Lời mời ta từng có (hết)

Truyện Ngắn Của Trương Lang Vương

Lời mời ta từng có (hết)

Bỏ mặc tên trộm với trí tưởng tượng và sự thích thú của mình.

Phu nhân Ramsay buông tấm chăn ra, trong bộ váy ngủ, nàng bước xuống giường và ngồi vào ghế trang điểm.

Những món đồ trang điểm nhỏ xinh, nàng bắt đầu bằng việc ngắm mình trong gương, và tên trộm cũng vậy.

Nhiều mảng kí ức có thể cùng tồn tại, với một cậu bé, mà trong tương lai sẽ là đàn ông.

Hình ảnh một buổi chiều cuối tuần đi chơi về muộn, vứt cái xe đạp cạnh hàng rào, để mặc nó trượt xuống bãi cỏ. Chạy vào căn nhà yên ắng, chạy qua phòng khách, tivi đang mở, không có tiếng.

Chạy vào bếp, thấy bánh ngọt để trên cao và bữa tối trong lò nướng.

Đến lúc này chú bé nhìn xuống sàn nhà và nhớ là mình chưa cởi giày.

Dừng lại một chút và biết mọi việc vẫn ổn, cậu bé chạy vào phòng ngủ và kêu lên "mẹ ơi " trước khi vặn nắm cửa.

Cậu vào phòng và thấy mẹ đang ngồi ở bàn trang điểm, sau lưng là chăn đệm được xếp ngăn nắp.

Bà không quay đầu lại, chỉ liếc nhìn đứa con qua gương, ánh mắt đầu tiên đương nhiên là đặt ở đôi giày.

_ Mẹ ơi, mẹ thật đẹp.

Mặt kệ cái lắc đầu và trừng mắt cảnh cáo, cậu bé bước tới và chống cằm lên thành giường. Cậu bé không xà tới mẹ vì cậu muốn nhìn mẹ khi bà đang trang điểm, nó như một cuộc phiêu lưu.

Dường như mọi màu sắc, chỉ được vẽ nên bằng nụ cười.

Những món đồ nhỏ nhặt tạo nên phép màu, và nụ hôn bằng mũi của bà trước khi đi làm, những mảng kí ức nhỏ tưởng chừng đã biến mất.

Chai rượu đã cạn và bị bỏ quên.

_ Thật đẹp.

_ Đừng!

Còn rất lâu nữa trời mới sáng, và đêm thật dài.

Có một câu chuyện nói về tình yêu và sự tôn thờ. Là tôn thờ khi nàng biến thành tượng đá, là tình yêu khi chàng vỡ nát vì nàng.

Ta không thể yêu người mình tôn thờ, ta chỉ ở bên họ bằng tình yêu đáng được tôn thờ, và bằng cách đó tình yêu vượt qua được cảm giác tội lỗi.

Đây không phải là câu chuyện nàng công chúa và kẻ ăn mày.

Đây là câu chuyện về đàn ông và rượu, đàn bà và son phấn, với thứ ngăn cách là khẩu Clock 9 ly.

Vậy là không có đủ sự tôn thờ, ta hãy nói về mặc cảm tội lỗi.

Phu nhân Ramsay nhích người một chút, để tựa vào sát hơn bắp tay rắn chắc của người thanh niên kia.

Họ đã giữ tư thế như vậy được một lúc, khoảng hơn mươi phút.

_ Hôm nay mới thật sự là ngày xinh nhật tôi.

Trong phim, khi phụ nữ nằm trên giường, quay lưng lại và nói với đôi mắt nhắm, hãy hiểu theo kịch bản là họ đang nói thật. Vai nam chính hãy để yên cho họ nói, hoặc là nghe tất cả, hoặc là chẳng nghe thấy gì, sao cũng được.

_ Cha của tôi, ông ấy không thích ngày hôm qua, và các y tá, việc cộng thêm một con số vào ngày sinh chính thức của tôi, không phải là vấn đề gì lớn.

