Chàng trai bí ngô. (1)

Truyện Ngắn Của Trương Lang Vương

Chàng trai bí ngô. (1)

Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc xa xôi và xinh đẹp. Trong một ngôi làng yên bình thuộc vương quốc đó. Tại một căn nhà gỗ đơn sơ nằm sát với bìa rừng. Có một đôi vợ chồng già sống hạnh phúc với nhau.

Họ trồng bí ngô và rau húng tại mảnh vườn tươi tốt của mình.

Mỗi tuần, bà lão đem bí ngô và rau húng đem tặng mọi người trong làng. Và mỗi tháng, ông lão đem chúng vào chợ ở kinh thành, rồi đem về những đồng xu nhỏ, hoặc những thứ mà họ hoặc hàng xóm cần.

Cuộc sống êm ả và bình yên, làm bạn với họ là chú chó già Tai Rũ và chú lừa già Đốm Bi.

Tai Rũ gần như không bao giờ ra khỏi nhà, nó chỉ nằm trong sân sưởi nắng vào buổi sáng, đến trưa thì chạy vào bếp để ăn cháo bột hầm xương mà bà lão nấu, rồi ngủ luôn ở đó cho đến sáng hôm sau.

Đốm Bi thì khác, nó không bao giờ vào trong nhà, nó luôn ở trong chuồng của mình tại giữa khu vườn bí ngô, ăn cỏ xanh mà ông lão đem đến vào buổi sáng, mỗi tháng một lần, nó theo ông lão vào kinh thành, và tất cả những ngày còn lại, nó nghỉ ngơi.

Một buổi sáng ông lão đến thăm vườn, ông bỗng thấy một quả bí ngô thật to lớn, nó to đến mức khiến chú quạ Ủ Rũ cũng phải sợ hãi mà dẫn cả gia đình bay đi.

Ông lão đến và sờ vào quả bí ngô khổng lồ, khi ông vừa chạm vào, nó lắc lư làm mặt đất cũng phải rung chuyển. Ông lão trượt té và kẹt chân ở bên dưới quả bí ngô.

Mãi không gỡ chân ra được, ông lão nói với Đốm Bi đang nghỉ ngơi trong chuồng:

_ Đốm Bi ơi, hãy về nhà và nói với vợ của ta, đem buổi trưa của ta và Tai Rũ ra vườn, sau khi dùng bữa xong, tất cả chúng ta sẽ cùng nghĩ xem nên làm gì với quả bí ngô này.

Đốm Bi chậm rãi đi đến chỗ ông lão và quả bí ngô, nó nhìn ông lão rồi nhìn quả bí ngô. Nó thở dài, rồi quay người lại, nó nhấc chân sau lên,rồi lại thở dài và đặt chân sau xuống.

Đốm Bi lững thững bước đi hướng về phía căn nhà, vừa đi nó vừa lầu bầu:

_ Quả bí ngô kia thật may mắn, nếu không phải vì còn mệt bởi lần đi chợ tháng trước, ta đã đá bay ngươi vào rừng rồi.

Mãi đến gần trưa, bà lão, Tai Rũ và Đốm Bi mới ra đến khu vườn, họ có thể đến sớm hơn, nhưng bà lão và Tai Rũ muốn chắc chắn rằng xương hầm đã đủ mềm, còn Đốm Bi thì không thấy có vấn đề gì với việc đó, với lại nó cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, sau chuyến đi từ vườn về nhà.

Tất cả họ dùng cơm bên dưới bóng mát của quả bí ngô.

Bà lão nói:

_ Nhà đã hết tiêu xanh rồi, nếu có tiêu xanh, món hầm này sẽ thơm hơn.

Tai rũ chỉ ậm ừ, nó đã bắt đầu thấy buồn ngủ, nếu đang ở trong bếp thì nó đã ngủ rồi.

Đốm Bi thử nhấc chân sau lên, nhưng không được, nó vẫn còn thấy mệt, nhất là sau chuyến đi từ nhà tới vườn.

