Lời mời ta từng có. (1)

Truyện Ngắn Của Trương Lang Vương

Lời mời ta từng có. (1)

_ Tôi xin lỗi, tôi vô cùng vô cùng xin lỗi. Chuyện này, tất cả những chuyện này, đều chỉ là một sự hiểu nhầm.

Bây giờ, tôi sẽ gỡ cái khăn này ra, và cô, tiểu thư, vì chúa, xin đừng la hét. Giọng hét của cô, làm tôi nhớ tới bà dì bị trầm cảm của mình, khi tôi mượn cái máy hát cổ của chồng bà ấy. Xin cô, đừng lôi bà ấy vào chuyện này.

Đôi mắt của nàng lạnh tanh không cảm xúc, khi cái khăn bằng lụa tơ tằm, mà nàng được tặng trong chuyến du lịch tây á dần tháo lỏng ra. Và nàng cũng không phí một ánh mắt để nhìn kẻ xấu xa đã buộc nó vào:

_ Gọi tôi là phu nhân, phu nhân Ramsay, như họ của chồng tôi.

Một tiếng thở phào:

_ Vâng, thưa phu nhân Ramsay, tôi thật không nhận ra phu nhân, khi không có,.. những tiếng nói cao vút.

_ Ý anh là giọng của tôi khi chưa bị ép ngồi vào cái ghế này?

_ Vâng,đúng vậy. Nó đã làm việc đó trở nên rất khó khăn, tôi không có kinh nghiệm nhiều lắm cho những trường hợp như thế này.

_ Đừng nói về nó nữa, kể cả sau này, khi anh...bị tra hỏi, có lẽ...

_ Chắc chắn rồi, tôi cũng rất vui khi chúng ta có thể bỏ qua được điều đó. Vậy, tôi có thể.. tiếp tục hay không?

Phu nhân Ramsay với kiểu cách, diễn tả khái niệm im lặng là đồng ý.

Người xấu xa kia, nhẹ nhàng và biết giữ im lặng hơn một chút. Trong việc mở những cái hộc tủ, và đặt những thứ trong đó, vào cái túi của mình.

Có thể gọi nó là cái bao, dựa vào kích cỡ của nó, thứ tỉ lệ thuận với lòng tham của những tên trộm.

Tiến độ trở nên chậm hơn rất nhiều, nhưng để đổi lấy sự yên bình, điều đó là đáng giá.

Có bao nhiêu thứ nhỏ nhặt ngoài trang sức và tiền mặt đáng giá trong một tòa nhà lộng lẫy như một tòa lâu đài. Điều đó, và sức khiêng tối đa của một nam thanh niên khỏe mạnh, cùng với kích thước của cái túi bằng vải bông, cộng với thời gian rất dài trước khi trời thật sự sáng, nó tạo ra sự chọn lựa, hoặc thẩm định bằng mắt một cách tức thời, kết hợp với tiếp xúc hoặc gõ nghe tiếng vang. Khiến công việc của kẻ xấu xa kia trở nên tỉ mỉ và đầy mạo hiểm.

_ Đừng động vào nó.

Phu nhân Ramsay đang nói về bức tượng miêu tả một cách ngộ nghĩnh việc tháp Eiffel bị uốn cong, hoặc một bức tranh cỡ nhỏ vẽ một vị tướng có tuổi với huân chương, cầu vai có tua, và kính đơn một mắt.

_ Ý phu nhân là cái này?

Một cái lắc đầu cực nhẹ với đôi mắt nhắm.

Vậy là phu nhân Ramsay đang nói về bức tranh.

Trong đôi mắt không rõ cảm xúc của phu nhân Ramsay, tên xấu xa kia cẩn thận đặt bức tượng mạ vàng và nặng như bạc vào túi, cẩn thận hơn nhiều với việc tháo khung của bức tranh, thứ chắc chắn bằng vàng đặc. Còn bức tranh, hắn cẩn thận đặt xuống mặt vải,của một hộc tủ đã được kiềm kê xong.

Rồi hắn quay lại nhìn phu nhân Ramsay với sự ái ngại, như muốn hỏi về mức độ hài lòng của phu nhân trong công việc tinh tế vừa rồi của hắn.

Không có thang điểm rõ ràng, vậy hãy coi nó là thấp nhất, như cách nghĩ của một người chuyên nghiệp.

Là người chuyên nghiệp, hay là gần như thế, tên xấu xa kia hiểu rõ, đối với một tên trộm vặt như hắn. Trong một tòa nhà có nhiều phòng như thế này, nơi tốt nhất để hành sự, là phòng khách chính, nơi người ta khoe mẽ về sự giàu có và đẳng cấp của mình, và phòng ngủ, nơi cho biết họ có thật sự giàu có hay không.

Và lúc này hắn và phu nhân Ramsay đang ở trong nhà bếp, hoặc phòng ăn bên cạnh nhà bếp. Đó là lời giải thích cho những con dao, thìa và nĩa, rất nhiều thứ khác bằng bạc, trong cái túi bằng vải bông của hắn.

Hắn nhớ tới ông anh họ của mình, người đang có kì nghỉ dài ngày tại tòa nhà có an ninh tốt, nằm trên một hòn đảo, vì chọc giận chị dâu của hắn, trong việc đi mua sữa và chậm trễ trên đường về, trong một nhà nghỉ không có an ninh tốt. Đó là một câu chuyện dài và buồn, không nên nghĩ đến trong một đêm bình yên như thế này, chỉ cần biết là nó kết thúc với cây kéo, tiếng còi xe cứu hỏa, xe cứu thương, và đương nhiên là xe cảnh sát, những người kí giấy cho kì nghỉ.