Tôi thích mùa hè, đôi lúc, tôi có thể dùng nó như một cách để tránh né những suy nghĩ của mình, tôi thường ước giá mà mình sinh ra vào mùa đông, như vậy mùa đông sẽ đầy đủ hơn.

Anh có nhìn thấy cái bánh kem ngày hôm qua hay không, nó thật đẹp, đúng không. Chính tôi đã chọn nó, hay đúng hơn nó được làm riêng cho tôi, một món quà từ một người bạn nghệ sĩ.

Đến bây giờ nó vẫn đẹp, hoàn hảo, và sẽ như vậy một thời gian nữa, cho đến khi nấm mốc bắt đầu công việc của nó.

Tôi yêu chồng mình, bằng tình yêu cũng hoàn hảo như vậy.

Hôm nay, hơn ba mươi năm trước, mẹ tôi qua đời, hai mươi năm sau,là cha tôi, và hôm nay...

Tôi thích biển, tôi yêu nó. Nhưng không bao giờ tôi chạm vào mặt nước, nó quá lạnh, và rộng.

Tôi thích nhìn biển vào buổi chiều, với những con sóng, và lấp lánh.

Tôi đã từng dùng cơm với hoàng tử, của nước Anh, vào buổi trưa muộn. Anh ấy cũng giống tôi, thích và không thích, những bài hát buồn.

Anh đã từng coi Casablanca chưa, tôi luôn muốn mình được như Ingrid Bergman,không phải là cuộc sống của cô ấy, nó gần như là đáng sợ với tôi. Tôi muốn được lựa chọn như cô ấy. Được lựa chọn như Ingrid Bergman.

Anh biết không, nghĩ lại thì, cuộc sống của Ingrid Bergman cũng không quá tệ.

(trở mình)

Để tôi đoán, anh là một nghệ sĩ, anh đã đến Italy và Pháp, rồi gặp và yêu một cô gái đến từ Hà Lan. Nhưng bạn của anh cũng yêu cô ấy, vì đều là nghệ sĩ, cả hai không biết cách che giấu cảm xúc của mình.

Đã có xung đột, bằng nắm đấm và những tác phẩm. Điều đó đã gây đau khổ cho cả ba người, nó khiến thứ mong manh và dễ vỡ kia... đổ nát.

Rồi tất cả những thứ về sau, với anh, đều là trốn chạy và báo thù..chính mình.

Anh thích gì hơn, cúc, thường xuân, hay thủy tiên.

Thường xuân, tôi biết là thường xuân. Vậy là anh học hội họa, nhưng lại yêu đơn phương những bài thơ. Chính điều đó khiến anh giận dữ, và chưa tìm được chính mình trong các bức tranh.

Tôi biết một người bạn của bạn cũng giống như anh, hắn giải quyết việc đó bằng cách kết hôn. Và bây giờ hắn đang là một nhà phê bình ẩm thực. (cười)

Đừng kết hôn, vì đó sẽ là hạnh phúc của người khác, nhiều người khác.

(Im lặng)

Hãy đứng dậy, đi về phía cửa, chỉ quay lưng lại khi tôi cho phép. Rồi hãy nói tên anh.

Chúng ta sẽ cùng nhau, nói lời chào và tạm biệt.

....

_ Tôi là Jack.

Jack nhắm mắt, hít và thở thật nhẹ, rồi mở mắt ra.

Phu nhân Ramsay đẹp hơn bao giờ hết.

Cầm trên tay khẩu Clock 9 ly, phu nhân Ramsay liếm một chút lớp son bóng phủ trên lớp son môi màu đỏ.

Lông mi của phu nhân Ramsay thật dài, nó cong vút, và khi có thêm một chút mascara, nó khiến ta phải ghen tị.

_ Chào Jack, tôi là Celia, rất vui được gặp anh. Tạm biệt!

....

Sáng hôm sau, cảnh sát tìm thấy hai cái xác, một trong đó là chủ nhân của lâu đài, ngài Ramsay, người đã chết bởi một viên đạn từ phía sau, khi đang làm việc tại phòng đọc sách.

(Hết)