Lời mời ta từng có (3)

Truyện Ngắn Của Trương Lang Vương

Lời mời ta từng có (3)

Người đang ông tiếp tục bằng cách khui một chai rượu nhỏ, loại mà ta thường thấy trong các khách sạn không quá bình dân. Chỉ khác đây là một chai Jack Daniels mini được ghi số năm bằng cách dập nổi trên nắp chai.

Tủ rượu trong phòng ngủ, và phòng ăn, khiến việc bài trí trong những căn phòng khác trở nên dễ đoán.

Đó là một khoảng lặng, kết thúc bằng câu nói của phu nhân Ramsay:

_ Có tiền mặt và trái phiếu trong két sắt, hãy lấy sấp trong ngăn dưới, nó là trái phiếu trắng.

Bên dưới..

Không khóa..


Tên trộm đã nhận được bài học về sự thỏa thuận, bởi nếu nó thành công, giá trị ta nhận được luôn lớn hơn sự cưỡng ép.

Một phép tính nhanh, thứ có trong két sắt lớn hơn sự mong đợi của hắn, và nhỏ hơn một cái nhìn của phu nhân Ramsay.

Với két sắt mở toan, và những sấp giấy xếp ngăn nắp bên trên nó.

Người thanh niên ngồi xuống, cạnh cái bàn đặt gần cửa sổ, nơi tấm rèm đã buông xuống. Đặt chai rượu lên bàn, móc ra gói thuốc không dán tem thuế, hướng về phu nhân với ý xin phép.

Khói với sự im lặng.

_ Ngươi còn chờ gì nữa, sự giải thoát mà ngươi nói đâu.?

Phu nhân Ramsay trong sự quay lưng của tên trộm, khi hắn đang bận rộn với cái két, đã chỉnh trang được phần nào mái tóc của mình. Sự phục hồi đó đi kèm với nhịp thở và giọng nói.

_ Phu nhân biết không, thật sự tôi không mong đến cuộc gặp mặt này.

Không có sự đáp lại từ phu nhân Ramsay.

_ Tôi không ngốc, không, đủ để hy vọng những ngày mới trong công việc của mình. Tôi đã nghiên cứu kỹ về tòa lâu đài này, trước khi ra quyết định sẽ đặt chân vào đây, tìm phần thưởng.

Đừng cười, tôi thật sự gọi nó như vậy đấy, không phải chiến lợi phẩm, mà là phần thưởng.

Nó là thứ ta nhận được, ở đây là trong công việc của tôi, khi tìm kiếm ở nơi, mà không thể đi dạo một vòng quanh nó, trong thời gian của một buổi trà.

Tôi nghĩ đó là sự phiêu lưu, và đam mê. Tôi đã từng xem một bộ phim, tôi thích xem những bộ phim, tôi nhớ một diễn viên nào đó đã từng nói, nếu ta làm việc với đam mê, ta sẽ là một nghệ sĩ.

(Tiếng nốc rượu)

Nhưng không vì vậy mà tôi kém cẩn thận trong công việc của mình, tôi tìm đủ thông tin tới mức, tin chắc là mình sẽ làm việc cô độc một mình đêm nay.

Nhưng có vẻ sự cẩn thận của tôi là không đủ, đúng không. (cười)

Ngay khi gặp phu nhân, lang thang trong nhà của mình, với đôi chân trần, và thứ này.. (Tên trộm móc ra một thứ từ túi của mình)

Tôi biết là mình gặp vấn đề, vấn đề rất lớn. (Hắn lấy tay bóp trán, xoa mặt, mũi, như cách ta thường làm để lấy lại sự tỉnh táo)

Tôi không thể giết người được, đặc biệt là một phụ nữ như phu nhân đây, một phụ nữ xinh đẹp.

Đó là một ranh giới đạo đức mà ta không dễ vượt qua, giống như một bước để nhận được tài năng. Tôi luôn nghĩ là số lượng kẻ giết người, và người có tài, là bằng nhau trong thế giới này. Điểm khác nhau của ranh giới đó, là muốn, và không muốn.

Và tôi không muốn.

Điều đó đẩy tôi vào một rắc rối lớn, một rắc rối mà không một tên trộm nào muốn có, đó là đối diện với chủ nhà, với gương mặt không được che đậy.

(rượu)

Tôi không phải là người lương thiện nhiều cho lắm, nếu cảnh sát đưa phu nhân một cuốn sổ, có lẽ chỉ cần lật qua vài trang đầu của cuốn sổ đó, phu nhân sẽ tìm thấy hình của tôi, với áo thun cổ tròn, tôi nghĩ là mình đã chụp tấm hình đó vào một ngày oi bức hơn hôm nay.

