Truyện ngắn của Trương Lang Vương.

Truyện Ngắn Của Trương Lang Vương

Truyện ngắn của Trương Lang Vương.

Hồ sơ của Lara hay là Lara và giáng sinh. (1)




Không có mây trắng và tiếng dương cầm như mọi người vẫn tưởng.

_ Chào Lara, mời bạn ngồi.

Lara ngồi xuống trên cái ghế đệm trắng đặt giữa phòng. Đối diện với cô là bảy người trong trang phục đen và đôi cánh trắng. Họ ngồi gần nhau trên cái bàn cong dài.

Người vừa nói chuyện với Lara ngồi ở giữa, người đó là nam thanh niên da trắng với mái tóc vàng. Thanh niên đó, cũng như cả sáu người kia, đều rất đẹp, rất đẹp.

_ Tôi tên là Luci, bạn có thể gọi tôi là Luc nếu muốn. Lara này, bạn có biết vì sao tất cả chúng ta có mặt đây ngày hôm nay hay không.

Luci chính là người ngồi ở giữa với gương mặt trắng và mái tóc vàng. Anh ấy rất thân thiện và có giọng nói rất dễ nghe, và đôi cánh của anh ấy rất đẹp, nó to gần gấp đôi so với sáu đôi cánh kia.

Còn Lara hôm nay trông cũng rất tuyệt vời, cô mặt bộ váy kín đáo màu vàng với đôi giày không quá cao màu xanh nước biển, và tất nhiên, nếu bạn hiểu ý tôi, găng tay và khăn choàng của cô ấy cũng rất hợp. Lara mang chất giọng miền nam, thứ luôn đem đến cảm giác thoải mái.

_ Tôi, đã nói chuyện với.. nói sao nhỉ, 'luật sư đại diện ' của mình, ngài ấy nói là có một chút vấn đề với hồ sơ của tôi. Tôi..không hiểu lắm với những gì ông ấy nói, hình như là nó không đủ để được xét duyệt như thường lệ. Tôi..hiểu như thế có đúng không.

Lara chọn son môi màu đỏ dâu, đó là một lựa chọn rất chính xác, nó hợp với màu mắt của cô.

Luci, hay ta có thể gọi là Luc:

_ Rất tốt, rất tốt đó Lara. Tôi chỉ muốn bổ xung thêm một điều, hay là chỉnh sửa nhỉ, đó là việc bộ hồ sơ của bạn, hoàn toàn đã được một bên phê duyệt. Vấn đề là, có một ai đó trong chúng tôi ở đây, cho rằng cần phải nghiên cứu kỹ hơn về bộ hồ sơ đó, mà chính là việc gặp mặt trực tiếp của chúng tôi với bạn lúc này. Xin lỗi (nụ cười thân thiện của Luci) tạm thời tôi chưa thể nói được là ai trong chúng tôi có ý kiến khác, về bạn.

Luci, với một cái nhíu mày:

_ Tôi nghĩ lại rồi, tôi sẽ dùng từ " chỉnh sửa ", nó, bao quát hơn là "bổ sung" bạn thấy sao, Lara?

_ Vâng, tôi nghĩ dùng từ đó rất tuyệt, tôi..thích nó. - Lara dùng từ 'thích' với một nụ cười, thật tuyệt.

_ Vậy, chúng ta bắt đầu vào việc nhé.

_Vâng.

Luci lật ra trang đầu tiên của tập hồ sơ trước mặt. Rồi anh bỗng, giống như là ' à..chợt nhớ ra cái gì đó...'

_ Tạm thời đây sẽ là cuộc nói chuyện giữa tôi và bạn, sáu người khác đang ngồi ở đây sẽ lắng nghe, thật ra với ai cũng như nhau thôi, tôi, hay bọn tôi, sẽ nói về những thứ viết trong hồ sơ. Và bạn, Lara, sẽ cho chúng tôi biết thêm nếu điều đó chưa đúng, hoặc thiếu sót.

Và đương nhiên (Luci với một chút đùa cợt) bạn có thể yêu cầu bất kỳ ai trong chúng tôi để nói chuyện, nếu như, tôi, làm cho bạn cảm thấy nhàm chán, hoặc là.. không quá nhàm chán. Tất cả là tùy bạn thôi, bạn hiểu chứ,Lara.

_ Vâng, tôi hiểu, cám ơn anh, Luc.

