Chương 6: Bạch Chơi Là Phê Nhất
" Mau chọn đi, mỗi người một bộ đồ đen, áo ba lỗ bó sát, quần đùi thun mặc vào, đeo luôn cả giày đinh nữa "
Ngô Minh nghiêm túc nói.
Đến nỗi tiền sao, mấy bộ đò này rẻ rề a. Không cần hắn ra đúng chứ.
Ba mươi người tiểu đệ nhìn Ngô Minh với ánh mắt cổ quái.
Lão đại không phải là sai hình tượng rồi đi.
Đáng lẽ phải ăn mặc quần áo vét, đeo cà vạt, thêm quả kính đen mới phù hợp chứ.
Mặc bộ đồ kia có mà càng thêm lưu manh mới đúng chứ.
Mặc dù vậy, ba mươi người tiểu đệ vẫn đi lựa chọn quần áo phù hợp thay vào trong ánh mắt cổ quái của nhân viên bán hàng kia.
Một lúc sau, ba mươi người tiểu đệ mặc quần đùi, áo đen ba lỗ bó sát, đi giày đinh màu đen nghiêm trang xếp thành một hàng.
Một cỗ trang nghiêm túc mục góc nhìn, lập tức xông lên đầu.
Người bình thường nhìn đều biết lòng sinh rung động.
Không, phải nói là cay cmn mắt ấy chứ.
Một hàng lông chân đen nhánh lộ ra rập rạp.
Người qua đường khác vừa nhìn phát là phải rời ngay con mắt đi luôn.
" Được, tốt lắm "
Ngô Minh càng xem càng ưa thích. Đám tiểu đệ này nhìn quả đúng là không tồi.
Là hắn bang mà, ai trên thân cũng có một cỗ hung ác. Ngoại trừ người mới vô bang thì thân thể cơ bắp cũng to hơn người thường.
Mặc áo ba lộ vào lộ ra cơ bắp càng thêm có lực hơn.
"Luôn cảm giác thiếu chút gì..."
Ngô Minh nhìn xem trước mắt các tiểu đệ.
Đủ mọi màu sắc tóc, cổ quái kỳ lạ tạo hình, trông giống như đít trào mào ấy.
Nhìn thế nào đều có loại cảm giác dở dở ương ương.
"Được rồi được rồi, một hơi ăn không thành mập mạp, từ từ sẽ đến."
Ngô Minh thở dài, đoán chừng cũng chỉ hắn cái này làm lão đại sẽ quan tâm tiểu đệ dáng vẻ.
Hao tốn hơn 1 vạn NDT để mua đồ cho đám đàn em.
Ngô Minh cảm giác được ví tiền của mình lại xẹp xuống một chút.
Trên ba mươi cái người mặc đồ đen Darkness spear thành viên, mênh mông cuồn cuộn từ trong thương trường đi tới.
Tùy tiện tìm một cái tiệm cắt nhuộm tóc.
Đi qua 10 phút sau khi giải thích, cuối cùng để cho rung động run rẩy lật thợ cắt tóc biết cái gì gọi là Mô Hi Can đầu.
Tại thượng ba mươi cái tiểu đệ ánh mắt chăm chú.
Cầu sinh dục rất mạnh thợ cắt tóc, cho Ngô Minh lý giải tới một cái không có xen lẫn bất luận cái gì hàng lậu Mô Hi Can đầu.
Tầm hơn một tiếng sau, ba mươi cái Mô Hi Can đầu đen ra lò.
" Cầm tiền lấy mau lên "
Lúc này, Vương Long bỗng dưng đứng ra rút tiền đưa cho tên lão bản cắt tóc kia.
Lão bản cắt tóc kia run rẩy nào dám nhận:
" Mấy vị đại ca, hôm nay là miễn phí cho a "
Vương Long: " Điếc à, ta bảo cầm lấy là cầm lấy. Định coi chúng ta là lưu manh đầu đường xó chợ ăn xong không trả tiền hay sao hả "
Ba!!
Ngô Minh vung tay cho Vương Long hắn một cái đầu.
" Đồ ngu, đồ ăn hại, không nghe thấy lão bản bảo không cần rồi đó sao, ra vẻ làm cái gì hả "
Ngô Minh cũng biết thừa cái tâm tư của Vương Long. Hắn muốn lấy lòng Ngô Minh.
Tuy nhiên quả thật là quá ngu mà.
Bạch chơi không thơm hay sao.
" Dạ, đúng đúng vậy ạ "
Tên kia lão bản run rẩy nói.
Vương Long cúi đầu cất tiền đi lùi về sau.
Cả đám ba mươi người hùng vĩ bước ra khỏi tiệm cắt tóc. Chỉ để lại trong tiệm một mặt khổ tâm đại lão bản.
Lúc này, lão bản nước mắt đầm đìa, nội tâm một mảnh rỉ máu.
Không kể đến công cắt tóc cho ba mươi người.
Tiền thuốc nhuộm tóc, tiền gội đầu, …
Ối cmn quả thật là thua thiệt đến nhà bà ngoại mà.
Tên lão bản này hận quả thật muốn cho mình một cái bạt tai.
Ai bảo mình lúc đó nhanh mồm nhanh miệng làm cái gì cơ chứ.
Rời đi tiệm cắt tóc về sau, Ngô Minh nghe được âm thanh của Hệ Thống vang lên.
[Keng. Chúc mừng túc chủ bạch chơi. Điểm làm ác + 31]
Ngô Minh khoé miệng nhếch lên, không nghĩ tới bạch chơi đã thơm rồi mà lại còn cái phúc lợi này.
Ba mươi mốt điểm làm ác, cũng không có cao. Bởi vì tính cả hắn nữa thì bang hội mới 31 người.