Ông lão ăn rất ngon, cho dù thiếu tiêu xanh. Ông nói với vợ của mình:

_ Bà nghĩ sao, nếu như bên trong quả bí ngô này là một đứa bé thật xinh đẹp, và nó đang đợi để được chúng ta dắt về nhà.

_ Ồ, nếu như vậy. - Bà lão nói -. Tôi sẽ yêu nó thật nhiều, và sẽ nhiều hơn nữa mỗi khi ngắm nó ngủ.

Ông lão quay sang và đặt tay lên quả bí ngô, rồi thì thầm với nó:

_ Mày thấy sao bí ngô, nếu được hãy cho ta gặp con của mình, ta sẽ đem nó về và làm cho nó một cái nôi thật đẹp, xứng đáng đôi mắt xanh và mái tóc vàng của nó, và sẽ yêu nó nhiều hơn những gì chúng ta có thể nói.

Tai Rũ nghe rõ những gì ông lão nói, nhưng nó vờ như không. Còn bà lão thì nghe không được rõ cho lắm, bà nói với ông lão:

_ Ông nói gì vậy ông lão, nếu muốn nói với con của chúng ta,thì hãy đặt tên cho nó đã chứ, hãy gọi tên con của mình rồi nó sẽ về nhà với chúng ta.

Ông lão gật đầu với vợ rồi tiếp tục nói với quả bí ngô:

_ Con trai của ta, ta sẽ gọi con là Jack. Jack, con có muốn về nhà và ăn bữa chiều với cha và mẹ hay không, và đương nhiên, sẽ có cả Tai Rũ và Đốm Bi nữa.

Quả bí ngô khổng lồ bỗng rung lên, mở ra một cánh cửa.

Ông lão rút được chân ra, ông dẫn đầu tất cả bước vào bên trong cánh cửa đó, đi vào thế giới bên trong của quả bí ngô.

Tại đó, trong một cái ổ được quấn bằng lá và những bông cúc dại màu vàng nhạt, họ thấy một bé trai kháu khỉnh xinh đẹp đang mút ngón tay cái của mình khi chìm vào giấc ngủ.

Nó còn đẹp hơn những gì mà họ tưởng tượng.

Ông lão nói:

_ Bà nó ơi, hãy bồng thiên thần đó lên và mang nó về nhà, hãy nấu bữa tối bằng những hạt lúa mạch tốt nhất còn lại. Hãy mở cái rương nhỏ ở đầu giường và lấy ra những đôi tất nhỏ. Và trong khi mang chúng vào đôi chân bé bỏng kia, hãy hát những bài hát ru mà bà vẫn mong ước được hát. Còn tôi sẽ cùng với Đốm Bi vào rừng, một lát nữa đây tôi sẽ về và làm một cái nôi thật đẹp. Đến tối, chúng ta sẽ đặt thiên thần xinh đẹp này vào cái nôi đó, và chúng ta sẽ cùng nói: Ngủ ngon Jack, bố mẹ yêu con thật nhiều.

....
....

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhất là khi nó được gọi là tươi đẹp.

Khi Jack bắt đầu tập đi, Tai Rũ phải bỏ thói quen giả vờ ngủ từ trưa đến chiều của mình, nó phải mở mắt và nhìn ra sân, đảm bảo rằng Jack chỉ có thể bước tới bãi cỏ cạnh hàng rào.

Rồi khi Jack có thể chạm vào hàng rào, Tai Rũ thở ngắn dài mỗi khi cõng Jack vào nhà.

Từ máng cỏ của mình, Đốm Bi có thể nhìn thấy cảnh đó, nó cười hí hí mỗi khi nhìn thấy, và cười to hơn nếu Tai Rũ đi ngang qua chỗ nó.
....

Vài năm sau, khi Jack tìm ra cách để trèo lên lưng Đốm Bi bằng cách túm vào đuôi và đu lên. Tai Rũ không ngờ rằng mình có thể cười to đến như thế.

Jack tiếp tục lớn lên đến khi cậu bé 7 tuổi.

Tất cả mọi người xung quanh đều công nhận rằng, Jack là tạo vật xinh đẹp nhất mà họ từng thấy trong đời. Mặt trời giống như mọc lần thứ hai mỗi khi họ thấy cậu bé.