Từ Lưu Thuỷ Nham Toái Quyền Bắt Đầu Tranh Bá Đô Thị

Chương 42: Vô Ảnh Cước

Chương 42: Vô Ảnh Cước


Ha ha ha…..

Vừa mới tới gần sân bãi kia đã nghe được nhiều âm thanh hò hét vang lên.

Diệp Phàm ánh mắt nhìn tới.

Chỉ thấy trước mắt hắn chỗ sân bãi kia bảy tám người thanh niên tầm tuổi hắn mồ hôi nhễ nhại đang đứng bằng một chân, một chân khác giơ ngang lên.

Tư thế kiểu đá ra.

Mấy người kia cứ như thế một chân trụ, chân còn lại tung cước ra liên tiếp nhưng rất là chậm chạp.

Có người chân trụ mỏi quá không chịu được ngã lăn ra.

Ở đằng trước một thân ảnh trung niên nam nhân cao lớn đang làm mẫu cho đám người kia.

" Cha "

Mộc Thiến Hạ đi tới hô lên một câu.

Trung niên nam nhân kia nghe được tiếng gọi của con gái liền ngước mắt lên nhìn tới, khoé miệng cười tươi xong rồi quay về phía đám thanh niên kia nói:

" Cả đám nghỉ ngơi một lúc đi a "

Nói xong, hắn quay người đi về phía Mộc Thiến Hạ.

" Ai ai, mệt chết ta rồi "

" Đau quá đi mất, luyện môn võ công này thật là đau a "

" Ai nắn bóp chân giúp ta với a "

" Hừ, nghĩ hay lắm, nằm mơ đi a "

Đám thanh niên kia như được đại xá ngồi bệt xuống nền đất kêu gào lên.

" Thiến Hạ, có chuyện gì tìm cha thế "

Trung niên nam nhân kia cười tươi tiến tới hỏi.

Mộc Thiến Hạ nghe vậy liền chỉ tay vào Diệp Phàm nói:

" Có một người mới muốn gia nhập vào võ quán của chúng ta để học võ ạ "

Trung niên nam nhân nghe vậy nhìn sang Diệp Phàm.

Diệp Phàm cũng nhìn lại hắn, mặt đối mặt, mắt đối mắt.

Sự tự tin của hắn bắt đầu thể hiện ra.

Cả hai bắt đầu đánh giá nhau một chút.

" Xin chào ngài, ta tên là Diệp Phàm. Muốn gia nhập vào võ quán để học võ, không biết ta cần phải làm gì để được gia nhập vào ạ "

Diệp Phàm cuối cùng mở miệng lên tiếng trước.

Mặc dù nhìn như hắn cực kì tự tin, không e ngại gì nhưng thực sự là người trung niên nam nhân này cho hắn cảm giác áp bách cực kì là mãnh liệt.

Giống như hắn đang phải đứng tước mặt một con hổ vậy.

Bản năng sâu trong thân tâm sợ hãi không thôi.

Diệp Phàm biết được rằng, lần này tới đây là không sai, có lẽ sẽ có thu hoạch.

Trung niên nam nhân kia gật đầu một cái, thấy Diệp Phàm tự tin như thế, không hề sợ hãi trước sự áp bách của mình hắn khá là ngạc nhiên.

Bởi vì ở tầm độ tuổi này thanh niên hắn gặp qua nhưng chưa hề có một ai tự tin vững trãi như Diệp phàm.

" Ừm trước hết phải giới thiệu cái đã. Ta tên là Mộc Chấn, là nơi đây võ quán quán chủ."

" Võ quán chúng ta chủ yếu dạy võ học tên là Vô Ảnh Cước, có nghĩa là về phần dưới chân đấy."

" Như ngươi thấy đấy, học võ cực kì là gian khổ, nếu không chịu được thì nên nghỉ đi a. Ngươi còn muốn học võ nữa sao "

Mộc Phong trần giọng hỏi.

Võ quán của hắn thật ra cũng có rất nhiều người đến hỏi thăm và học võ.

Tuy nhiên bởi vì quá là gian khổ với lại luyện võ không phải ngày một ngày hai mà có thành quả được.

Cho nên hầu như là chỉ vài ba hôm là nghỉ gần hết.

May mắn ra còn có vài ba người kiên trì tiếp.

" Ta muốn "

Diệp Phàm vẫn kiên định gật đầu.

Nghĩ tới tương lai tăm tối kia, hắn sẽ không muốn từ bỏ một cơ hội để mình mạnh mẽ lên đâu.

" Được lắm, tất nhiên ngươi đã gia nhập vào võ quán chúng ta thì phải tuân thủ đầy đủ quy củ của võ quán "

" Đầu tiên, gọi ta là quán chủ hay sư phụ đều được. Thứ hai là học phí, võ quán một tháng thu của học sinh một ngàn NDT. Thứ ba nữa cấm đánh nhau khi ở trong võ quán. Điều thứ tư và là điều quan trọng nhất là võ công mà ta dạy cấm truyền cho người khác. Nếu không ngươi có chốn tới tận chân trời hay góc bể ta cũng sẽ giết chết "

Nhà hắn võ quán cũng không phải dạy miễn phí a.

Còn tiền ăn uống, tiền học cho con gái nữa. Cho nên thu tiền là chắc chắn phải thu rồi.

Với lại Diệp Phàm cũng biết võ công độ quý giá cho nên không thể để lộ cho người khác.

