Chương 11: Xa Lạ Mà Lại Quen Thuộc

Triệu Hồi Sư Vô Địch

Chương 11: Xa Lạ Mà Lại Quen Thuộc

Cậu nhìn về phía con vật giống chó kia. Lúc này cậu mới nhận ra sự khác biệt của những con vật xung quanh cậu. Tuy rằng trên đầu đều có mấy tia sét chớp giật giống nhau nhưng Nguyên Khí xung quanh bọn chúng lại hoàn toàn khác nhau và khi nhìn vào chúng cậu cũng có những cảm nhận khác nhau.

Như con vật giống gà kia, khi cậu nhìn vào nó thì cậu cảm thấy như đang nhìn một cơn bão đầy sấm sét chớp giật vậy và Nguyên Khí xung quanh nó thì như liên tục bị người khác quấy lên vậy. Còn khi nhìn vào con vật giống chó kia, cậu cảm thấy như đang nhìn thấy cảnh tượng một cột sét khổng lồ đang đánh xuống một ngọn núi lửa vậy và Nguyên Khí xung quanh nó thì như đang sôi lên vậy.

Ngay khi cậu định nhìn những con vật khác nữa thì đột nhiên con vật giống chó kia gầm lên một tiếng. "Đùng, đùng" Tiếng gầm của nó như là tiếng sấm đánh vậy. Mà nghe thấy tiếng gầm này, bỗng chốc cậu cảm thấy như thế giới đột nhiên tối đen lại, không còn gì ngoài tiếng sấm vẫn đang liên tục vang lên bên tai cậu.

Tiếng sấm tưởng chừng như vô tận vậy vì trong cảm nhận của cậu, cậu như đã nghe tiếng sấm này cả tỉ lần rồi vậy. Bỗng nhiên tiếng sấm dừng lại và cậu khôi phục lại các giác quan.

Vẫn thế giới đó, vẫn mấy con vật kì lạ đó nhưng lần này có vẻ như mọi thứ lại trở lên hoàn toàn khác vậy. Lúc trước, cậu thấy đây là một thế giới xinh đẹp và bình dị, lúc này thế giới đó vẫn xinh đẹp, vẫn bình dị nhưng lại tràn ngập hơi thở của hủy diệt.

Mấy con vật kia vẫn kì lạ như trước, điều duy nhất khác là hiện tại chúng nó to gấp cả ngàn lần lúc trước. Những tia sét chớp giật trên đầu của chúng hiện tại đã không thể gọi là tia được mà phải gọi là cột sét, chỉ thấy toàn thân chúng đều có những cột sét khổng lồ chợp giật liên hồi.

Mỗi con lại tỏa ra một loại hơi thở khác nhau, có con tỏa ra sức nóng kinh người, có con thì lại lãnh lẽo đến thấu tâm can, nói chung là rất nhiều chủng loại. Nhưng có một điều chúng giống nhau là hơi thở của sự hủy diệt trên người chúng cực kì đậm đặc. Điều này làm cậu cảm thấy như lúc nào cũng có thể bị hủy diệt vậy.

Sau một hồi cứ đứng một chỗ và sợ sệt nhìn chung quanh thì đột nhiên phía sau cậu bỗng xuất hiện một loạt những con vật kì lạ khác. Để ý kỹ thì cậu thấy những con vật vừa xuất hiện hoàn toàn giống mấy con trước đó, cả về số lượng, hình dáng. À không, cậu không cảm thấy sự hủy diệt trên mấy con vật vừa xuất hiện, cậu cảm thấy hơi thở của sự sáng tạo và sinh mệnh cực kì nồng đậm trên người chúng.

Bọn chúng làm cậu cảm thấy cực kì thân thiết như gặp được người thân vậy. Chỉ là không để cậu quan sát lâu hơn, hai bên bỗng chốc gầm lên tạo thành những tiếng sấm khổng lồ, cảm giác như có thể phá vỡ cả không gian vậy. Rồi chúng lao vào nhau với tốc độ mà đáng nhẽ ra cậu không thể bắt kịp được, ấy vậy mà cậu vẫn có thể nhìn rõ được.

Rồi cậu thấy hai con vật giống gà lao vào nhau, một con mang theo sự hủy diệt, một con mang theo sự sáng tạo. Đâm vào nhau một cách không thương tiếc, kì lạ là không máu me, không có âm thanh đụng chạm, không có gì cả.