Ha ha ha,(Luci): _ Tôi bắt đầu thấy thích bạn rồi đó.

_ Được rồi, (Luci nhìn vào trang giấy và nói) ở đây ghi là bạn đã hành nghề 'gái điếm' không giấy phép trong 6 năm. Bạn nói sao về điều này, hay bạn có vấn đề gì hay không khi tôi dùng từ ' gái điếm '.

Lara im lặng, cô nuốt nước miếng và im lặng.

_ Sao? (Luci) từ 'gái điếm' làm bạn thấy khó chịu à, tôi xin lỗi, tôi sẽ thay bằng từ ' gái bán hoa ' ' gái làng chơi ' ' kỹ nữ ' gái ăn sương' 'đứng đường ' 'gái gọi'...hoặc là ' người cung cấp dịch vụ giải trí đặt biệt ' nếu nó làm bạn thấy tốt hơn. Vậy có được không Lara?

_ Không, không. (Lara xua tay) cứ dùng từ 'gái điếm' đi, tôi không có vấn đề gì với nó cả, chỉ là tôi đang nghĩ về việc ' cấp giấy phép ' như anh nói. Tôi, anh biết đấy, tôi không nghĩ là sẽ có loại giấy phép nào dành riêng cho công việc của mình.

_ Không sao,không sao (Luci cười với ngón tay trỏ lắc lắc) chỉ là một việc nhỏ mà thôi, việc nhỏ mà thôi,Lara à. Đó là một sai lầm mà tôi gọi là kinh điển, thật sự đã không biết bao nhiêu lần tôi gửi thông báo xuống, nhưng bạn biết đó, bộ máy hành chính của chúng tôi ở dưới đó làm việc không được hiệu quả cho lắm. Lý do rất rõ ràng mà, họ phải đi bằng chân, chứ không phải.. (Luci chỉ vào đôi cánh trắng lớn và đẹp của mình)

Và Luci nói tiếp, như đang nói về một chuyện không quan trọng:

_ Chúng tôi rất thoáng, cũng như có quan điểm rất rộng và mềm dẻo về loại giấy phép hành nghề này. Bạn có thể thay thế nó bằng rất nhiều loại giấy phép khác nhau, thứ mà người khác sẽ có khi làm một công việc trả lương theo giờ và có bảo hiểm. Hoặc những công việc khác có chế độ lương tự do hơn, như nghệ thuật hay (Luci hạ bàn tay thấp xuống) giải trí.

Khi đó chúng tôi sẽ ghi trong hồ sơ là, có tính cầu tiến và cạnh tranh trong công việc, hoặc, luôn biết cách tìm cảm xúc mới để thăng hoa trong công việc của mình...

Bạn biết không Lara, có những người đã làm việc trong lĩnh vực của bạn, gần như là suốt cả cuộc đời, nhưng họ có giấy phép, vậy nên tôi không phải hỏi họ có khó xử hay không về cách dùng từ của mình.

Vậy, bạn có gì muốn.. bổ sung hay không?

Lara suy nghĩ:

_ Tôi có giấy của tòa, ba đến bốn tờ gì đó,chứng nhận về việc đã hoàn thành giờ phạt lao động công ích, và trong công việc của mình, đôi khi tôi có thể yêu cầu khách hàng thanh toán theo giờ, hoặc buổi, như vậy có được không.?

_ Tôi buộc phải hỏi bạn, điều này rất quan trọng, Lara, bạn có tính lương tăng ca khi phải làm việc vào buổi tối hay không?

_ Không, nhưng thỉnh thoảng tôi tính nhiều hơn, khi..quá giờ trả phòng vào buổi sáng.

_ Thấy không Lara (Luci với sự vui vẻ của mình) đây chính là lý do chúng ta cần buổi nói chuyện này. Tôi biết ngay là bộ hồ sơ này có vấn đề mà, yên tâm, Lara, ngay bây giờ tôi sẽ sửa nó. Để xem (Luci với ngón tay của mình)." Lara, đã hành nghề gái điếm có giấy phép trong 6 năm".

Và Lara này, có một người bạn của tôi ở đây, muốn hỏi bạn vài câu, chỉ là về công việc của bạn thôi, bạn có vui lòng trả lời hay không?

_ Vâng, đương nhiên, tôi rất vui lòng.

_ Vậy, Asmo, xin mời. (Luci với bàn tay mời của mình).

