Chàng trai bí ngô (3)

Truyện Ngắn Của Trương Lang Vương

Chàng trai bí ngô (3)

Tối hôm đó, khi Jack đã ngủ, ông lão thắp lên một ngọn đèn và nói với vợ của mình:

_ Bà lão của tôi ơi, bạn đời của tôi ơi, bà đã ngủ chưa, nếu chưa thì hãy thắp thêm một ngọn đèn nữa, và nghe tôi kể một câu chuyện mà tôi đã giữ kín trong lòng suốt bảy năm qua.

Bà lão ngồi dậy và thắp thêm một ngọn đèn, qua ánh lửa,lòng bà thấy nặng trĩu vì đôi mắt u buồn của chồng bà.

Ông lão nắm tay bà và nói:

_ Bảy năm trước, khi tôi và Đốm Bi đi vào rừng để tìm những thanh gỗ đẹp nhất cho cái nôi của Jack.

Tôi đã đi sâu vào rừng, tại một con suối, tôi đã gặp một quý ông lịch thiệp. Ông ấy nói ông ấy là bạn của thần rừng, và là vị vua quyền uy và duy nhất, của tất cả mọi con con quỷ có mặt trên và dưới mặt đất.

Vua quỷ nói Jack là con trai của ông ấy, và chúng ta không có lỗi gì cả, vì chính thằng bé đã cho phép chúng ta mang nó về nhà.

Vua quỷ cho tôi một lựa chọn, đó là hãy để lại Jack vào bên trong quả bí ngô và bán quả bí ngô đó cho vua quỷ với giá một đồng vàng.

Tôi đã nói với vua quỷ điều mà tôi tin, và tôi biết, rằng: " không có quả bí ngô nào trên đời này đáng giá một đồng vàng, và không có một cái giá nào đủ để cha mẹ rời xa con của mình. "

Rồi vua quỷ trong hình dạng một quý ông lịch sự nói: " Ta tin ngươi, cũng tin rằng đó là lời nói xuất phát từ trái tim chân chính của ngươi, ngay lúc này ngươi đã có sự cho phép của con trai ta, cũng như của ta. Ta cho phép ngươi về với gia đình của mình và sống với những điều ngươi tin là đúng.

Nhưng hãy nhớ điều này, đây là một thỏa thuận mà người làm chứng chính là cái tên của ta, thứ đáng sợ và gây kinh hãi nhiều nhất ở trên và dưới mặt đất.

Thỏa thuận đó là:

Nếu một ngày, điều ngươi tin tưởng là không thể, lại trở thành có thể. Vậy sẽ có một sự minh chứng cho lời nói của ta là hợp lý.

Thì đúng nửa đêm của ngày hôm đó, ta sẽ quay lại, và ngươi phải làm điều mà ngày hôm nay ngươi tin là không thể.

Hãy nhớ, khi ngày đó đến, vào lúc nửa đêm, ngươi phải mở cửa đón chào ta, đó là thỏa thuận.

Kết thúc câu chuyện xưa, ông lão nắm tay vợ của mình và nói:

_ Jack đến với chúng ta như một phép màu, và thằng bé đã mang đến những điều kì diệu. Đồng vàng của đức vua ngày hôm nay là minh chứng cho phép màu đó. Nhưng nó lại là chìa khóa mở ra cho thỏa thuận xưa kia.

Ôi tôi thật ngu ngốc, mọi người trên đời này đều biết là không nên thỏa thuận với quỷ, nhưng tôi lại làm điều đó với vua quỷ. Tình yêu của tôi ơi, người bạn đời của tôi ơi, chúng ta nên làm gì đây.

Bà lão im lặng lắng nghe tất cả những gì chồng mình nói, rồi bà khẽ đứng dậy, bước vào phòng ngủ của Jack, bà đắp mền và hôn lên trán của cậu bé, bà nói:

_ Ngủ ngon, thiên thần của mẹ.

Bà lão bước vào bếp, nơi Tai Rũ đang nằm trên cái đệm bằng cỏ khô. Nó vẫn chưa ngủ, đúng hơn là đang chuẩn bị ngủ, nó mở mắt và quẩy đuôi một chút để chào bà lão, cũng như muốn cám ơn vì bà đã rót đầy thêm đĩa sữa trước mặt.

Bà lão đi tới chỗ ông lão, ngồi xuống bàn, nắm lấy tay ông và nói:

_ Ông lão đáng thương của tôi, nói thử xem từ lúc gặp tôi đến bây giờ, có việc gì ông làm mà không ngu ngốc chứ, đừng giận, đến cả Tai Rũ và Đốm Bi cũng đồng ý với tôi điều đó. (bà lão cười)

Nhưng ông đã làm đúng, chồng của tôi ạ, việc ông đã làm trong câu chuyện ông vừa kể, là điều đúng đắn và can đảm nhất mà tôi từng biết.

Và đó là lý do mà tôi đã,đang, và tiếp tục yêu ông, cho dù ông có ngốc nghếch thế nào đi nữa.

Bà lão kéo ngọn đèn đến gần và nói:

_ Tôi cũng có một câu chuyện, một câu truyện mà tôi tưởng rằng mình đã quên, nhưng đêm nay,trong lúc này nó lại hiện ra. Và nó khiến những gì tôi cảm thấy, cũng giống như những gì ông đang cảm thấy.