Ông anh họ tội nghiệp, hắn nhớ về anh ấy vì đó là người đã cho hắn rất nhiều bài học, và kiến thức mà hắn rất cần trong công việc của mình.

Như câu chuyện cổ tích về một kiến trúc sư vĩ đại, người đã chừa một đường hầm để ghé thăm kho báu của nhà vua, và nhà vua, vào những buổi tối khi ông rãnh rỗi.

Hắn không nhớ câu chuyện đó kết thúc như thế nào, nhưng nó phần nào nói lên sự bất hạnh của hắn ngay lúc này.

Cơ bản là đức vua kia nằm im trong quan tài, còn.. nữ hoàng của hắn, thì đang nhìn lén lút một cách công khai, bàn tay và thói quen của hắn khi đang làm việc.

Không thể tự nhiên trong hoàn cảnh này được, cho dù có cố đến mức nào.

Chưa nói đến việc có giới hạn số lần thăm rất rõ giữa hắn và kho báu. Một.

Ai cũng có vấn đề với công việc của mình, hắn cũng vậy, chỉ khác là hắn có thể phần nào giải quyết nó ngay trong giờ làm, vì rõ ràng hắn không đủ chuyên nghiệp như mình tưởng.

Một ly Whiskey Winchester không pha, từ một chai đã khui sẵn, không đá, trong cái ly cao bằng pha lê.

Nó không ngon như hắn tưởng, và hắn nốc quá nhanh,trước khi mùi hương làm công việc của nó.

Đừng vội nghĩ đó là một tội ác cho đến khi bạn biết hành động tiếp theo của hắn, hắn khui và rót một chai vang đỏ đến từ vùng Bourgogne của pháp vào chỗ Whiskey uống dở. Và thật hãi hùng với gương mặt thỏa mãn của hắn khi uống cạn chỗ tội ác đó.

Phu nhân Ramsay, trong hành động một và hai của hắn, đã thay đổi rất nhanh từ coi thường, thứ đã có sẵn, và sợ hãi, thứ đã thỏa thuận không nhắc đến.

Với sự suy đồi về mặt đạo đức của tên trộm trong cái ly bằng pha lê đó. Nàng lo cho an nguy và cao hơn, phẩm giá của mình. Nàng sẽ không còn ngạc nhiên về bất kỳ việc gì sẽ diễn ra nữa.

Có vẻ nàng đã sai:

_ Phu nhân, gì nhỉ, Ramsey, cô có muốn..

Là tên xấu xa với chai vang đỏ, và tiếng ọc ọc khi rót ra.

_ Là Ramsay, phu nhân Ramsay, và làm ơn, cho tôi cái ly khác.

..
_ Không phải cái đó, nó dùng cho rượu chát.
...
Cũng không phải cái đó, thậm chí nó còn không phải là ly uống rượu.
..
Cuối cùng thì.., chỉ một phần ba ly thôi, cảm ơn.


Sự vất vả vẫn chưa kết thúc, tên kia không hiểu ý trong ánh mắt của nàng, khi muốn hắn đặt ly rượu xuống bàn.

Khư khư cái ly trên tay với cái hất đầu, cho dù nụ cười có tươi như thế nào cũng là vô ích.

Nàng không muốn hối hắn phải nhanh hơn trước khi rượu trong ly kịp ấm, nhưng hắn không hiểu. Nàng đành phải buông thả bản thân khi nhận cái ly từ tay hắn, đó là vì nàng thật sự cần nó, trong trường hợp này.

Sự lưỡng lự của nàng đã phải trả giá, cái ly thật ấm, và mùi hương thoát ra trước khi lắc.

Một ngụm vang đỏ đã làm tốt việc của nó, nàng bình tĩnh hơn sau sự vất vả vừa rồi, và nàng tự hỏi, làm sao sau khi chạm vào mớ đồ vàng và bạc đó, tên xấu xa kia vẫn giữ được đôi bàn tay ấm đến như vậy.

Sau khi không thương tiếc hơn một phần tư của chai rượu, tên trộm kia tiếp tục việc thẩm định của mình, với những cái giá đặt nến.

Còn phu nhân Ramsay, trong sức mạnh đến từ vùng Bourgogne, bắt chéo chân với ngón tay vô thức vuốt nhẹ mép bàn, quan sát tên xấu xa kia, người đang hành sự với ánh sáng le lói từ những cái đèn treo tường kiểu cũ. Thứ mà vài năm trước trong sự tức giận của nàng, đã chuyển qua sử dụng bằng điện.

Cơn giận đó đã dẫn nàng đến Italy, nơi mà nàng có được bộ tách sứ với đế,quai, và mép ly được pha trộn những hoa văn của hai thời đại một cách tinh tế. Thứ mà tên trộm kia bỏ qua ngay lần đầu tiên nhìn thấy, kể cả với những chiếc đĩa nhỏ đi kèm.

Có vẻ sự giận dỗi của nàng khi đó vẫn chưa kết thúc.

Còn tên trộm, sau khi chuyển sang việc thẩm định bằng sức nặng, mọi việc đã trở nên dễ dàng hơn.

Hắn nhanh chóng hoàn thành vòng đi dạo ở phòng ăn.

Rồi hắn quay lại chỗ tủ đựng ly. Tiếp tục sự báng bổ của mình với nước Pháp.

Rồi hắn nói một câu, mà không một người đàn ông nào trừ Alain Delon được nói, khi đang cầm một ly vang đỏ:

_ Phu nhân, tôi nghĩ chúng ta phải vào phòng ngủ.