Tính ra mỗi người bạch chơi mới + 1 điểm làm ác.
Về đến trong tổng bộ, ba mươi tên tiểu đệ xếp thành hàng, lúc này Ngô Minh ngữ khí trầm trọng nói:
"Hôm nay liền cho các ngươi lập cái quy củ!"
"Về sau, phàm là tại trên địa bàn của chúng ta, ăn cơm, cắt tóc không cần trả tiền."
"Chúng ta là hắc bang, không phải đám dân thường, không cần chịu pháp luật áp chế, bạch chơi mới là vương đạo."
"Chuyện này liền giao cho ngươi tới xử lý, làm rất tốt ngươi chính là Darkness spear thứ nhất cán bộ, làm không xong, ngươi cũng cho ta xéo đi."
Ngô Minh ngữ khí không có một chút chỗ thương lượng.
Hắn muốn là một đám nghe lời du côn, càng làm ác hắn lại càng có lợi, ngu sao mà không làm.
Tất nhiên hắn tiếp thu rồi hai cái này bang phái.
Sau này Darkness spear, chú định chỉ có thể đi làm ác con đường này.
Tất nhiên là hắn cũng cần một đám tinh anh tiểu đệ.
Chỉ có tinh anh tiểu đệ mới có thể giúp cho hắn nhiều hơn.
Cho nên lúc này hắn cũng cần sàng lọc ra thành viên để bồi dưỡng.
"Biết, lão đại!"
"Ta tuyệt đối sẽ thật tốt giám sát những người này!"
Vương Long trong nháy mắt liền tinh thần.
Dư quang liếc hướng tiểu đệ chung quanh, trong ánh mắt toát ra ánh sáng nguy hiểm.
"Tốt nhất có thể làm được."
Trở về văn phòng của mình, Ngô Minh đã thấy hai cô em gái kia đã tỉnh dậy rồi.
Nhìn thấy Ngô Minh đi tới, cả hai người đều run rẩy sợ hãi nhìn hắn.
Cũng không rõ ràng sợ hãi hắn về việc ăn thịt các nàng hay là sợ hắn thể lực quá dồi dào khiến các nàng không chịu được nữa a.
Hai nàng lúc này do vừa mới tắm xong, còn chưa lau người. Trên thân chỉ quấn lấy một chiếc khăn trắng.
Làn da mịn màng rướm nước, bờ mông căng tròn, hai cặp vú nở nang. Giữa hai chân lúc này có giọt nước đang chảy ra.
Nhìn thấy vậy Ngô Minh cảm giác máu xông lên não, một trận huyết khí dâng lên.
Mlem.
Thịt đã dâng tới miệng rồi làm sao còn có thể bỏ qua được cơ chứ.
" Aa, không, đừng mà …"
Hai cô nàng kia nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng tràn đây xâm lược của Ngô Minh cơ thể run rẩy lợi hại hơn.
Biết chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo rồi. Cả hai nàng sợ hãi hô lên.
Nhưng mà thỏ con làm sao thoát khỏi miệng sói được cơ chứ…
Trong văn phòng lại đầy tiếng thanh xuân rên rỉ, hương khí tràn đầy,…
Hai tiếng sau, hai thân ảnh mệt nhoài lại ngã gục xuống ngủ.
Ngô Minh thở dài trong sung sướng, tinh thần sáng bóng, hắn đứng dậy tắm rửa mặc quần áo vào đi ra bên ngoài lan can ngắm phong cảnh.
Làn gió mát thổi qua khiến cho hắn cảm thấy cuộc đời mới thật tươi đẹp.
Ngô Minh cũng không giống như người khác hút thuốc lá, hắn cực kì ghét cái mùi thuốc là.
Bởi vì kiếp trước từ nhỏ đã hay bị bệnh, bị dị ứng với mùi thuốc lá cho nên từ bé tới lớn chưa có hút một điếu nào cả.
Kiếp trước, hắn chỉ là một thằng điểu ti, tự kỉ, nghèo khổ. Đừng nói đến phệt gái, cái nắm tay gái còn chẳng được thử nghiệm qua ấy chứ.
Bạn bè không có, gái gú tiền bạc cũng không.
Cuộc sống cực kì nhàm chán khiến cho hắn nhiều lần nghĩ tới tự sát.
Không ngờ tới hiện tại đi vào thế giới tràn ngập sắc thái này. Hắn cuối cùng cũng có được cuộc sống mà hắn tràn đầy mong muốn.
" Ài, không biết ba mẹ ra sao rồi nhỉ, mong rằng anh hai chăm sóc tốt cho hai người "
Nghĩ về kiếp trước, có lẽ người mà Ngô Minh hắn không bỏ được là ba mẹ mình.
Mặc dù đôi lúc hai ông bà cực kì phiền phức nhưng mà tình yêu thương mà hai người dành cho hắn là vô bờ bến.
Chắc giờ này hai người buồn bã lắm khi hắn ra đi đây.
Cũng may là nhà có hai anh em trai, hắn là út. Cho nên chỉ mong sao ông anh chăm sóc tốt lấy hai người a.
Còn về kiếp này thì tìm trong kí ức của chủ cũ thân thể này đã quá là mơ hồ rồi.
Mười mấy năm trời không gặp cha mẹ, hắn cũng không thể nhớ nổi hình dáng của hai người ra sao nữa.
Lại nói lần này thịt hai nữ nhân kia lại không có điểm làm ác, hỏi ra Hệ Thống mới biết được chỉ sau một lần. hai nàng đã quy tâm với hắn.
Ái chà, đúng là 22 cm 30 phút phúc lợi đi.