Asmo thật đẹp, với làm da đen bóng và đôi mắt xanh ngọc, và mái tóc của cô ấy, nó như một tác phẩm nghệ thuật, và khi người khác ca ngợi về những thứ đó, chính là lúc họ thấy cần phải tế nhị để tránh nói về bộ ngực hay cái cổ kiều diễm của Asmo.

Nếu không phải vì đôi cánh, sợ sẽ có người bắt đầu so sánh Asmo với Luci.

Asmo nhìn Lara với đôi mắt màu xanh ngọc của mình.

Lara rùng mình, đầu gối cô khép lại, mấy đầu ngón chân co quắp, các khớp ngón tay cũng vậy, gương mặt đỏ và Lara thất bại trong việc cố nén những tiếng rên rất khẽ của mình. Rất khó để tìm được từ đủ tế nhị để nói về việc mà Lara vừa trải qua trong ánh mắt của Asmo, tạm gọi nó là... Nó.

Và Asmo bắt đầu, đó không phải là giọng nói, nó là cái liếm nóng bỏng, và ướt át:

_ Cảm giác vừa rồi, Lara, bạn có nhận được nhiều hay không, trong công việc của bạn.

Lara vẫn còn mê mẩn trong sự " mất kiểm soát " vừa rồi, cũng như đôi chút lạc lối trong bầu trời màu xanh ngọc:

_ Tôi?, thời gian đầu, tôi có. Nhưng về sau, nó ít hơn, và về sau nữa, nó ít hơn nữa.

_ Vậy bạn có cố tìm kiếm?

_ Có, tôi hay nghĩ về nó.

_ Nói tôi nghe đi, vì sao? Lara.

_ Tôi nghĩ nếu được như vậy, nếu có nó, tôi sẽ cảm thấy tốt hơn.

_ Và đó là sự thật? Bạn thấy tốt hơn?

_ Không, không.. Nó chỉ là.. Một, cảm giác.

_ Cảm giác cũng có tốt và xấu, Lara?

_ Tôi..chưa nghĩ về nó.

_ Chắc không, vừa rồi bạn trả lời khác mà.

_ Vậy sao?

_ Tốt, hay không tốt, Lara?

_ Tôi không biết.

_ Nói tôi nghe, tốt! Hay không tốt! Lara.

_ Tôi..không biết.

_ Lara, nói, tốt! Hay không?

_ Không (Lara gào thét) tôi chỉ là một con điếm, việc tôi có rung lên ở chỗ đó hay không, có cái quái gì quan trọng chứ. Việc đó có tốt không à, phải nó tốt. Giống như lụm được cái sandwich trong thùng rác vậy, nó tốt cho cái bụng của tôi, và cô biết gì không Asmo, mặc kệ cái sandwich đó đi, tôi là cái thùng rác, và chỗ đó của tôi cũng là rác, nhét cái sandwich vào đó có tốt hay không ư. Phải, nó tốt, mặc xác cô, Asmo.

...
..

Lara với bộ váy vàng nhạt và dây buộc tóc màu trắng, như đã nói, cô rất đẹp với găng tay và màu son của mình:

_ Ồ, tôi xin lỗi Luci, cứ như tôi vừa ngủ quên vậy, chúng ta, vẫn đang trò chuyện?

_ À, chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện ngay (Luci giở ngón tay ra khỏi trang hồ sơ)..lúc này. Tôi vừa mới sửa xong hồ sơ của bạn rồi Lara, từ không giấy phép, trở thành có giấy phép. Mặc dù không mấy quan trọng nhưng tôi nghĩ một chút nào đó, nó sẽ làm bạn vui hơn, đúng không? Lara.

_ Vâng cám ơn anh, dù sao vẫn tốt hơn khi biết, mình.. hợp pháp.

_ Thôi nào Lara, tôi sẽ không giữ được sự nghiêm chính của mình nếu bạn cứ tiếp tục tỏ ra hài hước một cách quyến rũ như vậy.