Trước mắt cậu là một con gà hoàn toàn mới. Không, lúc này không thể gọi là gà được nữa mà phải gọi là… trứng gà. Không sai, sau khi hai con gà đâm vào nhau thì sức mạnh của chúng giống như là bị thu hút bởi nhau vậy, đột nhiên quấn lấy nhau sau đó liền biến thành một quả trứng mà những con vật khác cũng vậy. Khi nhìn thấy điều này, cậu bỗng nhiên nhớ đến một đoạn trong Thiên Lôi Luyện Thể Quyết.

"Mọi vật là do Âm và Dương sinh ra, Âm và Dương lại được sinh ra từ mọi vật. Khi chưa được sinh ra, Âm và Dương là cân bằng, khi sinh ra rồi Âm và Dương là trật tự. Khi chúng hợp nhất, chúng được gọi là vô. Do vậy, vô là khởi nguồn và là kết thúc. Mà kẻ tu luyện chính là muốn tìm lại khởi nguồn và kết thúc, thức tỉnh vô và trở thành Vĩnh Hằng Bất Hủ"

Trước đó, cậu cũng không hoàn toàn hiểu ý nghĩa của đoạn này. Tuy nhiên, bây giờ thì cậu đã hiểu. Nó nói vô là khởi đầu và kết thúc cũng tức là Âm và Dương vì Âm và Dương sinh ra mọi vật và mọi vật sinh ra Âm và Dương, mà tu luyện chính là biến mình thành vô cũng tức là trở thành Vĩnh Hằng Bất Hủ mà muốn làm được điều đó thì phải có cả Âm và Dương, thiếu một cái nào cũng không được.

Và lúc này cậu cũng hiểu được lúc trước con vật giống gà kia nói "nó" là nói về cái gì. "Nó" chính là sự Vĩnh Hằng, mà Tâm của nó ở đây chính là chỉ Đạo Tâm mà muốn có Đạo Tâm thì phải tìm được Đạo trước đã. Chính là giải thích cho câu: "Cậu cần phải tìm được Tâm của nó. Mà muốn tìm được Tâm của nó thì cậu phải tìm được đường mà nó đi".

Nhưng đoạn sau lại nói: "Muốn tìm được con đường mà nó đi thì cậu phải tìm được con đường của chính mình trước đã. Rồi tìm Tâm của chính mình. Có vậy cậu mới có thể tìm được nó cho chính mình" Có thể hiểu là cái mà cậu cần tìm không phải "nó" mà là "nó" của chính cậu. Cũng tức là cậu phải tìm ra Đạo của mình, hoàn thiện Đạo Tâm rồi thức tỉnh "nó" của riêng cậu. Phải biến "nó" thành "nó" của cậu và muốn có được "nó" thì cậu phải có đủ Âm và Dương cũng tức là cậu phải có tất cả Đạo mà Âm và Dương đã sinh ra.

Vừa nghĩ đến đây, cậu đột nhiên có cảm giác như bừng tỉnh sau giấc mộng vậy. Có những thứ trước không hiểu, thì giờ đột nhiên lại hiểu. Cậu không biết vừa rồi cậu đã rơi vào trạng thái kì diệu được gọi là Ngộ Đạo mà người người đều thèm muốn.

Và cuối cùng cậu đã biết cậu cần cảm ngộ cái gì ở Thế Giới Sấm Sét và làm sao mà cảm ngộ Thế Giới này lại giúp con đường sau này của cậu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều theo như lời Niệm Vũ nói lúc trước. Và những quả trứng trước mặt chính là thứ cậu cần cảm ngộ. Biết việc mình cần làm rồi, cậu liền không chút chần chừ tiếp xúc với quả trứng đầu tiên – quả trứng của hai con gà khi nãy.

Ngay khi chạm vào quả trứng, một luồng khí nhỏ bé bỗng bay ra từ trong quả trứng rồi đứng im trước mặt cậu. Không hề lúng túng, cậu dùng tay chạm vào luồng khí này. Cùng với đó là một loạt các ký tự kì lạ bỗng chốc xuất hiện trong đầu cậu. Ngay khi "nhìn" được những ký tự này, cậu không khỏi mỉm cười vì những ký tự này trông rất giống Ngôn ngữ của Thần hay chính là 72 ký tự mà cậu tìm được trước đó trong cuốn sách "Triệu Hồi Sư – Sơ Ngộ", tuy nhiên cũng chỉ là rất giống mà thôi. Hơn nữa, 72 ký tự kia cậu còn chẳng biết đọc chúng như nào chứ chưa nói đến hiểu được chúng nữa, huống chi là một đống những ký tự "rất giống" này.

