Chương 52: Trảm Thảo Trừ Căn

Từ Lưu Thuỷ Nham Toái Quyền Bắt Đầu Tranh Bá Đô Thị

Chương 52: Trảm Thảo Trừ Căn

Chương 52: Trảm Thảo Trừ Căn

Hắc Ám Mâu địa bàn liên tiếp năm liên xã cùng Long Bang.

Giống như là một hình tam giác ba đầu bên cạnh.

Bất động Long Bang, là bởi vì Long Bang thủy quá sâu.

Hơn bốn trăm người mã, coi như cũng là nát vụn Ngư Lạn Hà, cũng không phải nói diệt cũng có thể diệt hết.

Cho dù diệt hết thì hắn cũng khó mà nuốt trôi tưng đó thịt.

Phải biết Long bang nắm trong tay mấy chục con phố.

Một khi bị diệt đi, không có Hắc bang nào có thể ung dung mà ngồi nhìn Hắc Ám Mâu nuốt hết được.

Mặc dù Ngô Minh không sợ chém giết đám Hắc bang kia nhưng đám huynh đệ dưới trướng sợ a.

Hắc Ám Mâu mới thành lập, nhân số và chiến lực vẫn còn thiếu thốn nghiêm trọng.

Và lại một lúc nuốt nhiều thịt như thế rất có thể sẽ kinh động tài phiệt thế gia cùng với đám kia chính phủ Tàu Khựa để ý.

Ngô Minh tuy bây giờ tự tin tiểu diệt cả một quân đội của Tàu Khựa nhưng mà nhân lực có hạn.

Xa luân chiến chắc chắn hắn sẽ thua.

Và lại còn có một thứ vũ khí kinh khủng khác đó chính là bom nguyên tử a.

Một bom đi xuống cho dù hắn có mạnh lên mấy lần chắc chắn cũng sẽ bốc hơi mà thôi.

Năm liên xã lại khác biệt, trong tay chỉ có bốn, năm con phố. Rất dễ nuốt xuống.

Mặc dù bán phấn lợi ích rất lớn, nhưng họ Lôi trên tay mã tử nhiều lắm là chỉ có gần 300 cái.

Bưng năm liên xã tràng tử, tại năm liên xã trên địa bàn cắm kỳ.

Không có chỗ tán phấn, đó chính là đoạn mất năm liên xã tài lộ.

Tên kia nhất định sẽ cùng hắn liều mạng.

Đây cũng chính là tính toán của hắn.

Hoặc là lăn, hoặc là đánh.

Quyền chủ động ở trong tay của hắn, năm liên xã chỉ có thể chọn một.

Một đám phấn con buôn, hung ác về hung ác, nhưng muốn nói có thể đánh?

Hắn thật đúng là không để vào mắt.

Trở lại văn phòng của mình thời điểm, đã là lúc đêm khuya.

Lúc này đám kia nữ nhân của hắn đã ngủ một giấc ngon rồi.

Đêm nay Ngô Minh cũng không có hứng thú cho lắm nên hắn cũng không bắt các nàng dậy cho ăn sữa ông thọ.

Ngô Minh cởi áo ra nhẹ nhàng lên giường rộng lớn kia nằm ngủ một giấc.

Sáng sơm tỉnh dậy, mấy cô nàng kia dường như đê qua ngủ sơm không bị Ngô Minh dày dò cho nên sáng nay cũng dậy theo hắn.

Thế là một cuộc đua xe địa hình bắt đầu diễn ra.

Xe nhấp nhô trên từng ngọn đồi lớn.

Ngô Minh một mình phải chiến đấu với tận bảy ngọn đồi lớn.

Ban đầu, bảy ngọn đồi rất là hăng hái, tưởng rằng Ngô Minh cần phải một phen gian nan mới thu phục được.

Nhưng chỉ cần một lát sau, khi xe đua đi tới thung lũng, nơi tràn ngập nước kia.

Là nước bắn tung toé phủ đầyy lên xe đua địa hình của hắn.

Cứ như thế, tầm 3 tiếng buổi sáng trôi qua.

Xe đua cuối cùng cũng trinh phục được mọi loại địa hình từ cao đến thấp.

Lúc này, bởi vì xe dính quá nhiều nước bùn cho nên mấy cô nàng kia đang chăm chú lấy miệng rửa xe.

….



Ngô Minh đi tới văn phòng của mình, ngồi xuống. Cầm chiếc điện thoại trên bàn.

Trực tiếp đem Vương Long thái hai cái cán bộ hô tới.

" Bang chủ!"

Trước hết nhất chạy đến Tiêu Thanh, rất cung kính hô.

Ngô Minh nhìn hắn một cái.

Cảm xúc bình tĩnh, đã đón nhận Thanh Xà bang trở thành Hắc Ám Mâu chi nhánh thực tế.

Độ trung thành 80 %. Cực kì cao, bình thường gần như là không bao giờ phản bội hắn.

Miễn cưỡng đứng tại tuyến hợp lệ trở lên.

Bất quá cân nhắc đến gia hỏa này nguyên bản thân phận, độ trung thành không phải số âm cũng đã vượt qua Ngô Minh mong muốn.