Mặc kệ cho điện ảnh có nói gì, sự thật là vô cùng không dễ cho một người muốn bình yên trên đất nước này, với lệnh truy nã và những người bạn không được thân thiết nhiều cho lắm.

Việc gặp mặt phu nhân, là một vấn đề lớn, mà tôi không còn lựa chọn nào khác, ngoài đối mặt với nó một cách khó khăn.

Vậy phu nhân, cô sẽ bình yên, còn tôi sẽ rời khỏi đây, đó là sự thật sẽ diễn ra, tôi đảm bảo điều đó.

Tôi chỉ mong ở phu nhân một việc, như một lời giải thích cho những thứ mà tôi sắp phải đối mặt trên hành trình trốn chạy.

Đó là tại sao!

Tại sao một người như phu nhân, lại một mình lang thang trong bóng tối, với đôi chân trần, và thứ này trong tay.


Người đàn ông đặt lên bàn một khẩu Clock 9 ly, một sản phẩm được sản xuất gần như dành riêng cho phụ nữ, những người có đôi tay và cái túi xách nhỏ.

Như một bước ngoặt của cuộc nói chuyện, khẩu súng là nơi giao nhau trong ánh mắt của hai người.

_ Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, sự giải thoát?

Phu nhân Ramsay không muốn nói chuyện, hay đúng hơn là trò chuyện. Tên trộm cũng vậy, cả hai vờ như không nghe thấy điều đối phương nói. Ngay lúc này, không may người giỏi điều đó hơn lại là tên trộm.

_ Tôi biết hôm qua là sinh nhật của phu nhân, tôi nói như vậy vì lúc này đã qua nửa đêm. Tôi đã gặp phu nhân tại bữa tiệc tổ chức trong thị trấn, đó là cách tôi xác nhận thông tin.

Không cần phải cố nhớ, phu nhân không nhận ra tôi đâu, tôi chưa đủ giỏi để kiếm được vé mời.

Tôi quen với con gái của ngài quản gia, một cách không thân thiết cho lắm nếu xét trên những yêu cầu của cô ấy vào buổi sáng, bữa ăn trên giường, có hoa và món trứng, tất nhiên nếu phu nhân muốn biết.

Tôi biết là cha của cô ấy, ngài quản gia, cùng nhiều người nữa đang ở một nơi khác để tổ chức buổi dã ngoại cho phu nhân.

Vậy nên tôi rất chắc chắn là ngoại trừ người làm vườn kiêm bảo vệ, và hệ thống báo động. Tôi gần như là khách mời của nơi này đêm nay.

Cho đến khi gặp chủ nhà. (thở dài)

Phu nhân Ramsay, nói tôi nghe đi, có vấn đề gì với buổi dã ngoại, thời tiết không tốt sao?


Thỉnh thoảng phu nhân Ramsay cũng liếc nhìn tên trộm khi hắn nói, kết thúc bằng sự chuyển động, và cạn dần của chai rượu.

Đàn ông và rượu,lời giải thích hợp lý cho mọi thứ.

Còn tên trộm, hắn thoải mái hơn trong cách nhìn, thậm chí còn cho phép mình nghiêng đầu, cử chỉ đó kết hợp với giọng nói, tạo cảm giác giống như người chồng làm công nhân, đang nhận xét về cái váy mới mua được trong đợt giảm giá của người vợ, chính xác là trường hợp mà người chồng không bao giờ được phép nói thật những suy nghĩ của mình.

Rượu làm được nhiều việc, và đây là việc mà nó làm.

_ Tại sao nhỉ, phu nhân nghe thấy tiếng của tôi?

Có thể. (Đầu hắn gật gật.) Là tiếng của đôi giày, tôi đã quá thả lỏng bước chân của mình.

Không phải. (Hắn lắc đầu). Như vậy là quá nhanh, tôi chỉ vừa bước vào từ cửa sổ. Mà nếu thật vậy thì không phải sẽ khôn ngoan hơn khi cố thủ với cái chốt cửa hay sao, điều đó đã được viết rất nhiều trong sách rồi mà.

Sao nhỉ?

Một phụ nữ, nửa đêm, lang thang trong bóng tối, với khẩu súng đã lên đạn trong tay.

(Cười)

Hoặc là vừa giết chồng của mình, hoặc là.. (Phu nhân Ramsay chuyển động cái cổ, nhìn thẳng vào mắt tên trộm, và hắn cũng vậy, với một nhịp thở chậm)

..muốn tự giết chính mình.

Ta có thể nhận ra từ khẩu hình miệng của tên trộm, hắn đang 'wow'.