Nhưng bằng một lý do phản khoa học nào đó, cậu lại đọc được đống ký tự trong đầu. Nhưng đọc được nó là một chuyện mà hiểu được nội dung và ý nghĩa của nó lại là một chuyện khác a. Mà cậu hiện tại chính là như vậy, cậu đọc được những ký tự này nhưng mà cậu chẳng hiểu cái gì cả. Vì khi mà đọc ra thành âm thanh thì đống ký tự này toàn là mấy cái âm thanh vô nghĩa. Nhưng mà cậu cứ có cảm giác sai sai ở đâu a.

"Để xem nào, ký tự loằng ngoằng không ra hình thù gì cả này phát âm là A, cái này phát âm là M còn cái này phát âm là I. Sao mình cứ thấy có gì đó sai sai a" Nói đến đây rồi vò đầu bứt tóc suy nghĩ xem sai chỗ nào. Sau một lúc không lâu lắm, cậu hét lên một tiếng hét như kiểu lợn bị mang đi mổ vậy.

"Éccccccccccccccc, Cái méo gì thế này? Cái này đọc là M, cái này là I, còn cái này là N với cả cái này nữa là H. Đập con muỗi (đcm), đây chẳng phải tên mình sao. Thế méo nào mấy cái ký tự này lại được đọc như vậy. Hoàn toàn không giống chút nào Tiếng Việt mà a" (Thông cảm cho thanh niên "du học" 5 năm gần quên sạch tiếng "mẹ đẻ":v).

"Ha ha ha, thế này thì không phải mình vô cmn địch sao. Ha ha ha" Thằng nào đó lên cơn cười gần một tiếng đồng hồ.

"Khụ khụ, Ha h.. khụ. Cười nhiều quá rồi. Cơ mà kệ. Ha ha … Khụ khụ. À còn trứng, cần phải hấp thụ hết đống ký tự đó mới được"

Sau một hồi lâu, đi đến từng quả trứng khổng lồ hấp thu kiến thức. Và không ngoài dự đoán trước đó của cậu, sau khi hoàn toàn hấp thu hết sạch những luồng khí phát ra từ những quả trứng kia. Cậu đã có đầy đủ một "bảng chữ cái" tuy rằng cách viết khác nhau cũng như một số chữ phải ghép lại với nhau thì mới thành một ký tự được nhưng mà đọc thì giống, hoàn toàn giống với Tiếng Việt. Ngôn ngữ mà đã ăn sâu vào trong máu của cậu. ("Đập con muỗi, thằng nào lúc nãy còn ếu nhớ ra. Giờ lại kêu ăn sâu vào trong máu, vl" – tác giả. "Mày im, lo mà viết truyện. Để im t tự sướng" – Trần Thiên Minh. "Vâng, em im" – tác giả)

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ hiện tại của cậu. Cũng không biết khi ghép tại thành một từ hoặc một câu thì nó có giống không. Nếu không giống thì cũng đành chấp nhận còn nếu giống thì "Ha ha, anh mày là vô địch". Nvc của chúng ta lên cơn rất nhanh và bình thường lại cũng rất nhanh. Ngay sau khi tự sướng xong thì cậu bắt đầu nghĩ cách để thoát khỏi thế giới này, mà còn về độ kiếp a. Nếu mà có người biết suy nghĩ hiện tại của cậu, chắc chắn chỉ muốn xông lên đập chết cậu mà thôi. Người khác thì mong muốn ở lại càng lâu càng tốt, đây thì… haizz. Đúng là người với người, tức chết nhau.

Sau khi thử mọi cách vẫn không được như là hô to "Cho tôi về làng", "Vừng ơi mở cửa ra", hay "Đinh công mạnh, mày trả tao về đi" rất nhiều và rất nhiều đều không có tác dụng, cậu mới chợt nhớ ra một điều là chính linh hồn của cậu đang làm cây cầu "bắc" đến thế giới này, chỉ cần cắt liên kết là xong a. Nghĩ vậy, cậu không khỏi cảm thán: "Đúng là sướng quá hóa rồ mà. Chất xám không biết bốc hơi đâu hết. Về sau phải thay đổi mới được" Rồi cậu cắt liên kết giữa linh hồn cậu và Thế Giới Sấm Sét. Lại một lần nữa cậu lại bị "tóm" và "bịt mắt".

