Chương 35: Trần Phong Cái Chết
Mặc dù Ngô Minh là một cái có xe đua chứng nhận nam nhân,
Nhưng cái này xe việt dã, Ngô Minh thật đúng là không chút tiếp xúc qua.
Trải qua ban sơ bối rối, từ từ, Ngô Minh càng thuận buồm xuôi gió.
Xe này cái bệ rất cao, nhưng chạm đất năng lực lại mạnh đến mức không còn gì để nói.
Giảm xóc cũng còn được rất tốt.
Vô luận cỡ nào lắc lư đường xá, vô luận cao cỡ nào tốc độ xe, nó đều có thể cho ngươi cực kỳ thoải mái dễ chịu điều khiển thể nghiệm.
Da thí, nhịn thảo, càng là điên cuồng, càng là thô bạo, xe này ngược lại càng là dán vào.
Mã lực mạnh mẽ, đèn xe cũng rất lớn, mấu chốt nhất là độ sáng cũng rất mạnh.
Đặc biệt là cái kia đuôi khói quản, vì thích ứng gập ghềnh đường xá, cũng so với những thứ khác xe giơ lên cao hơn.
Động cơ oanh minh, cao cũng không the thé, véo von nhưng lại sống động mười phần.
Xe việt dã có tính đột phá thể nghiệm để cho Ngô Minh triệt để thả bản thân, rất nhiều không dám tùy tiện thử xe đua kỹ xảo đều bị hắn từng cái nghiệm chứng.
Vui sướng thời gian lúc nào cũng rất ngắn, hơn một giờ, điểm kết thúc sắp đến.
Mưa to đột nhiên rơi xuống, Ngô Minh một hơi đem làn khói dự trữ trong xe xả ra một cái thông thấu, không có một giọt nước thừa nào chảy ra cả..
Chỉ là đầu xe cùng đèn lớn, cũng là bị mưa to cho dính cái thông thấu.
….
Ngô Minh đặt thân ảnh mềm mại mệt mỏi tới ngất đi xuống nền nhà đã được phủ một lớp quần áo rách kia.
Sảnh khoái một hồi xong xuôi, bây giờ mới tới công việc chính.
Hắn tiện tay kéo cái khoá quần lên, cất luôn đi cái vũ khí huỷ diệt của mình vào bên trong.
Cộc cộc cộc!!
Từng bước một tiến tới phía Trần Phong.
Tiếng giày vang lên trong căn nhà kho im ắng.
Trần Phong lúc này mở mắt ra nhìn xem than của của Ngô Minh đang tiến tới gần mình.
Bởi vì cái miệng vẫn còn bị cái quần lót in hình gấu của Hứa Hiểu Thi nhét vào cho nên không có nói ra được gì cả.
" Sao hả, kích thích lắm đúng chứ, ngươi có nên cảm ơn ta về việc khoản đãi ngươi xem miễn phí hay không "
Ngô Minh lôi cái quần lót kia ra khỏi miệng của Trần Phong.
Mở miệng ra chế giễu hỏi.
A phi!!
Trần Phong cái miệng vẫn còn chút ướt át, vừa nãy dính nước tiểu còn hơi khai khai.
Hắn định nhổ ra miếng bọt vào người Ngô Minh nhưng cuối cùng đảo đầu sang một bên nhổ đi.
" Cẩu vật, còn dám cửng lên trước mặt ta hả "
Bành!!
Aaaaa…..
Một tiếng hét thảm thiết vang lên trong nhà kho.
Máu tươi dưới nền nhà đang tuôn trào ra.
Nhìn kĩ thì có thể thấy nát bét hai hòn dái.
Thì ra, Ngô Minh bỗng dưng một nộ long cước vào tiểu đệ của Trần Phong.
Một cước kia với sức mạnh của Ngô Minh thì tiểu đệ của Trần Phong chỉ có một cái kết cục.
Đó chính là nát bét mà thôi.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên thảm thiết từ trong miệng Trần Phong truyền tới.
Cơn đau đớn cực kì dữ dội khiến cho hắn dường như muốn ngất lịm đi.
Trần Phong không nghĩ tới được rằng là Ngô Minh tập kích bất ngờ như thế.
Mà có biết trước được thì hắn cũng chẳng thể né được cơ mà.
[Keng. Chúc mừng túc chủ đoạn tử tuyệt tôn nhân vật nam chính. Điểm làm ác + 100]
Nghe âm thanh của Hệ Thống vang lên.
Ngô Minh trong lòng thầm kêu sảng khoái.
Đúng là nhân vật chính mà.
A không.
Phải nói là từng cây rau hẹ đang chờ hắn thu hoạch mới đúng chứ.
Cung cấp điểm làm ác hơn xa người bình thường.
" Ta giết ngươi, ta giết ngươi aaaa…"
Trần Phong không thể tin tưởng được tiểu đệ mình bị người phế đi.
Nhưng cơn đau truyền tới não của hắn đã chứng minh sự thật đau đớn này.
