Chàng trai bí ngô (2)

Truyện Ngắn Của Trương Lang Vương

Chàng trai bí ngô (2)

Năm đó, vào ngày đầu tiên của tháng cuối cùng, Jack lần đầu tiên cùng với bố và Đốm Bi, đem những quả bí ngô trong vườn vào kinh thành.

Vào đầu buổi chiều, khi ông lão đi mua những thứ mà bà lão cần, Jack và Đốm Bi ở lại với gian hàng bí ngô.

Khi thấy Đốm Bi ngái ngủ, Jack cởi áo khoác chùm đầu của mình và đặt lên lưng của Đốm Bi.

Jack ngồi đó,khoác tay và dựa lưng vào những quả bí ngô. Nắng chiều chiếu vào cậu bé khiến một góc của kinh thành đón bình minh lần thứ hai.

Từ cửa sổ phòng ngủ, hoàng hậu thấy được cảnh tượng đó. Bà nói với viên quan cận thần:

_ Bề tôi trung thành của ta, ngươi hãy đi và khi quay về hãy cho ta biết, phép màu nào đang hiện diện trong vương quốc này.

Viên quan cận thần lễ phép cáo lui, ông khoác lên một cái khăn choàng và đi về phía quầy bí ngô của Jack. Với giọng điệu mệt mỏi, ông hỏi Jack:

_ Này cậu bé, đã có ai chỉ cho cậu về cách bán những quả bí ngô này chưa?

Jack lễ phép trả lời:

_ Có, thưa ngài, cha của tôi nói, hãy mỉm cười khi có người mua một quả bí ngô với giá một xu, và mỉm cười nhiều hơn nữa, nếu họ mua ba quả bí ngô với giá hai xu.

Viên quan cận thần gật đầu:

_ Có vẻ cha của cậu là một người trung thực. Bây giờ ta cần bí ngô cho bữa tối, nhưng một quả là quá ít, còn ba quả thì ta chỉ có hai tay, không mang về hết được. Vậy ta sẽ mua hai quả bí ngô, nói đi cậu bé xinh đẹp, ta phải trả như thế nào đây.

Jack suy nghĩ một chút rồi trả lời:

_ Thưa ngài, nếu như vậy, ngài chỉ cần trả một xu, thì sẽ có hai quả bí ngô, cùng với lời chúc ngon miệng của tôi.

Ồ. Viên quan có một chút ngạc nhiên: Cậu chắc chứ, cậu bé, liệu cậu có muốn suy nghĩ thêm một chút, hay chờ để xin phép cha của mình hay không. - Nói đến đây thì viên quan ho khan một chút.

Jack tỏ ra lo lắng cho sức khỏe của vị khách:

_ Tôi hoàn toàn chắc thưa ngài, và tôi tin cha của tôi cũng sẽ nghĩ như vậy, và cả tôi và cha, đều muốn gửi đến ngài lời chúc ngon miệng.

Viên quan cầm lấy hai quả bí ngô, nhận lấy lời chúc của Jack và trả một đồng xu. Rồi ông lắc đầu và bỏ đi.

Về đến cung điện, ông kể lại tất cả với hoàng hậu, ông cũng không quên nói lên suy nghĩ của mình, về việc ông đã tiếc nuối như thế nào khi cậu bé xinh đẹp kia, đã thiếu thông minh và tính toán trong việc mua bán.

Hoàng hậu im lặng nghe tất cả những gì viên quan cận thần nói, hoàng hậu gửi đến viên quan lời cám ơn và cho phép ông lui ra.

Hoàng hậu gọi cung nữ thân cận của mình đến, chính là người cung nữ đang tưới nước cho những đóa hoa trên ban công. Nữ hoàng nói:

_ Viên quan cận thần đã dùng một xu để mua được hai quả bí ngô. Ngươi hãy đi đi, và khi quay về, ta mong ngươi sẽ làm ta bất ngờ nhiều hơn.

Người cung nữ vâng lời và lui ra. Ra khỏi cung điện, bà ta quấn một cái khăn trải bàn cũ nát và tiến về phía quầy bí ngô của Jack.

Cung nữ trong cái khăn cũ nát nói với Jack:

_ Cậu bé xinh đẹp ơi, cho ta gửi đến cậu lời chúc về một buổi chiều đẹp trời.

Jack đáp lại:

_ Cảm ơn bà, cũng xin gửi đến bà những điều tốt đẹp như vậy, xin bà hãy vui lòng cho tôi được biết, liệu tôi có thể làm được gì để giúp bà hay không?

Người cung nữ trả lời:

_ Tôi đang lang thang trong chợ, và suy nghĩ về bữa tối của gia đình mình. Tôi đã nghe về việc cậu bán hai quả bí ngô với giá một xu, vì vậy tôi tìm đến đây. Nhưng cậu bé xin đẹp ơi, tôi chỉ có một xu trong người, mà gia đình tôi, thì rất đông đúc.