Và bà lão bắt đầu kể:

_ Buổi chiều ngày hôm đó, khi tôi và Tai Rũ đưa Jack về nhà, và đang chuẩn bị cho những gì chúng ta sẽ ăn vào buổi tối.

Có một quý ông lịch sự gõ cửa, và xin phép của tôi để được bước vào nhà. Ông ấy ngồi ngay chỗ ông đang ngồi, và nói: " xin lỗi, mặc dù nó rất tốt nhưng tôi không thể dùng sữa được, nếu có thể xin hãy cho tôi một ly nước nguội, làm ơn."

Tôi mang cho ông ta một cốc nước, rồi bắt đầu trò chuyện với ông ấy, đó đúng là một quý ông lịch sự và tốt tính.

Ông ấy hỏi tôi là: " Thưa bà, tôi nghe nói bà và chồng của bà, có mảnh vườn bí ngô. Và tôi, là một người đang cần tìm mua một quả bí ngô thật đặc biệt. Giống như là, quả bí ngô đặc biệt nhất và quý giá nhất trên thế giới này. Tôi tự hỏi, liệu trong khu vườn của bà, có quả bí ngô nào, giống như thứ tôi đang tìm hay không. "

Rồi tôi cười và nói: " Ông đến muộn rồi, nếu ông đến vào buổi sáng, thì đúng thật là trong khu vườn của chúng tôi có một quả bí ngô đặc biệt như vậy. Tôi tin là nó sẽ làm cho ông hài lòng, cũng giống như cách mà nó làm chúng tôi ngạc nhiên."

Ông ta nói: " Thật vậy sao thưa bà, nếu thật sự có một quả bí ngô như vậy, tôi sẽ đưa cho bà rất nhiều thứ để có được nó, ví dụ như.., một đồng vàng. "

_ Ôi, một đồng vàng. - Tôi nói -: Không, không, không, cả khu vườn và căn nhà này, cùng mọi thứ mà chúng tôi có, cũng không đáng giá một đồng vàng, nếu thật sự ông đến vào buổi sáng, chúng tôi sẽ tặng cho ông quả bí ngô đó, chỉ cần ông giúp ông lão của tôi mang quả bí ngô đó ra khỏi vườn. Nếu như vậy, có lẽ người biết ơn phải là chúng tôi mới đúng.

Quý ông lịch thiệp kia nói:

_ Thật đẹp làm sao sự tốt bụng của bà, xin bà hãy cho tôi được biết, có chuyện gì khác nhau về quả bí ngô đó, vào bữa sáng, và buổi chiều, trong ngày hôm nay.

Tôi bồng Jack trên tay, hôn nó và nói:

_ Có chứ thưa ông. Có một sự khác biệt rất lớn, vào buổi sáng, với chúng tôi đó là một điều ngạc nhiên. Nhưng lúc này, đó là một món quà, một món quà vô giá. Không một thứ gì trên đời này có thể khiến chúng tôi rời khỏi món quà này.

Ông ta nhìn tôi và nói,:

_ Thật vậy sao thưa bà, tất cả mọi thứ? Kể cả tất cả vàng bạc có trong vương quốc này, thứ mà tôi có thể dễ dàng đưa cho bà. Đều không thể đánh đổi được,..món quà đó.? Bà có thể nhắc lại một cách rõ ràng hay không.

Tôi hôn Jack bé bỏng và nói:

_ Đúng vậy thưa ông, không một cái giá nào trên đời này, có thể khiến tôi rời xa món quà nhiệm mầu này.

Rồi ông ta cảm ơn, đứng dậy bước ra khỏi cửa, rồi quay lại nói với tôi:

_ Xin cám ơn lòng tốt và sự hiếu khách của bà,thưa bà. Tôi xin ghi nhớ tất cả những gì bà nói, và coi rằng điều đó là đúng đắn.

Tôi cũng có một điều muốn bà ghi nhớ.

Đó là một ngày nào đó, vào lúc nửa đêm, khi tôi được chồng bà mời vào bên trong căn nhà này. Và tôi tìm được một cái giá mà bà buộc phải đồng ý để rời xa món quà nhiệm mầu của bà.

Cũng như minh chứng rằng bà đã sai.

Vậy khi đó, chúng ta phải nói về cái giá phải trả cho những điều sai lầm.

Tạm biệt, và hẹn gặp lại.!

Rồi ông ta rời đi. Còn tôi thì quá bận rộn cho buổi tối cùng với niềm hạnh phúc ngập tràn nên đã quên khuấy đi mất. Cho đến hôm nay.

Và ông, ông chồng ngốc nghếch của tôi. Tôi nghĩ lúc này chúng ta không có gì phải lo lắng. Cho dù ông đã thất bại trong thỏa thuận và đêm nay quý ông lịch thiệp kia có đến.

Thì cũng sao cả, vì tôi tin ông ta sẽ không đưa ra được bất kỳ cái giá nào để chúng ta rời xa thằng bé.

Vậy hãy chờ ông ta đến, mời ông ta vào, cùng dùng với chúng ta bữa khuya, cùng trò chuyện và tiễn ông ta đi với lòng hiếu khách của chúng ta.

Chỉ vậy thôi!

Khi bà lão vừa nói xong, thì bỗng có một cơn gió lùa vào, làm tắt ngọn nến.

Cùng với đó là tiếng gõ cửa.

Chương mới hơn