Khi cảm nhận được có chút ánh sáng thì cậu cũng biết cậu đã quay lại với thân xác của cậu. Cậu không khỏi cảm thán: "Cảm giác cứ như bị bắt cóc ý nhỉ. Thế giới này đúng là kì diệu mà" – câu nói trên mà bị người khác nghe được chắc chắn cười thối mũi cái thằng dở hơi này, à có một người nghe được và người đó liền lên tiếng.

"Ha ha, ngày trước ta đã nghi lắm rồi nhưng giờ ta có thể chắc chắn được rằng: đệ là một thằng dở hơi. Lúc này là lúc nào rồi lại còn cảm với chẳng thán. Mà cái gì cơ, ‘cảm giác cứ như bị bắt cóc ý nhỉ’ ừm, không sao. Cơ mà ‘thế giới này đúng là kì diệu mà’ ừm, cũng không sao. Nhưng mà khi đệ nói cả hai câu ra thì ha ha… ha ha… buồn cười chết ta rồi. Ha ha.."

Mà tiếng cười đầy khinh bỉ cùng với câu nói đầy chắc chắn của Niệm Vũ (đệ là một thằng dở hơi) cũng làm cậu nhận ra tình hình hiện tại. Ngay khi linh hồn cậu làm cầu nối đến Thế Giới Sấm Sét thì thời gian chỗ thân thể cậu gần như dừng lại vì vậy mà dù ở thế giới kia phải nguyên một ngày nhưng khi quay trở lại thì cậu lại trở về đúng lúc cậu vừa "đi".

Hoàn toàn không thèm để ý "chút" đau đớn do Lôi Kiếp gây ra, cậu lại cảm thán:

"Cứ như thời gian bị đóng băng vậy. Thế giới này đúng là tràn ngập kì diệu mà" Hoàn toàn quên cái "chút" đấy lúc nãy làm cậu tý nữa thì về với vòng tay của Chúa lần nữa.

"Còn cảm thán, mau ừng đối tình huống trước mặt đi. Nhanh lên." Tuy rằng khá tò mò Trần Thiên Minh gặp chuyện gì ở Thế Giới Sấm Sét nhưng cô biết bây giờ không phải lúc.

"Không sao đâu Niệm Vũ tỷ, tuy rằng đến Thế Giới Sấm Sét không giúp đệ tăng lên sức mạnh nhưng vì đến đó và lĩnh ngộ được vài thứ nên ý chí của đệ đã được rèn luyện khá nhiều. Chút đau đớn này không làm gì được đệ đâu. Mà nhân tiện có Lôi Kiếp ở đây, đệ muốn thử một trong những thứ mà đệ lĩnh ngộ ra được" Nói xong cậu liền dùng tay của mình "quẹt quẹt" mấy phát trên khoảng không, rất là bình thường hoàn toàn không chút sức mạnh nào (muốn cũng chẳng được vì tuy rằng cậu vẫn đang hấp thu Nguyên Khí xung quanh với tốc độ khủng khiếp nhưng kể cả vậy thì cũng không có vụ hấp thu một phát lên liền mấy cấp mà chỉ có cập độ nhất định mới có thể phóng xuất Nguyên Khí ra ngoài).

Vậy mà ngay khi cậu dừng tay, đột nhiên một lực hút kinh khủng phát ra ngay từ khoảng không vừa nãy cậu "quẹt quẹt" và có vẻ như kể cả là Lôi Kiếp thì cũng bị lực hút kia hơi chút ảnh hường, chỉ trong một cái nháy mắt nhưng rõ ràng là Lôi Kiếp đã bị kéo xuống một chút. Nhìn thấy cái này, Trần Thiên Minh không khỏi mừng phát điên, thiếu chút nữa lại lên cơn cười như thằng điên như lúc ở Thế Giới Sấm Sét. Tuy không cười bên ngoài nhưng cậu vẫn cười thầm bên trong: "Ha ha, thế này thì anh mày vô địch cmnr".

"Chỉ là viết linh tinh lên khoảng không mà cũng có tác dụng như vậy, nếu dùng Nguyên Khí trực tiếp viết thì còn kinh khủng như nào nữa a. Thật mong chờ vào tương lai mà, He he" Cười rất đê tiện. Nhưng rất nhanh cậu không cười được nữa rồi vì có vẻ như hành động vừa rồi của cậu đã làm Lôi Kiếp "tức giận" và thay vì bán kính chỉ 300m như trước nó bành trướng thành hơn 600m, gấp đôi lúc trước và vì vậy…

"Ah, đau chết tôi rồi. Thằng Lôi Kiếp cờ hó. Đạp mướp, đau … vãi… Ah"









Thanks For Reading