Ôi cậu bé xinh đẹp!

Tôi ước thứ cậu bán không phải là bí ngô, mà là một thứ gì đó rẻ tiền hơn một chút, như một loại rễ cây nào đó chẳng hạn. Để tôi có thể chỉ với một xu này, có thể nấu và chia đều cho các thành viên của gia đình trong một bữa ăn.

Nói xong thì người cung nữ vê đồng xu trong tay và định bước đi.

Jack nói bà ta đi chậm lại và hỏi:

_ Bà ơi, bà có thể cho tôi biết, bà cần bao nhiêu quả bí ngô cho một bữa tối, và ở mảnh sân trước nhà của bà, có bụi cỏ non nào hay không.

Người cung nữ trả lời:

_ Có lẽ cần, bốn hoặc năm quả gì đó, và ở trước nhà của tôi, hình như có vài bụi cỏ non mới mọc, có nhiều hơn nữa nếu như không gọi là cỏ non. Nhưng cậu hỏi như vậy để làm gì, hỡi cậu bé xinh đẹp.

Jack thật vui vẻ khi nghe câu trả lời đó, cậu nói:

_ Như vậy thật tuyệt vời, bà có thể giữ lại đồng xu của mình, còn tôi sẽ đặt năm quả bí ngô lên lưng của Đốm Bi, người bạn tốt bụng của chúng ta. Đốm Bi sẽ giúp bà mang những quả bí ngô về nhà cho bữa tối, để đáp lại, tôi mong bà sẽ cho phép Đốm Bị thưởng thức những cọng cỏ non mà bà có trong vườn của mình. Như vậy tất cả chúng ta đều có món quà của mình.

Người cung nữ ngạc nhiên:

_ Nhưng nếu vậy, món quà của cậu là gì, cậu bé tốt bụng.

Jack đặt những quả bí ngô lên lưng của Đốm Bi và nói:

_ Món quà tôi nhận được, chính là sự ngon miệng của gia đình bà trong bữa tối, và của Đốm Bi khi thưởng thức những cọng cỏ non. Với tôi, như vậy đã là quá nhiều.

Người cung nữ cảm ơn Jack:

_ Ôi thật đẹp làm sao tấm lòng của cậu, cậu bé tốt bụng và xinh đẹp. Chúng tôi sẽ cám ơn cậu thật nhiều trong lời cầu nguyện trước buổi tối, và nhiều hơn nữa vào sáng hôm sau, khi một ngày tươi đẹp mới bắt đầu.

Người cung nữ tạm biệt Jack, và sau khi Đốm Bi no nê với những cọng cỏ non mơn mởn, người cung nữ trở về cung điện.

Bà nói với nữ hoàng tất cả những gì diễn ra, đặc biệt nhấn mạnh rằng, không bao giờ bà nghĩ,sẽ có một ai đó lại sẵn sàng đổi năm quả bí ngô, để lấy một chút cỏ xanh.

Hoàng hậu im lặng lắng nghe tất cả, rồi hoàng hậu dắt viên quan cận thần và người cung nữ đến gặp chồng của bà - đức vua anh minh và vĩ đại.

Đức vua đang trong buổi nghị triều với các bề tôi trung thành của ngài. Và ngài đã dừng buổi nghị triều đó lại để tất cả mọi người cùng được nghe câu chuyện về cậu bé xinh đẹp và những quả bí ngô của mình.

Tất cả mọi người cùng im lặng và suy nghĩ.

Cuối cùng, đức vua hỏi ngài tể tướng của mình, người được xem là thông thái và đáng kính nhất trong vương quốc.

_ Tể tướng thông thái của ta, ta đã suy nghĩ rất kĩ về câu chuyện vừa rồi, ta nghĩ là mình có một món quà muốn tặng cho cậu bé bán bí ngô trong câu chuyện này. Tể tướng có thể cho ta lời khuyên gì hay không?

Ngài tể tướng thông thái trả lời đức vua:

_ Thưa đức vua đáng kính, thần tin là mọi quyết định của ngài đều đúng, cũng như mọi món quà mà cậu bé này nhận được đều là xứng đáng. Nhưng thần vô cùng tò mò, cậu bé tốt bụng này sẽ hành xử như thế nào, khi được nhận lại thay vì cho đi.

Tất cả mọi người đều suy nghĩ về điều ngài tể tướng thông thái, và họ đều đồng ý với mệnh lệnh của đức vua, về việc mời cậu bé bí ngô đến, để cùng trò chuyện với họ.

Cậu bé bí ngô được mời đến, và vì cậu quá nhỏ bé, đức vua cho phép cậu đứng trên một cái ghế để tất cả mọi người có thể nhìn rõ cậu, và cậu bé bắt đầu với lời chào lễ phép:

_ Thưa đức vua anh minh và vĩ đại, cũng như tất cả mọi người đáng kính khác có mặt ở đây, tôi là Jack, con của cha và mẹ tôi, những người đã dạy tôi cách yêu cuộc sống cũng như đất nước này, và tình yêu đó cũng như sự vinh hạnh của tôi ngay lúc này, là không thể nói hết.

