Chương 13: Nhiệm vụ đầu tiên

Triệu Hồi Sư Vô Địch

Chương 13: Nhiệm vụ đầu tiên

Một đêm trôi qua cùng với nhiều cảm xúc phức tạp vẫn còn đọng lại mãi đối với một "cậu bé" đang dần trưởng thành hơn.

Sáng ngày hôm nay có lẽ là một buổi sáng kì lạ nhất đối với người Trần gia trong suốt 5 năm trở lại đây. Bởi vì, không giống với bình thường hay chạy đến thư viện vào sáng sớm thì hôm nay Trần Thiên Minh lại đang tập "thể dục" vào sáng sớm. Đối với người khác thì việc này chẳng có gì đáng làm ngạc nhiên nhưng mà đối với Trần Thiên Minh – Thiếu chủ Trần gia thì lại khác a.

Tuy rằng mới chỉ 5 tuổi và dù rằng không ai nói với cậu là cậu không thể tu luyện nhưng mọi người có thể chắc chắn rằng cậu biết được điều này. Vì vậy khi thấy cậu thay vì đọc sách như thường ngày lại đi chạy, chống đẩy, nhảy cóc, gập bụng thì ai mà không kinh ngạc cho được a.

Vì vậy, khi thấy cậu tập "thể dục" thì ngoài kinh ngạc ra, mọi người không khỏi cảm thấy thương xót cho cậu và tất nhiên là không thiếu những lời bàn tán.

"Haizz, Thiếu gia đúng là số khổ mà. Ông trời đúng là không có mắt mà, tại sao lại bắt một đứa trẻ phải chịu nhiều vấn đề như vậy chứ. Thiếu gia thật đáng thương a"

"Ừm, không sai. Mà dù cho không tu luyện được thì đã sao, một ngày Lão gia còn trên đời thì Thiếu gia cũng không cần lo lắng nhiều"

"Cũng đúng. Nhưng mà Thiếu gia đúng là khổ mà"

Vân vân và mây mây những đoạn hội thoại như vậy, và nhân vật chính của chúng ta cũng đều nghe thấy hết. Trước kia thì có lẽ cậu không thể nghe được nhưng bây giờ đã khác a. Giờ cậu đã là một Tu Luyện giả rồi, dù vẫn còn là "tân thủ" nhưng đã khác xưa rồi. Tuy rằng nghe thấy hết nhưng cậu cũng không có phản ừng gì cả, được người quan tâm vẫn hơn là bị người khác ghét bỏ a.

Vậy tại sao Trần Thiên Minh đột nhiên đi tập "thể dục" ư? Là vì sau khi nghe được Niệm Vũ nói kích hoạt Hệ Thống Người Thân thì cậu mới chợt nhớ ra là cậu còn có một phần quà của Vũ Trụ thưởng cho cậu vì đã qua thử thách thứ hai – phần quà Vượt Thử Thách II và khi mở ra thì cậu nhận được mấy món đồ sau:

- 30 Vũ Trụ điểm
- Một công pháp mang tên "Bàn Long Công"
- Một viên Năng Tinh Thạch
- Một hộp quà bí ẩn

Chỉ bốn món đồ nhưng đều cực kỳ hữu ích và thích hợp với cậu lúc này. Trong đó, Vũ Trụ điểm thì không nói làm gì với 30 điểm và 10 điểm hiện tại của cậu thì cậu đã có 40 điểm, có thể mua rất nhiều thứ rồi. Mà Bàn Long Công lại chính là một công pháp mà hiện tại cậu đang thiếu vì tuy rằng Thiên Lôi Luyện Thể Quyết rất nghịch thiên nhưng nó chỉ ở mảng luyện thể mà thôi mà không phải ở mảng luyện hóa nguyên khí. Hơn nữa, Bàn Long Công còn là thần cấp công pháp, cụ thể như sau:

+ Bàn Long Công:
- Đẳng cấp: 0
- Chi tiết: Tu luyện đến cuối cùng có thể hóa thành rồng. Sau khi tu luyện thì sẽ xuất hiện hai chế độ (mode) là béo (Fat) và nghiêm túc (Serious).
+) Fat Mode: như tên, người tu luyện sẽ biến thành một người béo. Năng lực phòng thủ tăng 50%.
+) Serious Mode: biến thành hình dạng cường tráng, tăng cao sức tấn công 50%
Ngoài ra, người tu luyện công pháp này tùy theo cấp độ công pháp mà có thể Long Hóa ở những cấp độ khác nhau.