Chúng ta tiếp tục nhé, ở đây ghi là Jack, Jack của bạn đó Lara, năm nay đã hơn 5 tuổi. Và mấy ngày trước giáng sinh, cậu bé đã viết thư cho một người bạn của tôi,trong đó viết là, tôi xin đọc nguyên văn: " cháu, rất giận Rudolph của ông, vì nó,đã làm mất quà sinh nhật của các bạn tặng cháu, cháu muốn giáng sinh này, Rudolph phải cho cháu cưỡi để thay cho lời xin lỗi. "

Lara, bạn không biết Rudolph đã bối rối thế nào khi đọc bức thư này đâu, nó đã nhịn đói cả tuần vì sợ trong thức ăn có cái gì đó khiến nó mộng du, hay là mất trí nhớ. Bạn của tôi đã rất vất vả để giữ được Rudolph ở yên trong nhà. Rudolph luôn tin là trẻ con sẽ không nói dối, vậy, Jack có nói dối không Lara.

_ Thằng bé không nói dối, người nói dối là tôi. Tôi đã quên tổ chức sinh nhật cho Jack, vì vậy...Tôi xin lỗi, tôi không biết mình đã gây phiền phức như vậy, tôi chỉ là.. đã quên, và, tôi không biết phải trả lời như thế nào, với Jack.

_ Vậy là với bạn, một lời nói dối sẽ dễ dàng hơn? Người hỏi là Belphe, người có gương mặt hiền lành và thân thiện ngồi ở ngoài cùng bên phải.

Belphe rất dễ gần, ta sẽ thấy được ngay cái nhìn đầu tiên, nếu được chọn, chắc chắn mọi người sẽ chọn ở bên Belphe thay vì bất kỳ ai khác, anh ấy cho bạn cảm giác như một người thân tốt tính, hay bạn bè tri kỷ tâm giao, những người mà bạn luôn thấy thoải mái khi ở bên cạnh.

Lara cũng vậy, vai của cô buông lỏng hơn khi nhìn thẳng vào Belphe.

_ Đúng vậy, nó dễ dàng hơn.

Giọng của Belphe như đoạn giữa của một bản giao hưởng viết về mùa thu, thứ khiến ta không nhớ là mình đã từng nghe.

_ Có lý do nào cho việc " không nhớ " đó của bạn không? Lara.

_ Tôi không nhớ.

_ Vậy hãy cố nhớ lại đi, sinh nhật của Jack, gần với giáng sinh, bạn làm gì vào những ngày gần với giáng sinh. (wow, giọng của Belphe, thật, dễ chịu.)

_ Tôi..về trễ hơn.

_ Và.

_ Tôi mệt, và lạnh.

_ Cứ kể tiếp đi.

_ Và tôi ngủ đến trưa, mẹ của tôi sẽ đón Jack từ trường về vào buổi chiều, đôi lúc, tôi thức dậy vào lúc đó.

_ Bạn đang làm rất tốt. Tiếp đi.

_ Tôi hôn thằng bé, rồi đi làm. Và khi có tuyết, thằng bé hỏi tôi có lạnh không, tôi đặt hai bàn tay nhỏ xíu của nó, lên má tôi, và nói không.

_ Trời rất lạnh đúng không? Lara.

_ Phải, lạnh lắm. Đồng nghiệp của tôi, dù tôi ghét cô ấy nhiều hơn cô ấy ghét tôi. Nhưng chúng tôi vẫn đứng cạnh nhau ở gần đống lửa. Trời càng lạnh, người ta càng muốn ở nhà, và vì vậy, chúng tôi càng về nhà trễ. Có lúc tôi về, khi thằng bé đã ăn xong buổi sáng, tôi đứng đó,cạnh thân cây đã trụi lá, chờ Jack lên xe buýt với bà ngoại, rồi mới vào nhà.

_ Vì sao? Lara.

_ Vì tôi sợ, thằng bé sẽ đặt tay lên má của tôi, và nó sẽ biết là tôi lạnh.

...
....

_ Cách đó có dễ dàng hơn không, Lara?

_ Có, nó dễ hơn nhiều.

_ Giống như cách bạn quên sinh nhật của Jack.?

_ Giống vậy. (Lara vô thức gật đầu)

_ Bạn có quên sinh nhật của Jack không Lara?

_ Tôi không quên, làm sao tôi quên được, thằng bé nhắc tôi mỗi ngày, từ trước đó một tuần. Nó, viết tên từng đứa bạn của mình, lên từng cái đĩa bằng giấy, và kể với tôi, cách mà bọn chúng, sẽ rủ được Rudolph đem đến quà giáng sinh sớm.

_ Chuyện gì đã xảy ra, Lara.?

