là lạ thì phải.

Hai thằng đàn ông ở trong một căn phòng, chưa trụ nổi một phút ….

A phi..

Nghĩ bậy nghĩ bậy a.

" Đúng là ngươi vô năng thật, còn không mau chóng nghỉ ngơi hồi lại sức, tiếp tục rèn luyện cho ta "

Ngô Minh cũng không yêu chiều theo hắn.

Đã muốn học võ thì phải chịu được cực khổ.

Những kẻ vô năng hắn đây không cần.

Thời gian từng giờ trôi qua.

Trong căn phòng rộng kia, chỉ có tiếng kêu rên đau đớn của Vương Long truyền ra.



" Này này, bang chủ và Vương Long lão đại đang làm cái gì bên trong kia thế. Ta nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Vương Long lão đại. Chẳng lẽ…"

" Có khả năng lắm, bang chủ chẳng lẽ có đặc thù ham mê gì sao…"

Ở bên ngoài, mấy tên tiểu đệ đang canh giữ ở nơi đây nghe được tiếng kêu rên đau đớn của Vương Long truyền ra liền nghị luận lẫn nhau.

Cả đám bỗng dưng cảm thấy cặp mông của mình hơi man mát. Lỗ đít hơi rát.

" Bậy bậy, làm gì có chuyện đó chứ, bang chủ của chúng ta anh minh thần võ thế vậy làm sao có thể làm ra được chuyện như thế này cơ chứ "

" Hửm, vậy thì ngươi giải thích làm sao tiếng kêu rên thảm thiết đó đi … Ai biết nhưng người mạnh mẽ thường có đặc thù ham mê gì đó thì sao "




Trong căn phòng rộng lớn kia, Ngô Minh đang theo trương trình ma quỷ huấn luyện cho Vương Long lại không biết rằng hình tượng của mình trong mắt đàn em đang dần dần thay đổi.

Cứ nghỉ ngơi tầm nửa tiếng, tiếng kêu la thảm thiết của Vương Long lại vang lên.

Ban đầu tên Vương Long này luyện tập Thạch Thung công trụ không đến một phút.

Phía đằng sau lại càng tiến bộ thêm.

Bây giờ đã có thể trụ cao nhất là tới một phút ba mươi giây rồi.

Đáng lẽ ra là phải cho một tràng pháo tay.

À không..

Ăn đấm mới đúng.

Cái mẹ gì mà phế như thế hả.

Nhìn đàn ông đàn anh như thế này mà yếu đuối kêu rên như một thằng đàn bà.

Nhìn mà tức á.

Nếu không phải bởi vì lần đầu tiên tên này luyện võ, Ngô Minh quả thật chỉ muốn.

Ora ora..

Cho nó mấy nhát rồi.

Theo như Ngô Minh hiện tại thì hắn có thể đứng Thạch Thung công cả tiếng đồng hồ liên tiếp may ra mới hơi mệt một chút.

Vương Long mà biết được ý nghĩ của Ngô Minh chắc trong lòng phải chửi bậy một cái.

Ai như bang chủ tố chất thân thể cao như thế. Còn đòi hỏi cái quái gì nữa.

Bang chủ đâu có biết rằng mỗi lần mà đứng theo dáng Thạch Thung công kia.

Từng sợi cơ bắp của hắn như bị xé ra thành từng mảnh, muốn đứt đôi luôn á.

Hình dùng nó giống như một cây chuối mà bị xé thành từng sợi từng sợi ra ấy.

Đau vãi cả nồi ra.

Đã thế từ đầu ngón chân đến hết cơ mông kia toàn bộ đều đau đớn.

Ai mà chịu được cơ chứ.

Cứ như thế cho đến hết buổi chiều.

Ngô Minh từ trong căn phòng rộng lớn bước ra.

Bên ngoài đám tiểu đệ khi nhìn thấy thân ảnh của Ngô Minh bước ra ánh mắt đều biến hoá.

Cả đám không nhịn được khép mông lại.

Ngô Minh lúc này cũng không có chú ý tới việc này.

Hắn chỉ cho là đám tiểu đệ sợ hãi sự hung ác của hắn mà thôi.

Đám tiểu đệ kia nhìn thấy Ngô Minh đi xa, còn Vương Long thì không có bước ra bên ngoài.

Cả đám nghi hoặc thân ảnh bước tới thò đầu vào bên trong nhìn xem.

Ai ngờ, lúc này Vương Long thân ảnh đang nằm sấp xuống dưới nền nhà.

Đã thế, bởi vì các cơ quá đau đớn, tay của hắn lúc này của sờ về phía mông đít của mình xoa bóp để cho giảm đau.

Gương mặt lại còn khó coi nhăn nhó cả lên.

Đám tiểu đệ kia nhìn thấy hình ảnh này cả đám đều hít một ngụm khí lạnh.