Huống chi, trong tay hắn còn nắm lấy Tiêu Thanh mệnh mạch.

Cao tuổi mẫu thân, mang thai thê tử, vừa mới lên học hài tử...

Có những người này ở đây, Tiêu Thanh liền không khả năng sẽ phản bội hắn.

Cái này cũng là hắn vì sao lại đem Thanh Xà bang lúc đầu thế lực, như thế an tâm giao cho hắn nguyên nhân.

" Ngươi tập hợp đám huynh đệ đầy đủ vũ khí đi "

"Ngày mai bắt đầu, có tràng vở kịch."

Ngô Minh dặn dò Tiêu Thanh.

Bình thường thì trong bang đám huynh đệ chia nhau ra ở mấy con phố để quản lí sản nghiệp.

Muốn nhanh chóng tập hợp lại thì phải báo từ trước.

Tiêu Thanh nhìn lấy thật sâu Ngô Minh.

Hắn cũng biết được một chút phong thanh, biết được Ngô Minh muốn làm cái gì.

Đêm qua đi tứ hải lâu nói chuyện. Hôm nay tập hợp huynh đệ lại sáng mai có việc.

Đây là ý định muốn khai chiến rồi còn đâu.

Mặc dù không biết là đánh ai nhưng mà Tiêu Thanh cảm thấy Ngô Minh quả thật là bá khí ầm ầm.

Không sợ trời không sợ đất.

Mỗi bang phái kia ít nhất là tầm hơn 200 huynh đệ trở lên.

Muốn khai chiến không hề dễ dàng một chút nào.

Nếu lúc trước la hắn Tiêu Thanh thì chắc chắn là xin cầu hoà rồi.

Vậy mà Ngô Minh lại quyết đoán tới vậy.

Chưa tới 100 người đi khai chiến với 2 300 người.

Tâm tình phức tạp Tiêu Thanh, cảm giác chính mình sẽ thua bởi Hắc Ám Mâu cũng không phải không có đạo lý.

Ít nhất, nếu đổi lại là hắn lời nói. Hắn không dám.

Tuyệt đối là không dám, trừ phi ép hắn tới đường cùng.

Kim Lân há là vật ở trong ao!

Nam nhân này tuyệt đối là một kiêu hùng.

Mịt mù sương mù che khuất ánh mắt.

Ngô Minh đứng tại bên cửa sổ.

Ánh mắt theo cửa chớp khe hở, nhìn về phía bên đường chiếc kia đi xa ô tô.

Chậm rãi dời ánh mắt đi.

Một phen nói chuyện để cho Tiêu Thanh độ trung thành tăng lên 85 %.

Mặc dù không hiểu tên kia nghĩ cái gì nhưng mà chuyện này cũng là một niềm vui ngoài ý muốn a.

" Bang chủ, chúng ta thật muốn khai chiến với đám kia năm liên xa hay sao."

" Làm sao, các ngươi sợ à "

Ngô Minh khiêu khích nói.

Đám này hán tử gia nhập vào bang phái hầu như là đám không có đầu óc cho nên rất dễ dàng bị khiêu khích, bọn hắn hét lên.

" Hừ, năm liên xã có gì phải sợ chứ, nhìn không ta chém chết bọn chúng "

" Đúng thế "

Năm liên xã đám người kia, nói trắng ra là chính là một đám bán phấn.

Trong tay căng hết cỡ có thể có mấy cái súng ngắn.

Ngô Minh một mình hắn cũng có thể dễ dàng tiêu diệt.

"Không nên xem thường Lôi lão đại, có thể đem sữa bột sinh ý làm người lớn như vậy, nhiều ít có có chút tài năng."

Ngô Minh dặn dò.

Đôi khi đám tiểu đệ kia hăng hái là tối nhưng không phải ngu tới mức mù quáng.

Nhảy nhót ánh lửa phảng phất như tinh linh tại đầu ngón tay nhảy lên.

" Giết người tru tâm, trảm thảo trừ căn."

"Tất nhiên đắc tội, vậy thì không thể lưu lại hậu hoạn."

Dưới bóng tối khuôn mặt, chậm rãi nâng lên.

Ngô Minh khóe mắt giương lên, trên mặt lạnh lùng không hề có chút biểu cảm.

" Chúng ta hỗn hắc bang, trọng yếu nhất chính là nói chuyện giữ lời, nói giết người cả nhà, liền muốn giết người cả nhà."

Ngô Minh ánh mắt híp lại.

Đã làm phải làm cho tới cùng, hắn cũng không phải là hạng người lương thiện và cũng không cần phải làm người lương thiện.

Cho nên đám kia ngũ liên xã đầu đảng kia cần phải chém tận giết tuyệt.

Thả đi một cái…hắn đều ngủ cũng không nỡ ngủ a.

"Ta hiểu, bang chủ!"

Vương Long gật gật đầu, đáy mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn.

Tất nhiên lão đại ý là trảm thảo trừ căn.

Bọn hắn những thứ này làm tiểu đệ làm việc, đương nhiên muốn để lão đại hài lòng.

Một lúc sau, Vương Long rời đi.