Chương 31: Đột Phá Kịp Thời
Trần Phong lúc này cũng sững sờ trước sự biến hoá của mình.
Vết thương trên cơ thể hắn đã ngừng trải máu.
Mặc dù vẫn còn đau nhưng không lo lắng vì mất máu quá nhiều mà chết.
Ngoài ra, thể lực của hắn cũng khôi phục lại được bảy phần.
Hai tay lúc này cũng cử động được.
Một cỗ kình lực cực kì yếu đang du tẩu trong tay của hắn.
Trần Phong lúc nãy cũng không hiểu ra sao cỗ nước ấm lúc nãy là gì.
Hắn chợt mở ra bảng xem xét:
[Huyền Môn Thái Cực Quyền (10%)]
Trần Phong còn nhớ rằng là lúc trước khi chưa tới đây quyền pháp của mình tiến độ mới là 5% mà thôi. Bây giờ đã nhảy lên tới 10% lận.
Hắn biết được rằng, mỗi 10% tiến độ cơ thể của mình lại được cường hoá thêm một lần.
Tại trong hỗn chiến liền sử xuất qua mấy lần, liền ước chừng tăng lên 5%, so với chính mình cắm đầu luyện tập cũng mới tăng thêm 0.5%, thực sự là một trời một vực.
Cái này khiến Trần Phong có chút kinh hỉ, chẳng lẽ những thứ này quyền thuật tại chân nhân trong thực chiến thi triển, tiến độ liền có thể nhanh chóng tăng thêm?
Nhất thiết phải dành thời gian đem quyền pháp toàn bộ học tập xong, một trận chiến này Trần Phong biết dù cho một người dù thế nào mạnh, nhưng mà mặt chống lại trăm người, cũng sẽ thúc thủ vô sách, dạng này càng gia tăng hơn hắn trở nên mạnh mẽ tâm.
Đang lúc Trần Phong cùng Tiêu Thanh dừng lại trong giây lát đó.
Một bóng đen với tốc độ khó mà bắt kịp từ đằng sau lưng của Trần Phong lao tới.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã xuất hiên sau lưng của Trần Phong.
Tiêu Thanh và Trần Phong lúc nãy cũng không có phát hiện được bóng đen kia luôn.
Phanh!!
Chỉ nghe thấy một tiếng phanh vang lên.
Một cái chặt tay lúc nào đã đánh trúng sau gáy của Trần Phong kia rồi.
Trần Phong chỉ cảm thấy cái cổ đau xót. Đầu óc choáng váng, hai mắt muốn nhắm lại.
Trong lòng hắn nghĩ tới một câu:
" Phải chết hay sao "
Tiêu Thanh giật nảy cả mình nhưng khi nhìn được bóng đen kia là ai mới thở dài ra một hơi.
Tuy nhiên hắn cũng cảm thấy áy náy nói.
" Thuộc hạ vô năng, mong bang chủ trách phạt ạ "
Đúng vậy, người tới chính là Ngô Minh.
Bởi vì quá là rảnh rỗi, nhớ tới chuyện mà Tiêu Thanh bẩm báo sáng nay.
Ngô Minh liền cảm thấy hơi hứng thú chạy tới.
Từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn ở gần đây quan sát.
Không ngờ được rằng lại được chứng kiến một màn cực hay.
Mở màn đầu tiên, đám lưu manh tới chọc gái. Tên nhân vật chính nhảy ra trang bức rồi cứu giúp.
Mở màn thứ hai, nhà gái lại bị bắt cóc xong nhà trai lại chạy tới lấy võ công của mình đánh gục đám bắt cóc cứu lấy nhà gái.
Tên Trần Phong này võ công cũng bình thường. Yếu hơn cả Tiêu Thanh tuy nhiên lại nhiều lần tránh né được các đòn nguy hiểm chí mạng.
Đã thế trong lúc dường như sắp phải chết lại lật cmn kèo.
Cmn đây thoả thoả là mô bản nhân vật chính trong các truyện đô thị trang bức não tàn còn gì nữa.
Cũng may mà hắn chạy tới kịp thời không thì Hắc Ám Mâu bọn hắn tiểu đệ lại làm đá kê chân cho đối phương leo lên mất.
" Phế vật, có thế mà cũng không xong. Về nhà ngươi cần luyện tạp thêm nhiều đi "
Ngô Minh ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tiêu Thanh.
Mặc dù Tiêu Thanh còn chưa có thua trận.
Tuy nhiên cầm chục tên tiểu đệ cùng với bản thân hắn còn tốn rất là nhiều thời gia không cầm xuống được Trần Phong.
Đã thế lại còn bị đối phương phản sát nữa chứ.
" Vâng, bang chủ "
Tiêu Thanh cúi đầu không dám cãi lời.
Lần này hắn rút ra được bài học quý giá rồi.
Là hắn quá chủ quan.
Đáng lẽ ra ngay từ đầu nếu hắn cùng lao lên phối hợp với đám tiểu đệ kia cùng đánh hội đồng với Trần Phong thì có lẽ mọi chuyện đã kết thúc lâu rồi.