Đức vua đầy sự hài lòng, cũng như ngạc nhiên về vẻ đẹp của cậu bé, nó hơn cả những lời ngài đã nghe và những gì ngài tưởng tượng.

_ Chào cậu bé xinh đẹp, ta đã nghe từ các bề tôi của mình, cũng như từ hoàng hậu xinh đẹp của ta, về cách cậu bán và cho đi những quả bí ngô. Ta tin chắc rằng đó là biểu hiện của lòng tốt mà cậu nhận được từ cha và mẹ của mình.

Lý do ta mời cậu bé đến đây, là vì ngài tể tướng nổi danh thông thái và đáng kính của ta, có vài điều muốn biết về cậu, có thể không, hỡi cậu bé xin đẹp.

Jack nhã nhặn cúi mình khi nghe những gì đức vua nói.

Ngài tể tướng đáng kính bước gần tới Jack, ông vẫn chưa hết ngạc nhiên về những gì mình nhìn thấy ở Jack, nếu phép màu là có thật thì ông tin nó đang hiện diện trước mình. Thay vì hỏi điều đã chuẩn bị sẵn, ông hiền từ hơn và nói:

_ Jack, cậu bé của phép màu, liệu cậu có thể cho lão già này được biết, trong câu chuyện về cậu và những quả bí ngô mà ta vừa được nghe, nếu như có ai đó phải chịu trừng phạt, và có ai đó đáng được nhận phần thưởng, thì đó sẽ là ai.

Làm ơn Jack, ta là một lão già tội nghiệp, và ta đang có câu hỏi lớn nhất của cuộc đời mình, xin hãy giúp đỡ ta bằng câu trả lời của cậu.

Jack suy nghĩ và trả lời:

_ Thưa ngài tể tướng đáng kính, liệu ngài có thể cho tôi được biết, nếu được lựa chọn, ngài sẽ chọn câu trả lời đúng, hay câu trả lời làm tất cả mọi người hài lòng.

_ Có gì khác nhau giữa chúng hay sao,Jack? Ngài tể tướng hỏi lại.

Jack trả lời, nhanh chóng và rõ ràng:

_ Không thưa ngài, một khi có một câu trả lời được thốt lên, nó sẽ là duy nhất.

Ôi...ngài tể tướng run rẩy, cần vài người gần đó giúp đỡ, ngài mới đứng thẳng được. Ngài quay về phía đức vua và nói:

_ Thưa đức vua anh minh và vĩ đại, thần đã nhận được câu trả lời của mình, và thật đau buồn thưa đức vua, món mà chúng ta đã chuẩn bị để tặng cho Jack, không hề xứng đáng với cậu bé, và cho dù chúng ta có cố gắng hơn nữa, nó vẫn là không thể.

Đức vua hiểu những gì tể tướng của mình nói và ngài cũng đau buồn vì việc đó, trong sự hồ nghi của tất cả mọi người còn lại, ngài đưa cho Jack một đồng vàng và nói:

_ Jack tốt bụng và xinh đẹp của ta, cậu còn hơn những gì ta mong đợi và ta đau buồn vì việc đó.

Hãy cầm lấy đồng vàng này và tự đưa ra quyết định của mình về giá trị của nó.

Hãy nghĩ đến những việc cậu có thể làm vì lòng tốt của mình, và những gì ta có thể làm vì lòng biết ơn của ta.

Sau đó đức vua quay sang và nói với tất cả những người đang có mặt ở đó:

_ Hôm nay ta, đức vua vĩ đại của các ngươi, đã mua một quả bí ngô của Jack với giá một đồng vàng. Và bất kỳ lúc nào Jack trả lại đồng vàng này cho ta, ta sẽ tặng cậu bé món quà vốn đã thuộc về cậu.

Jack tạm biệt đức vua, cầm theo đồng vàng và quay về gian hàng bí ngô của mình, nơi Đốm Bi đang nằm nghỉ ngơi.

Trên đường về nhà, Jack kể lại tất cả cho cha và Đốm Bi, có lẽ vì mệt mỏi, Đốm Bi thở dài nhiều hơn bình thường.

Đêm hôm đó, sau dùng xong bữa tối, cha của Jack hôn cậu trên giường ngủ và nói:

_ Con trai của ta, ta muốn con biết ta tự hào về con cũng như tất cả những gì con đã làm.

Con là món quà lớn nhất mà cha mẹ từng có trong đời, chúng ta yêu con bây giờ và mãi mãi, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, ta mong con luôn giữ tình yêu đó trong trái tim của con.

Ngủ ngon, con yêu.