_ Trời quá lạnh, bố mẹ không muốn lũ trẻ ra khỏi nhà.

_ Lạnh đến mức đó sao?

_ Phải, rất lạnh.

...
...

_ Nói đi, Lara.

_ Một khách quen của tôi, nói là, vợ ông ấy, và vợ của nhiều người khác nữa. Không muốn, Jack, và tôi, hay chỉ nói về Jack, tôi không nhớ rõ, là.. đừng làm phiền con của họ nữa. Và mùa xuân tới, họ sẽ có cách, để Jack, không vào cùng trường, hay, thật sự không thể làm phiền con của họ nữa. Và, anh biết không Bel, tôi gọi anh là Bel không sao chứ?

_ Nó chỉ làm tôi vui hơn thôi, Lara.

_ Vị khách đó, tặng tôi, giống như quà cuối năm, thật ra, nó chính là quà cuối năm mà ông ta nhận được ở chỗ làm, là thẻ quà tặng, ở cửa hàng đồ chơi giáng sinh.

_ Đó là món quà mà Rudolph tặng cho Jack thay cho lời xin lỗi vì sự bất cẩn của nó, vì đã làm mất thiệp cũng như quà sinh nhật của Jack.?

_ Phải, Phải (Lara bật cười trong đôi mắt đỏ hoe và cái khăn choàng có màu sắc hài hòa của cô ướt đẫm) là một món quà với cái thiệp màu cà chua như cái mũi của Rudolph. Jack, thằng bé giận tới mức bóc quà trước khi đọc thiệp, anh biết gì không Bel, Jack, nó đã viết thư để nói lời tha thứ và cảm ơn Rudolph. Thằng bé thật tuyệt phải không.

_ Đúng vậy Lara, Jack, là một cậu bé tuyệt vời, và cô cũng vậy.

Belphe quay sang nói với Luci:

_ Anh biết không Luci, bây giờ tôi nhớ lại rồi. Có lần Rudolph qua nhà, và ăn hết cái bánh mì lúa mạch của tôi, vậy mà khi tôi hỏi, nó lại nói là không có. Anh biết đó, đâu phải lúc nào trong nhà tôi cũng có bánh mì lúa mạch.

_ Tôi biết vì sao. - Người trả lời là Beelze, bạn thân với Belphe. - Vấn đề là ở bọn chú lùn, bọn chúng luôn tụ lại với cái nồi của mình. Hãy nhìn vào mặt bọn chúng khi khuấy cái nồi đó, không thể nào thứ trong đó là tốt đẹp được. Tôi đã ăn món trong cái nồi đó một lần, và bây giờ tôi không thể nhớ là mình đã từng ăn nó hay chưa. Có lẽ Rudolph cũng vậy, Rudolph và cái nồi, cái nồi và bọn lùn, không phải quá hiển nhiên sao. Luci, chưa bao giờ tôi chắc chắn như lúc này, chắc chắn là tại bọn lùn.

Sự đăm chiêu của Luci hiện rõ trên gương mặt, và nó làm anh ấy trở nên hấp dẫn hơn.

Ngón tay gõ rất mạnh trên bàn, Luci nói rõ từng từ với Lara.

_ Cô an tâm Lara, chắc chắn tôi sẽ khiến bọn lùn và Rudolph, có một sự đền đáp xứng đáng cho Jack. Không cần phải nói gì thêm, tôi sẽ để việc đó lên đầu danh sách của mình.

_ Cảm ơn, cảm ơn. - Cái khăn choàng ướt và nặng hơn làm lộ ra cái cổ trắng ngần của Lara.

...
...

_ Hình như tôi lại vừa ngủ quên. (Lara với cái khăn choàng quấn kín cổ)

_ Không, đâu có. Bạn đang chuẩn bị trả lời câu hỏi của tôi.

_ Câu hỏi,? Xin lỗi, tôi lại lơ đãng nữa rồi. Bạn có thể hỏi lại không,Luc.

_ À, không sao. Hồi nãy tôi vừa hỏi bạn là " Lara, tại sao bạn muốn giết Jack, và cha của nó, David "?



Bonus: Truyện này có 2 chương. Song song với Cơ giới khách, ta sẽ viết thêm một số truyện ngắn. Xin một việc, đừng comment hoặc suy nghĩ kỹ trước khi comment. Cảm ơn.
Trương Lang Vương.