Chương 43: Hệ Thống Kích Hoạt Lên
" Được rồi, cơ sở đã nới với ngươi. Bây giờ nhìn theo động tác mà ta luyện tập, chú ý cả hô hấp của ta nữa. Nhìn cho kĩ "
Mộc Phong đứng thẳng người, dơ một chân lên cao. Chỉ có một chân trụ xuống dưới đất.
Nhưng có thể cảm giác được hắn tư thế khác xa so với đám sư huynh lúc nãy.
Nếu nói mấy vị sư huynh kia đứng lúc nãy giống như chiếc bè trên biển, trôi lênh đênh không biết lúc nào lật úp.
Thì bây giờ Mộc Chấn chân trụ kia y như chiếc cọc được đúc bằng bê tông cốt thép cắm sâu vào trong đất liền.
Dù cho bão lũ, gió lốc cũng không thể quật ngã được ấy.
" Vô Ảnh Cước – Liên Hoàn Vô Ảnh "
Vèo vèo vèo vèo!!!
Chỉ thấy một chân giơ lên kia của Mộc Chấn bỗng dưng đá ra một cái.
A không phải.
Không chỉ là một cái.
Chỉ là trong thời gian cực ngắn hắn đá ra rất nhiều đòn chân nhìn như là tàn ảnh vậy.
Cú đá xé gió gây nên âm bạo nho nhỏ.
Lá rụng bên dưới sân kia cũng bị gió thổi bay lên trời.
Diệp Phàm nhìn xem cảnh tương này rung động trong lòng.
Mặc dù hắn ở tương lai trở lại nhưng mỗi khí chứng kiến được cảnh tượng mà một con người có thể làm tới mà dường như là hắn đã từng cho rằng bất khả thi.
Đồng thời, Diệp Phàm nội tâm càng thêm thèm khát mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
" Vô Ảnh Cước chủ yếu là tập trung vào tốc độ ra đòn tấn công. Chỉ cần đủ nhanh là có thể chiếm lấy được tiên cơ, đánh cho đối thủ không kịp trở tay "
Mộc Chấn tung xong cước bộ liên mở miệng giải thích cho Diệp Phàm hiểu.
Diệp Phàm bởi vì trùng sinh, tinh thần lực hơn xa người bình thường cho nên hắn rất nhanh nghe kĩ hiểu rõ.
" Ừm được rồi, bây giờ ngươi cũng thử bắt trước theo ta đi. Đầu tiên nâng chân thuận của mình lên trước, bắt đấu tập đứng vững vàng bằng chân phụ kia "
" Đúng rồi, sau đó chân thuận liên hoàn tung cước ra đằng trước "
Mộc Chấn bắt đầu chỉ dạy Diệp Phàm.
Mới là sinh viên đại học hắn không có luyện tập thể dục mấy cho nên thể chất cũng không có cao lắm.
Đứng một chân lên thì cả cơ thể cũng bắt đầu run rẩy sắp đổ ngã xuống đất.
Huống chi là còn tung cước ra nữa.
Diệp Phàm đá ra đúng một cước về đằng trước mà thôi tuy nhiên chân trụ kia không giữ vững cho nên ngã ngửa ra đằng sau.
" Oa ha ha ha ha, cười chết ta rồi a "
" Hô hô, nhìn thấy tiểu sư đệ ăn quả đắng trong lòng ta thật là thư sướng a "
Nhìn thấy Diệp Phàm ngã ngửa ra đằng sau.
Cả đám người còn lại cười lớn tiếng lên như đực mùa,
Không phải bởi vì Diệp Phàm quá kém. Lúc trước bọn hắn mới tập cũng y như vậy.
Hiếm có người trụ được cước thứ hai.
Tuy nhiên, thấy có đứa khác cũng ăn thiệt thòi như mình thì tâm trạng nó sướng a.
Diệp Phàm ngã xuống hơi đau, hắn bị đám kia sư huynh cười nhạo cho dù là người trùng sinh cũng không nhịn được đỏ hết cả mặt a.
" Hừ, các ngươi còn cười được à. Còn không mau đứng dậy luyện tập tiếp đi "
Mộc Chấn lúc này hừ lạnh, trầm mặt nhìn về đám đồ đệ của mình quát.
Cả đám như chết cha chết mẹ kêu rên nhưng cũng ngoan ngoãn đứng dậy làm theo.
Diệp Phàm lúc này cũng đứng ngay dậy luyện tập.
Nhưng rất nhanh, hắn lại ngã xuống.
Nhưng mà Diệp Phàm lại cắn răng đứng dậy tiếp.
Một đời này trùng sinh lại, hắn không cho phép mình được từ bỏ. Không cho phép mình chỉ là một kẻ bình thường chết đi trong tuyệt vọng ở tương lai.
Cho nên, chỉ có luyện võ này mới có thể thay đổi tương lai của hắn mà thôi.
Chỉ có võ công, hắn mới có thể tiếp xúc được tầng thứ cao hơn của xã hội này, thay đổi cái tương lai u tối của đất nước Tàu Khựa này mà thôi.
Vừa mới trùng sinh về, Diệp Phàm ban đầu cũng có ý nghĩ chạy tới cơ quan chức năng báo cáo về tương lai u tối kia.
Nhưng suy đi nghĩ lại hắn cuối cùng quyết định từ bỏ.
Chuyện hắn trùng sinh ai mà tin được chứ, nhỡ đau bị mang ra mổ sẻ thì sao.