Là một nam nhân, bị mất đi tiểu đệ thì còn ý nghĩa sống gì nữa chứ.
Hắn hai mắt đỏ lừ như muốn nhỏ ra máu tươi. Tơ máu đan xen lấy nhau.
Căm hận, phẫn nộ, đau đớn, gào thét nhìn về phía Ngô Minh.
" Trần Phong, năm nay mới tám tuổi. Vừa mới trúng tuyển đại học, đang trong kì nghỉ hè. "
" Số nhà ba mươi tám đường Lý Thường Kiệt. Mẹ tên là Lý Thi Cầm, đang là một goá phụ "
" Có một cô muội muội tên là Trần Linh, năm nay mới mười sáu tuổi, thi đậu lớp 11 a "
Ngô Minh vừa nói xong, Trần Phong nén đau đớn hai mắt chấn kinh nhìn xem hắn.
Cả cơ thể của Trần Phong lúc này đang trở nên run rẩy dữ dội.
" Ngươi, ngươi muốn làm gì, đừng có động tới các nàng a "
Trần Phong bây giờ chỉ có hai người bọn họ là người thân duy nhất trên cuộc đời.
Hai người mà xảy ra chuyện gì thì hắn có mà ân hận cả đời.
Nhất là nghĩ tới cô muội muội đáng yêu kia mà bị tao đạp tim của hắn co thắt lại.
" Làm gì hay sao, tất nhiên là đi chiếu cố tốt cho hai người bọn họ rồi a ha ha "
Ngô Minh biến thái khoé miệng nhếch lên cười như điên.
Đối với nhân vật nam chính. Fuck cả nhà nó là sướng nhất rồi còn gì.
" Aaa, đừng mà. Ta cầu xin ngươi, đừng có động vào hai người bọn họ. ngươi muốn ta làm cái gì cũng được a "
Trần Phong thống khổ cầu xin.
Nghĩ tới mẹ và muội muội rơi vào ma trảo của Ngô Minh và bị bào chế theo hình dạng cảu hắn.
Trần Phong hốc mắt đỏ lừ.
Hắn cố gắng dãy dụa điên cuồng hơn nhưng kết quả vẫn là không có thay đổi chút nào hết.
Trần Phong cực kì tuyệt vọng.
Hắn cắn chặt hàm răng của mình, cuối cùng lấy hết can đảm cầu xin Ngô Minh.
Điều này đối với một nhân vật chính là cực kì khuất nhục a.
Tuy nhiên, Ngô Minh khinh bỉ nhìn xem hắn:
" Ngươi là cái thá gì cơ chứ "
Đừng đùa, bảo nhân vật chính làm việc hay thu nhân vật chính làm tiểu đệ thì chỉ có chết sớm hơn mà thôi.
Bọn nhân vật chính là có ngạo khí của riêng mình, trong người đã trồng sẵn cái phản cốt rồi.
Chỉ có dẫm đạp lên người khác để thượng vị mà thôi.
Bảo bọn hắn làm tiểu đệ nghe lời mình thì đúng là đang nằm mơ mà.
Với lại Ngô Minh đã đắc tội hắn như thế này có trời mới biết thả hắn ra thì hắn sẽ làm cái quái gì a.
Cho nên là: Diệt cỏ phải diệt tận gốc.
" Chết đi a "
Bành!!
Không thèo nói nhiều với Trần Phong nữa.
Ngô Minh một đấm đấm thẳng vào đầu của Trần Phong.
Với lực đạo của Ngô Minh thì Trần Phong chỉ cảm thấy cái đầu của mình bị xe conterner cán qua vậy.
Đầu của Trần Phong nát bét luôn, óc trắng, máu tươi phun trào ra nền sàn nhà kho.
Trần Phong không nghĩ tới mình lại bị chết biệt khuất như thế vậy.
Linh hồn của hắn đang lâm vào hắc ám vĩnh viễn.
" Xì, thật bẩn tay "
Ngô Minh lấy khăn tay ra lau đi vết máu trên tay mình.
Nhìn thấy xác chết của Trần Phong, hắn một trận cực kì thống khoái.
Nhân vật chính ư?
Chẳng phải là cũng như chó chết bị hắn hành hạ rồi kết liễu tính mạng đấy sao.
Ngô Minh đã hiểu được rằng.
Từ khi có Hệ Thống đại ác nhân này tới nay.
Hắn là đã đi trên con đường đối lập với chính nghĩa, với lũ nhân vật chính kia rồi.
Chỉ có ngươi chết thì ta sống mà thôi.
Để không bị lũ nhân vật chính dẫm đạp, làm đá kê chân thì phải làm thịt chúng nó càng sớm càng tốt.
Không cho chúng nó có thời gian phát triển cả.
Thế nên, nương tay ư?
Không có đâu.
Dám ngăn đường của ta thì đi chết hết đi.
Bởi vì, thế giới này, chỉ cần một mình ta duy ngã độc tôn là được.