Chương 44: Chân Chính Vô Ảnh Cước

Từ Lưu Thuỷ Nham Toái Quyền Bắt Đầu Tranh Bá Đô Thị

Chương 44: Chân Chính Vô Ảnh Cước

Chương 44: Chân Chính Vô Ảnh Cước

" Hệ Thống, Hệ Thống!!! "

Diệp Phàm trong tâm thần niệm. Một chiếc bảng 2D màu xanh dương hiện lên trong tầm mắt của hắn mà chỉ hắn mới có thể nhìn thấy được.

[Túc chủ: Diệp Phàm
Cảnh giới: Không
Võ học: Vô Ảnh Cước (Liên Hoàn Vô Ảnh) +]

Mặt ngoài nhìn trông rất là đơn giản.

Không có nhiệm vụ gì, cũng không có thương thành hay điểm năng lượng gì cả.

Diệp Phàm cảm thấy hơi nghi hoặc.

Hắn nhìn thấy dấu + vẫn đang sáng tứng ở đằng sau chỗ võ học kia.

Diệp Phàm tâm tính nghi hoặc lấy tay click vào dấu + đó.

Vừa mới ấn vào xong.

Chợt một luồng thanh lương khí tức truyền vào trong đầu hắn, những kinh nghiệm luyện tập Vô Ảnh Cước trong mấy năm trời thời gian.

Chiêu Liên Hoàn Vô Ảnh kia cũng đã đạt tới viên mãn luôn.

Cùng lúc đó, hai chân hắn cũng được cường hoá chắc chắn hơn.

Một luồng kình lực tuôn ra chảy xuôi trong hai chân của Diệp Phàm.

Luồng kình lực kia hắn dễ dàng điều khiển y như cánh tay của mình vậy.

[Túc chủ: Diệp Phàm
Cảnh giới: Minh Kình đỉnh phong
Võ học: Vô Ảnh Cước (Liên Hoàn Vô Ảnh) (Viên mãn) +]

Bảng hệ thống đã có biến hoá lớn nhưng mà dấu + đằng sau kia đã đen xuống, biểu hiện không thể tăng thêm.

Diệp Phàm biết được rằng chỉ cần học được môn võ công gì, Hệ Thống sẽ đem môn võ công đó tăng lên tới viên mãn cho mình.

Điều này khiến cho hắn kinh ngạc vui mừng.

Chẳng phải nếu có môn tiên pháp nào đó thì mình sẽ học được viên mãn luôn hay sao.

" Phàm nhi, Phàm nhi, có nghe thấy ta nói không vậy "

Giữa lúc Diệp Phàm đang nghi hoặc. Một âm thanh vang lên đánh thức hắn.

" Sư phụ, có chuyện gì vậy ạ "

Diệp Phàm đáp lại, Mộc Chấn nghiêm mặt nói.

" Hừm, hô hấp pháp ta dạy ngươi đã nhớ kĩ chưa vậy hả "

" Sư phụ, đệ tử đã nhớ kĩ rồi ạ " Diệp Phàm gật gật đầu

" Cái gì cơ, ngươi đã học xong rồi cơ á " Mộc Chấn gương mặt khó có thể tin.

Chỉ nhìn một lần mà đã học xong rồi. Đừng đùa a.

Chẳng lẽ Diệp Phàm này là thiên tài hay sao.

" Được rồi, vậy ngươi biểu diễn một lần cho ta xem đi "

Mộc Chấn vẫn không tin, hắn kêu Diệp Phàm biểu diễn ra.

Diệp Phàm gật đầu.

Tư thế một chân trụ, một chân giơ lên.

Hắn bắt đầu hít thật sâu một hơi, phổi banh lớn ra.

" Vô Ảnh Cước – Liên Hoàn Vô Ảnh "

Diệp Phàm đá ra liên tiếp, cú đá cực kì nhanh, như tàn ảnh xuất ra.

Vèo vèo vèo!!

Chỉ nghe thấy tiếng xé gió mà đi của những cú đá.

Mộc Chấn ở bên cạnh thấy vậy trợn tròn mắt khó có thể tin.

Hắn vừa nhìn thấy cái quái gì vậy cơ chứ.

" Chỉ nhìn qua một lần đã học xong, đã thế còn biểu diễn thông thuận nữa cơ chứ "

" Thiên tài, thiên tài a "

Mộc Chấn vui mừng hét lớn.

Diệp Phàm thu chân lại cười cười.

Đây là hắn đã thu lực lại rồi đấy.

Phải biết hắn còn có cỗ kình lực còn chưa có sử dụng ra đâu.

Bây giờ là minh kình đỉnh phong, thân thể con người cực hạn.

Tất nhiên là phải dấu diếm đi không biểu diễn ra quá mức sẽ dân tới nghi kị.

Người bình thường phải luyện mấy năm mới vào kình.

Thiên tài ít ra cũng phải cần mấy tháng trời.

Riêng hắn chỉ cần một tuần thời gian đã luyện xong.

Nếu truyền đi ra ngoài hắn sẽ bị co là quái vật, rất có thể sẽ bị bắt đi mổ sẻ ngay.

" Diệp sư đệ thật giỏi a, hâm mộ chết đi được "

" Ài, Diệp sư đệ là thiên tài a "

Mấy vị sư huynh ở xa cũng chú ý tới tình huống ở bên này. Bọn hắn hâm mộ, cảm thán không thôi.