Với lại cũng không có mấy ai tin tưởng lời của hắn cả. Bởi vì hắn là một dân thường a, tầng thượng lưu của xã hội coi hắn là dân đen. Lời nói của hắn cũng như là gió thoảng ngoài tai mà thôi.
Giống như hắn nói tương lai tên kia không ăn cứt thì sẽ chết. vậy thì tên quan chức kia phải ăn cứt chắc.
Cho nên lời nói của hắn mặc dù là lời thật nhưng mà hắn dám cá rằng mình sẽ bị coi là thần kinh ngay lập tức.
Khả năng tốt nhất là bị đuổi đi, khả năng xấu nhất là bị giam giữ nghiên cứu.
Cho nên Diệp Phàm ngay lập tức từ bỏ ý định đi quan phương báo cáo.
Hắn muốn thay đổi tương lai đơn giản chỉ có thể luyện võ.
Càng mạnh mẽ, hắn tiếp xúc được càng nhiều người hắn. Với lại cũng có tiếng nói hơn.
Tuy nói không thể một phát tiêu diệt đám kia súc sinh Hắc Ám Mâu nhưng cũng đủ để ngăn cản bước tiến của bọn hắn xâm nhập vào nơi đây rồi.
Haa….
Diệp Phàm hét lớn lên một tiếng, lần này hắn đá ra ba cước rồi ngã xuống đất.
Mộc Chấn nhìn thấy cảnh này ở trong mắt.
Ánh mắt của hắn loé lên một tia sáng, nhếch miệng mỉm cười một cái rồi gật đầu.
" Tiểu tử này tuy học võ thời gian muộn nhưng ý chí lực và nỗ lực hơn xa người khác, có lẽ trong tương lai sẽ có được thành tựu khó có thể tả được "
Cứ như thế, một ngày trôi qua. Diệp Phàm cũng đã dần quen thuộc hơn rồi.
Hắn lết cái thân thể mệt mỏi của mình về đến nhà nằm ềnh ra giường đánh một giấc ngủ ngon.
Cứ như thế, một tuần thời gian liền trôi qua rất là nhanh.
" Phàm nhi, lại đây ta bảo "
Mộc Chấn há miệng hô lớn. Đem Diệp Phàm gọi tới.
" Phàm nhi, bây giờ ngươi đã dần thông thuộc hai chân rồi. Nói ra thì tuy ngươi đá ra máy cú đá cùng lúc nhưng lực đạo thì lại quá kém "
" Còn nhớ lúc trước ta bảo ngươi chú ý hô hấp của ta chứ. Vô Ảnh Cước cần phối hợp với hô hấp pháp để mỗi cước đều phát huy được ra toàn lực đạo hiểu chứ. Bây giờ ta sẽ dạy ngươi hô hấp pháp. Ngươi chỉ cần học nó và phối hớp với cước pháp của mình là được rồi "
Đúng vậy, một tuần trôi qua với sự nỗ lực của mình thì Diệp Phàm cuối cùng cũng quen thuộc cả hai chân luyện tập rồi.
Tuy nhiên, hắn mỗi lần tung cước ra chỉ cho có chứ lực đạo rất kém cỏi.
Nhưng nếu có thể học được hô hấp pháp điều chỉnh thân thể mình thì có thể toàn bộ phát huy ra sức mạnh trong mỗi cước.
Hô hút hô hút!!!
Mộc Chấn bắt đầu hít thở theo một cách riêng biệt. Chỉ thấy ngực hắn phông căng lên.
Không khí xung quanh như bị cái máy hút chân không hút trọn đi vào trong ngực của Mộc Chấn.
Bành bành bành!!
Mộc Chấn lúc này dùng ra vô ảnh cước. Cước bộ đá vào không khí gây nên tiếng nổ nhỏ. Khí lãng cuộn trào.
Sau đó hắn thờ dài ra, rồi lại một lần nữa gom góp hết không khí xung quanh mình vào phổi.
" Nhìn rõ chưa hả, tụ khí vào phổi rồi bộc phát ra bằng cước pháp của mình. Cứ như thế tuần hoàn luân chuyển "
Mộc Chấn biểu diễn xong nói.
Diệp Phàm gật đầu lia lịa, hắn bắt đầu hít thật sâu không khí vào phổi nhưng vừa mới đá ra thì bỗng dưng một âm thanh vang lên trong đầu hắn.
[Keng, chúc mừng túc chủ thành công học được Vô Ảnh Cước võ học. Hệ Thống Độ Thuần Thục Viên Mãn thành công kích hoạt]???
" Nà ní. Hệ Thống? Kim thủ chỉ? "
Trong lúc nhất thời, Diệp Phàm trở nên choáng váng luôn.
Hệ Thống! Kim thủ chỉ này hắn cũng đã từng được nghe nói qua trên mấy bộ tiểu thuyết rồi.
Năm nay là năm 2000. Văn học mạng cũng mới phát triển cho nên không phổ biến cho lắm.
Hắn nhớ được rằng là mình tầm tuổi này là nghiện tiểu thuyết mạng cho nên mới biết được ý nghĩa của việc có được Hệ Thống là gì.
Phải biết được rằng, mới trùng sinh trở lại hắn cũng mong chờ rằng mình có một kim thủ chỉ mới.
Như thế mục đích của hắn sẽ hoàn toàn dễ dàng hơn.
Tuy nhiên mấy ngày trôi qua không có động tĩnh gì.
Diệp Phàm cũng đã gần như là từ bỏ.
Nhưng ai biết được trong lúc này kinh hỉ lại đập vào đầu hắn làm cho hắn choáng váng.