Cảm giác như một công pháp luyện thể phải không? Không sai, nó cũng là một công pháp luyện thể nhưng khác Thiên Lôi Luyện Thể Quyết lấy ngoại sinh nội thì Bàn Long Công lại lấy nội sinh ngoại. Để cho dễ hiểu thì Thiên Lôi Luyên Thể Quyết dựa vào "Lôi" luyện thể mà "Lôi" lại cũng chỉ là một dạng Nguyên Khí mà thôi và khi dùng Thiên Lôi Luyện Thể Quyết thì có đến 9 phần Nguyên Khí là bị cơ thể hấp thu, 1 phần còn lại không bị hấp thu và được tích trữ trong Đan Điền. Bàn Long Công thì ngược lại, chỉ có 1 phần là bị cơ thể hấp thu còn 9 phần còn lại thì được giữ lại ở Đan Điền.

Tại sao lại nói nó thích hợp với cậu lúc này? Vì trước đó không thể tu luyện và không biết tại sao lại vậy thì cậu cũng không suy nghĩ qua nhưng sau khi có thể tu luyện và biết được sự thật về lý do cũng như độ cao mà cậu có thể đạt đến nhờ những gì mà Niệm Vũ đã nói với cậu. Tuy rằng, cậu không quan tâm Chúa Tể Vũ Trụ gì đó nhưng mà cậu lại rất là quan tâm đến thứ được gọi là Vũ Trụ Đa Chiều. Kiếp trước, cậu có nghe lý thuyết về Không Gian Đa Chiều nhưng chưa từng nghe đến Vũ Trụ Đa Chiều bao giờ vì vậy cậu rất tò mò về nó và muốn khám phá nó.

Mà muốn thực hiện được điều đó, cậu phải có một nền móng vững chắc đến không thể vững chắc hơn mới được. Mà muốn đạt được cực hạn, thì cậu phải cần có một sự cân bằng đến hoàn hảo giữa cơ thể và năng lượng trong cơ thể cậu. Vì trên hết thì mọi thứ tồn tại đều là nhờ có sự cân bằng. Và nếu mỗi cấp bậc của Luyện Thể cảnh cậu đều có thể đạt đến cực hạn thì vô địch cùng cảnh giới hay vượt cấp khiêu chiến đối với cậu sẽ rất là dễ dàng.

Mà một khi nền móng đã đạt đến cực hạn không thể cực hạn hơn được nữa, thì dù đến những cảnh giới sau đó khi mà khoảng cách mỗi cấp bậc đều cách xa nhau như trời và đất, cậu vẫn có thể vượt cấp khiêu chiến như thường. Càng về sau thì nền móng đạt đến cực hạn của cậu sẽ càng thể hiện rõ sự kinh khủng của nó. Thế nên, Bàn Long Công xuất hiện rất đúng lúc.

Đó là còn chưa nhắc đến tác dụng của công pháp này, chỉ riêng một câu: "Tu luyện đến cuối có thể hóa rồng" là đã thể hiện sự mạnh mẽ của nó. Vì dù ở đâu đi chăng nữa thì "Rồng" vẫn là loài sinh vật hùng mạnh nhất. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa có tu luyện Bàn Long Công, tại vì trước khi làm điều đó cậu muốn thử xem nếu chỉ tu luyện Thiên Lôi Luyện Thể Quyết thì cực hạn của Luyện Thể cảnh bậc 1 nằm ở đâu. Vì vậy mới có vụ tập "thể dục".

Món đồ thứ ba cũng là một món đồ cực kỳ hữu ích, khi mà tác dụng của nó có thể sẽ rất là nghịch thiên. Tại sao lại có thể ư? Vì:

+ Năng Tinh Thạch:
- Đẳng cấp: 0
- Chi tiết: Một loại khoáng thách kì lạ cực kì hiếm của Vũ Trụ
- Tác dụng: Sau khi sử dụng có thể khiến vũ khí có được một tính năng nhất định.

Chỉ cần đẳng cấp 0 là đã đủ thể hiện nó là một món đồ rất có giá trị rồi. Còn về tác dụng thì Trần Thiên Minh trực tiếp bỏ qua, không thèm nhìn. Vì chỉ nhìn thôi cũng ngửi được một mùi "may rủi" nồng nặc ở đây. Vì thế nên cậu cũng không có định sử dụng luôn.

Còn về món thứ tư thì mùi "may rủi" còn đậm đặc hơn nhiều, do vậy cậu cũng chưa có ý định sẽ sử dụng vội.