Trong đầu thầm nghĩ: ‘ Bang chủ thật là dũng mãnh a, tội lỗi tội lỗi …’

" Ừm, ta đi tuần tra các cửa hàng đây, tạm biệt…"

" Ấy chờ chút, cho ta đi theo với a…"

" Cmn chạy nhanh thế, đợi ta với…"

Cả đám đều lấy tay che đít của mình rồi chạy đi không dám ở đây lâu thêm một chút nào nữa.

Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Vương Long cảm thấy cơ thể phần dưới tê rần cả lên.

Hắn đi khập khiễng tới tổng bộ của bang hội trước ánh mắt thương hại của bọn tiểu đệ…

……





[Keng. Túc chủ bán sữa bột hại người. Điểm làm ác + 30]

" Ài, chết tiệt cái Hệ Thống này a, ta chỉ giúp mấy con nghiện bổ sung protein thiết yếu cho cơ thể thôi mà "

Nghe âm thanh của Hệ Thống vang lên. Ngô Minh ngoài miệng thì thầm một cái.

Trong lòng muốn nói: Thật hương a.

Đã kể từ một tuần hắn tiếp quản hai khu vực địa bàn và cho bán sữa bột ra rồi.

Mỗi ngày bán được tầm hai tới ba mươi gam sữa bột tinh khiết cho các dân chơi.

Mỗi dân chơi có thể cung cấp cho hắn một điểm làm ác.

Ngoài ra, dưới trướng đám tiểu đệ cũng hay đi quậy phá cho nên tính tổng một ngày trung bình hắn thu được 40 điểm làm ác rồi.

Mặc dù không nhiều nhưng thịt muỗi cũng là thịt a.

" Bang chủ à, tha mạng a "

Trong căn phòng luyện tập rộng lớn.

Vương Long gương mặt nhăn nhó thảm thiết kêu la.

" Hừ, mới như thế đã bỏ cuộc rồi, phế vật "

Ngô Minh hừ lạnh một cái.

Lúc này, Vương Long đang cắn chặt răng đứng tư thế gần giống như trung bình tấn nhưng khó hơn nhiều.

Hai chân vắt chéo, giang rộng ra. Phần mông hạ thấp xuống.

Toàn bộ cơ thể của hắn run rẩy cực kì lợi hại.

Hắn muốn ngã xuống nghỉ ngơi một hồi nhưng ở bên cạnh Ngô Minh nhìn thấy mỗi lần hắn lung lay mạnh là lại bị vụt cho một cái.

" Aaaaa, ta chịu hết nổi rồi "

Vương Long hét lên một tiếng, đổ sập xuống nền nhà.

Cả khuôn mặt của hắn ma sát với mặt nền một cách đau đớn.

" Hừ "

Ngô Minh thấy vậy cũng không có đánh hắn nữa.

Quả thật hắn biết Vương Long lúc này đã hoàn toàn kiệt sức rồi.

Kể từ một tuần trước bắt đầu dạy Vương Long học Thạch Thung công.

Từ ban đầu không tới một phút chịu đựng.

Tới lúc này, Vương Long đã có thể chịu đựng được ba phút thời gian.

Nếu nói hiện tại Vương Long mà đánh nhau với Vương Long một tuần trước thì tỉ số thắng của hắn hiện tại là 7: 3.

Đừng có coi thường a.

Đây mới chỉ là thành quả luyện tập sau một tuần thời gian không ngừng nghỉ đó.

Nếu tên này được Ngô Minh dạy dỗ tầm một tháng thời gian chắc chắn rằng Vương Long một tháng trước không có cửa để thắng đâu.

Tầm một năm sau, tên này có thể một đánh một chục người bình thường cũng ok.

Đủ để thấy Thạch Thung công môn này lợi hại tới nhường nào.

Mặc dù bề ngoài tên Vương Long này có vẻ kêu rên đau đớn đấy.

Nhưng nghị lực vẫn là rất xuất sắc, hắn vẫn nhiều lần cố gắng kiên trì luyện tập mới có được thành quả như bây giờ.

Nếu mà không kiên trì thì cho dù có Ngô Minh chỉ đạo đi chăng nữa thì một tháng cũng không tiến bộ được như thế này a.

Có một điều mà một tuần nay hắn cảm thấy hơi là lạ.

Ánh mắt của đám tiểu đệ kia nhìn hắn cực kì khác lạ.

Lúc trước bọn hắn trong ánh mắt đối với Ngô Minh là sợ hãi về cái ác.

Giống như con người nhìn thấy sư tử hung ác ấy.

Nhưng bây giờ ánh mắt kia còn kèm theo một chút biến hoá khó diễn tả.

Hai tay của bọn hắn lúc trước là để ở hai bên cúi xuống chào hắn.

Nhưng lúc này thì lại chắp ở đằng sau mông mà chào.

Biến hoá này là quá lớn.

Tuy nhiên hắn cũng không có để ý cho lắm a.