Tất nhiên là có pha lẫn một chút ghen ghét.

Mấy người ở đây có người đã tập luyện được mấy tháng trời, có người cả năm trời hoặc mấy năm trời nhưng mà chỉ có người luyện một năm trời trở lên kia mới có thể làm được như Diệp Phàm.

Vậy có ý nghĩa là Diệp Phàm chỉ luyện tập một tuần mà đã bằng bọn họ luyện tập cả năm trời rồi.

Người so với người sao lại chênh lệch xa đến thế a, tức chết đi được.

Mộc Chấn bắt đầu nảy lên ý định thu đồ trân truyền.

Dù sao thì Diệp Phàm quả là thiên tài, đã thế trong một tuần qua quan sát tâm tính của hắn.

Là một người hoà ái dễ gần, ý chí kiên cường hơn người khác nhiều.

Người như thế này nếu mà bị người khác cướp mắt thì hắn thua thiệt tới nhà bà ngoại a.

Dù sao thì con gái của hắn học võ cũng quá kém cỏi, Vô Ảnh Cước truyền nhân nếu giao cho Diệp Phàm thì không còn gì tốt hơn.

" Phàm nhi, ngươi có đồng ý bái ta làm thày, là đồ đệ trân truyền của Vô Ảnh Cước chúng ta hay không "

Lời của hắn vừa nói ra, Diệp Phàm và cả đám người kia đều sững sờ.

Tuy nói bây giờ bọn hắn cũng là đồ đệ nhưng mà kiểu giao tiền học võ mà thôi.

Chỉ là học được cơ sở võ công.

Không học được chân chính võ công.

Nhưng một khi bái làm trân truyền thì không mất tiền học, đã thế kinh nghiệm cùng với toàn bộ võ công quý giá sẽ được tận tình chỉ bảo.

Cả đám sư huynh kia hâm mộ ghen ghét.

Tuy nhiên cũng không có ý kiến gì.

Ai bảo người ta là thiên tài đâu a.

Chỉ có trong truyện tiểu thuyết não tàn mới tự dưng có thằng đứng ra gây sự trong lúc này mà thôi.

" Ta nguyện ý "

" Sư phụ xin nhận ta một lậy "

Diệp Phàm đầu tiên sững sờ sau đó vui mừng như điên cúi đầu lậy.

Một lạy bái xong, từ đây hắn chính là truyền nhân của môn võ công vô ảnh cước này.

Có nghĩa là tất cả những thứ từ võ công tới võ quán này sau này khi sư phụ mất đi sẽ là của hắn.

" Được rồi, đứng lên đi. Đi theo ta "

Cả hai người đi vào sâu bên trong căn nhà kia.

Mộc Chấn lúc này đối với Diệp Phàm nói tiếp.

" Như ngươi đã biết, vô ảnh cước mà ta dạy cho các ngươi chỉ là cơ sở, là bản thiếu. Chỉ có thể tu luyện tới minh kình mà thôi, thiên phú tài giỏi mới có thể ngộ ra ám kình được. Tuy nhiên bây giờ ngươi đã là đệ tử trân truyền của Vô Ảnh Cước rồi thì ta cũng không có dấu diếm ngươi nữa "

Mộc Chấn bắt đầu giảng giải thêm.

Bởi vì bọn hắn lúc trước chỉ là dùng tiền học võ cho nên không có ai mà dám lôi toàn bộ môn võ công chân chính ra dạy cả.

Tuy có quy củ không được truyền ra bên ngoài nếu không bị bọn hắn truy sát nhưng mà quy củ là chết, người mới là sống.

Biết người biết mặt không biết lòng.

Trừ khi thiên phú và tâm tính thượng giai như Diệp Phàm mới nhận được trân truyền.

" Cảnh giới bao gồm: Minh Kình võ giả, Ám Kình võ giả, Hoá Kình tông sư "

" Minh kình võ giả luyện kình từ thịt, ám kình võ giả dấu kình vào xương, hoá kình võ giả kình đi toàn thân "

Mộc chấn bắt đầu giảng giải về cảnh giới võ học cho Diệp Phàm.

Ở một bên Diệp Phàm như được thông não ra vậy.

" Nhìn kĩ, bây giờ ta bắt đầu dạy ngươi phương pháp rèn luyện ám kình "

Mộc Chấn hai chân bắt đầu đứng theo một tư thế kì lạ, di chuyển một cách không theo lẽ thường.

Miệng hô hấp quy luật lạ.

Chân trụ bỗng dưng lùi về sau một bước khuỵ xuống. Xong rồi bật mạnh lên giống như lò xo, cùng lúc đó chân thuận kia cũng cong lại, hai cơ đùi chạm nhau rồi bật mạnh ra.

" Vô Ảnh Cước – Nộ Long Rít Gào "

Bành!!!

Chỉ thấy Mộc Chấn thân ảnh như chiếc xe bắn ra nhanh tới gần cộc gỗ cách vị trí hắn đứng mấy mét tung ra đúng chỉ một cước.

Nhưng mà một cước này uy lực không khác gì máy khoan lao với tốc độ nhanh đụng vào cọc gỗ cả.

Chỉ thấy cọc gỗ không có nổ bể ra, mà là bị xuyên thủng thành lỗ luôn.

Đúng là xuyên thủng luôn.

Chỉ có ám kình võ giả kình lực biến hoá sắc bén như dao, nhọn như đinh mới có thể làm được.