Là hắn ngạo mạn, hắn kinh thường tên tiểu tử kia a.
Là một tên bang chủ của bang hội lúc trước, cũng là một tên võ giả.
Việc có lợi thế mà không cầm xuống được Trần Phong khiến mặt mo của hắn nóng rát cả lên.
" Mau gọi huynh đệ khác tới đây nang đám phế vật này về chữa trị đi "
" Vâng bang chủ "
Ngô Minh dặn dò xong. Tự tay lấy dây thừng vừa thô to, vừa vững chắc tới.
Hắn lực lượng mỗi tay có gần ba tấn lực lượng. Vậy mà còn không kéo đứt được dây thừng kia.
Ngô Minh tự tay buộc Trần Phong lại, chặt như cái bánh trưng luôn.
Đối với nhân vật chính, mặc dù hắn cực kì mạnh mẽ nhưng vẫn nư cũ không dám lơ là.
Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực a.
[Keng. Chúc mừng túc chủ bắt cóc nhân vật chính. Điểm Làm Ác + 500]????...
Nà ní!.
Hệ Thống, ngươi có nhầm không vậy hả
Ngô Minh tưởng mình nghe lầm.
Nhưng không, là sự thật a.
Hệ Thống giải thích rằng là đối với người bình thường làm điều ác thì điểm làm ác cũng bình thường mà thôi.
Nhưng một khi đối với nhân vật chính có khí vận gia thân như thế này thì điểm làm ác được nhiều hơn.
Ô hô.
Ngô Minh dường như phẳng phất khai thác được một tôn đại lục mới a.
Vất và cả chục ngày trời có khi hắn mới kiếm được 500 điểm làm ác.
Vậy mà rảnh rỗi đi nghịch tí cũng đụng phải nhân vật chính.
Ta nói nó thơm.
…..
" Tiểu tử, tỉnh, mau tỉnh lại "
Trong một căn nhà kho cực lớn cùng với kín đáo.
Thân ảnh của mấy tên lưu manh đứng đó, bao gồm cả Vương Long và Tiêu Thanh.
Lúc này một tên bang chúng tiểu đệ đang cầm xô nước hất thẳng vào người của Trần Phong đập vào mặt của hắn hô lên.
" Đây, đây là đâu? "
Trần Phong mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Cảm thấy thân thể ướt át, hắn lại phẳng phất nhớ lại cái lúc mã ngã sông gần như chết đuối kia.
Hộc hộc hộc!!
Dường như nhớ lại chuyện tối hôm qua, Trần Phong thở hồng hộc mở to đôi mắt của mình ra.
" Là các ngươi, các ngươi muốn bắt ta để làm gì, mau buông ta ra. "
Chứng kiến được xung quanh đám lưu manh quen thuộc kia cùng với tình cảnh của mình lúc này.
Trần Phong hốt hoảng hét lớn lên.
Mặc dù hắn biết võ công nhưng cũng chỉ là mới gần đây mà thôi.
Nào được từ bé tới giờ chứng kiến qua cảnh này cơ chứ.
Cho dù tâm trí kiên định hạng người khi mà bị mấy chục tên lưu manh hung thần ác sát trói gô lại ở một nơi kín đáo tối tăm như thế này cũng sợ vãi cả đái ra ấy chứ.
Trầ Phong còn được như thế này là khá lắm rồi.
Không hổ là nhân vật chính a. Tâm trí không phải hạng người bình thường có thể so sánh được.
" Ối chà, tiểu tử này vẫn còn sung sức quá nhỉ "
Ba ba ba!!
Vương Long làm ba cái bạt tai cực mạnh vào mặt của Trần Phong khiến cho Trần Phong hắn một bên má đau rát sưng phồng lên.
Kẹt Kẹt!!
Trần Phong tát cho chảy máu miệng.
Với lực đạo của Vương Long luyện võ một tháng trời ước chừng một tay có 80 kg lực lượng.
Ba tát của hắn cực kì mạnh.
Trần Phong chỉ biết cắn răng chịu đựng lấy.
Hắn biết, tình thế lức này cực kì là bất lợi cho hắn.
Chỉ cần mạnh miệng thêm một tiếng thôi là có khi mất mạng ngay.
Hắn phải cần sống sót tiếp.
Chỉ cần sống sót được, với Hệ Thống trợ giúp, hắn có lòng tin báo mối thù ngày hôm nay.
" Sao thế hả, còn bướng nữa không "
Vương Long tát cho sướng cả tay, nhìn thấy Trần Phong cắn răng không dám ho he liền vui vẻ nói.
Ba!!
" Còn dám lườm ta nữa hay sao "
Lại một bạt tai vào mặt của Trần Phong bởi vì cái tội dám ngước mắt lên lườm Vương Long.
" Ngươi "
Trần Phong bị ăn quả đắng cực kì căm phẫn nưng cuối cùng lí trí vẫn chiến thắng cơn thịnh nộ.
Hắn cúi đầu thấp xuống không nói một lời.