Mà tiện thể thì tác dụng của Hệ Thống Người Thân cũng không nhiều. Chỉ là giúp cậu có thể quan sát tên, tuổi, tu vi cũng như tình trạng sức khỏe của người thân cậu. Tuy hiện tại nó không có tác dụng lớn lắm nhưng chắc chắn sau này sẽ có tác dụng rất là lớn và cậu tin chắc là vậy.

Còn về vụ tập "thể dục", tại sao phía trên thì nói muốn thử giới hạn nằm ở đâu nhưng lại chỉ chạy, chống đẩy, nhảy cóc, gập bụng – những bài tập cơ bắp bình thường, thì xin thưa rằng đó chỉ là bên ngoài mà thôi, cái quan trọng là những thay đổi bên trong. Cách rèn luyện này là cậu lấy từ Thiên Lôi Luyện Thể Quyết mà ra, bề ngoài thì chỉ là mấy động tác rèn luyện cơ bắp bình thường nhưng bên trong thì Nguyên Khí lại đang sôi sục như bình nước bị đun nóng vậy.

Thiên Lôi Luyện Thể Quyết lấy chính sự sôi sục này để kích thích những tế bào vẫn còn đang "ngủ" bên trong cơ thể cậu, làm chúng "thức" và làm chúng trở lên "đói bụng". Đói bụng thì chúng sẽ ăn mà thức ăn ở đây chính là các dạng năng lượng, và năng lượng ở đây hiển nhiên là Nguyên Khí rồi. Và làm sao để biết giới hạn ở đâu ư? Rất đơn giản, chỉ cần kiềm hãm rồi áp xúc những tế bào kia lại, không cho chúng "lớn" lên hay đột phá mà làm chúng nó "béo" lên để tăng dung lượng và chất lượng của chúng. Mà giới hạn chính là lúc chúng không "béo" lên được nữa.

Và cậu chính là đang muốn kiểm tra xem với chỉ Thiên Lôi Luyện Thể Quyết thì nó có thể đạt được bao nhiêu "cân" cho mỗi tế bào và từ đây cậu có thể xác định được giới hạn nếu chỉ có một thân thể tốt mà "hệ tiêu hóa" không tốt nằm ở đâu, để có thể hình dung được nền móng cực hạn của cậu như thế nào và nó mạnh bao nhiêu. Điều này rất quan trọng nếu sau này cậu vượt cấp khiểu chiến.

Sau tầm 30 phút tập cậu liền dừng lại và hỏi Niệm Vũ: "Hiện tại, tế bào của đệ đã thức tỉnh hết chưa và cân nặng của chúng như thế nào vậy, Niệm Vũ tỷ?"

"Ta cũng đến chịu cách đệ gọi chúng đó. Tuy rằng như vậy sẽ dễ hiểu hơn nhưng có nhất thiết phải để như vậy không?" Rất bất đắc dĩ

"Đương nhiên là có. Mau mau trả lời câu hỏi của đệ đi" Giọng hấp tấp

"Rồi, rồi. Theo kiểu nói của đệ thì hiện tại tế bảo của đệ đã thức tỉnh được 1/1,000,000 tổng số lượng tế bào trong cơ thể đệ vào khoảng tầm 25,000,000 tế bào và mỗi tế bào nặng khoảng 100 Nanogam (ng)"

"Chỉ khoảng 0.0000001 Gam (g) hả, Niệm Vũ tỷ?" Giọng có vẻ thất vọng

"Không phải nói cái giọng đó, đệ phải biết tế bào vốn dĩ không thể ‘cân’ được. Vậy mà tế bào của đệ nặng hẳn 100 Nanogam (ng) đã là quá vô lý rồi. Tất nhiên là vô lý với người thường còn với Tu Luyện giả thì lại khác, Hi hi"

"Nếu so khối lượng tế bào của đệ với Luyện Thể cảnh bậc 1 bình thường khác thì sao hả Niệm Vũ tỷ?"

"Một Luyện Thể cảnh bậc 1 bình thường thì tế báo đạt đến 1000 Nanogam (ng) là cực hạn, còn với những kẻ thiên phú cao hơn thì dao động từ 1~100 Microgam (µg). Mà 1 µg = 1000 ng, cũng có nghĩa 100 µg là giới hạn của Luyện Thể cảnh bậc 1. Tất nhiên, lý thuyết là vậy còn có kẻ đạt được 100 µg hay không lại là chuyện khác. Hơn nữa, cũng chỉ ở Luyện Thể cảnh là khối lượng của tế bào có biểu hiện rõ ràng nhất. Càng về sau thì càng mơ hồ vì lúc đó đệ có thể kiểm soát cân nặng của cả cơ thể đệ và tất nhiên là chỉ đối với những người luyện thể giống đệ thôi. Còn những người luyện khí thì họ chú trọng đan điền và kinh mạch hơn là toàn bộ cơ thể. Vì vậy sức tấn công của những người luyện thể thường cao hơn những người luyện khí bình thường, cũng như sức phòng thủ. Nhưng mà điều này cũng làm cho tốc độ tu luyện của những người luyện thể thường khá chậm vì không chỉ phải khiến đan điền, kinh mạch bền chắc, vững chãi mà còn phải khiến từng tế bào, từng khớp xương, từng bó cơ và cả da nữa. Nói chung là tất tần tật những gì mà cơ thể của một con người có".