Có câu: Pháp bất khả truyền là như vậy.

" Ta đồng ý, sư phụ. Đây là 1000 NDT ta đóng học phí trước một tháng ạ "

Diệp Phàm từ trong ví lôi ra mười tờ 100 NDT giao cho Mộc Chấn.

Gương mặt hơi xót nhưng cuối cùng lại trở nên kiên định hơn.

Đối với hắn tầm tuổi này học sinh thì 1000 NDT là một số tiền khá lớn đấy chứ.

Nhưng mà để được học võ công, được mạnh mẽ lên chống lại cái tương lai u tối kia thì cho dù bỏ ra gấp mười, gấp trăm lần thì hắn cũng sẽ chấp nhận.

Mộc Chấn không nghĩ Diệp Phàm lại dứt khoát như vậy.

Hắn cầm lấy tiền nhét vào túi, dẫn theo Diệp Phàm đi tới chỗ sân bãi kia. Sau đó giới thiệu với đám học trò cũ của mình.

" Ừm, đây là Diệp Phàm, sau này sẽ là sư đệ của các ngươi, nhớ chiếu cố hắn thật tốt đó a "

" Các vị sư huynh tốt, mong sau này các vị sư huynh chiếu cố nhiều hơn "

Diệp Phàm chắp tay chào hỏi.

Mấy thanh niên kia tuy mệt mỏi, nhưng cũng không tiện đánh người mặt cười cho nên vẫn là mở miệng nói ra:

" Diệp sư đệ hảo, ta là…, sau này có chuyện gì không hiểu cứ bọn ta hỏi ta "

" Ừm đứng vậy, sau này có gì không hiểu cứ hỏi. Không phải ngại "

" Vậy thì sư đệ xin đa tạ mấy vị sư huynh trước "

Diệp Phàm tươi cười nói.

Hắn nhìn thấy đám người này bỗng dưng nảy ra ý định khác.

Trong tương lai tăm tối kia, hắn muốn đối mặt với nó tất nhiên không thể chỉ có một mình rồi.

Nếu từ bây giờ xây dựng thế lực cho riêng mình thì cho dù tương lai kia có diễn ra hắn cũng sẽ an tâm hơn phần nào.

Mà đám sư huynh trước mắt mình này là một lựa chọn không tồi một chút nào cả.

Cả đám đều là người luyện võ công.

Sức chiến đấu mạnh hơn người bình thường một chút.

Tuy nói đám người này học nghệ không lâu, may ra một đánh hai còn được.

Nhưng nếu chục người hợp lại với nhau cũng là cỗ sức mạnh không hề nhỏ à nha.

Các cụ có câu nói chí lý: " Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao "

Bắt đầu từ bây giờ, Diệp Phàm hắn có suy nghĩ làm quen và thân thiết hơn với đám sư huynh này.

Còn nữa, không thể bỏ qua bên cạnh hắn vị này sư phụ được.

Tuy Diệp Phàm không có hiểu rõ ràng cảnh giới và sức mạnh của Mộc Chấn tuy nhiên chắc chắn là rất mạnh mẽ.

Hơn xa người bình thường.

Chỉ cần khí thế toả ra thôi đã có thể cho ý chí không kiên định người sợ hãi không dám phản kháng rồi.

Khí thế như vậy ở trong tương lai Diệp Phàm cũng chỉ từng gặp qua ở trên người đám kia Hắc Ám Mâu bang chúng mà thôi.

Mà phải biết, đám kia bang chúng có thể lấy một mình địch mấy chục nam nhân cùng lúc.

Có nghĩa là trung niên nam nhân Mộc Chấn trước mắt của hắn này cũng là một người mạnh mẽ như vậy.

Một mình địch mấy chục người.

Tất nhiên, vũ khí nóng thì không nói.

Chỉ cần là thần xạ thủ mà có súng ngắm thì là lục địa thần tiên cũng phải gg.

" Được rồi, Diệp Phàm. Như đã nói là võ quán chúng ta chân truyền công pháp chính là Vô Ảnh Cước "

" Vô Ảnh Cước chính là rèn luyện hai chân kình lực, có thể vừa tăng tốc độ, vừa tăng lực bộc phát "

" Có câu nói: Thiên Hạ Võ Công Duy Khoái Bất Phá "

" Chỉ cần ngươi có tốc độ ra đòn nhanh tới nỗi đối phương không kịp làm ra phản ứng thì đó mới là chân chính vô tung vô ảnh "

" Vả lại, vô ảnh cước là môn tuyệt học cao cấp, đền bù thiếu xót về phần hạ bộ thân trụ "

" Phải biết võ công cao đến đâu nếu đứng không vững thì cũng không thể thi triển ra được, mà Vô Ảnh Cước cần rèn luyện hai chân như lúc nãy ngươi cũng đã xem các sư huynh của ngươi luyện tập đấy."

Mộc Chấn một bên giảng giải về võ công mà hắn sắp chỉ dạy cho Diệp Phàm.

Muốn luyện võ cần phải hiểu được võ công là gì, ý nghĩ của môn võ công đó là gì mới được.

Không thì cứ như mấy đứa tập gym, chỉ biết tập mà thôi. Còn ý nghĩa của việc này thì không rõ ràng.

Mất đi cái thông thuận trong khi chiến đấu.

Đó chính là một nhược điểm.