"Nếu thế thì tiến triển của đệ cũng đã khá nhanh rồi phải không?"

"Đâu chỉ nhanh, mà là quá nhanh. Hôm qua, tế bào của đệ còn chẳng được 1 Nanogam (ng) vậy mà sau có 30 phút tăng liền gấp 100 lần. Quá khủng khiếp rồi còn gì"

"Thật vậy sao" Giọng kinh ngạc

"Ừm, tuy nhiên đó là với người bình thường còn với đệ thì cái này cũng chỉ tàm tạm thôi vì đừng quên thể chất của đệ là duy nhất trong Vũ Trụ vô tận này"


"Ừm mà từ đã. Nếu như trước đó tỷ nói là đệ đã thức tỉnh 1/1,000,000 tổng số lượng tế bào là 25,000,000 vậy chẳng phải nói đệ có tận 25,000,000,000,000 tế bào sao. Có nhiều quá không vậy" Giọng nghi ngờ

"Như trên, với người khác thì không được nhưng đệ thì khác. Mà đây vẫn chưa phải tổng số lượng tế bào thực sự mà đệ có. Sau khi đến cấp độ nhất định, số lượng này còn tăng lên nữa. Có thể gấp 10, cũng có thể gấp 100 và càng có thể gấp cả nghìn, cả chục nghìn".

---ANH HỌ CỦA ĐƯỜNG KẺ NGANG ĐÃ ĐI QUA ĐÂY---

Bên trong thì Trần Thiên Minh đang nói chuyện với Niệm Vũ nhưng bên ngoài thì cậu đang đứng ngẩn ngơ như thằng ngốc. Mà hiển nhiên những người hầu cũng như người thân đang bí mật theo dõi cậu chỉ thấy là một thằng nhóc tập "thể dục" tầm 30 phút xong thì đứng im như cục đá. Và điều này làm mọi người hiểu lầm rằng cậu đang rất thất vọng do phát hiện điều này cũng không có tác dụng gì, cũng không có thể giúp cậu tu luyện được.

Đặng Minh Nguyệt tuy rằng không cảm thấy vậy nhưng vẫn đi lên vỗ vai rồi an ủi cậu:

"Không tu luyện được cũng đâu có sao, con trai. Kể cả có chuyện gì đi chăng nữa thì cha mẹ cũng vẫn yêu thương con mà, con trai. Không cần phải để ý vấn đề này đâu. Phải không, cha nó?"

"Đương nhiên, không tu luyện được thì đã sao. Chỉ cần cha còn sống một ngày, đảm bảo cuộc sống của mày sẽ như công chú… à nhầm hoảng tử vậy. Không có gì phải thật vọng cả, con trai"

Rồi Trần Phá Quân cùng Lan Nguyệt Như cũng xuất hiện khuyên bảo cùng với an ủi cậu. Mà thằng nhóc nào đó, đột nhiên bị bao vây rồi còn liên tục ăn combo khuyên bào + an ủi làm cậu không biết có chuyện gì. Mãi một lúc ngớ người xong, cậu mới nhớ ra là cậu chưa nói gì với mọi người trong gia đình vì tối hôm qua vừa về nhà đã ăn combo lo lắng + hỏi thăm làm cậu cũng không có thời gian nói cho mọi người biết. Khi mà cậu định nói thì, bỗng nhiên Niệm Vũ lên tiếng:

"Ta thấy, đệ vẫn tốt nhất là không nói cho họ đi. Hiện tại, đệ cần là âm thầm đạt được nền móng cực hạn mà đệ muốn đi. Nếu như việc đệ mà tu luyện được bị truyền ra ngoài sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện phiền toái không cần thiết. Như bị ám sát chẳng hạn. Dù sao Trần gia tuy rất có uy vọng tại Đế Quốc Vương Lan nhưng cuối cùng thì nhà đệ hiện tại cũng chỉ có 6 người gồm cả đệ mà thôi, dùng đồi gối cũng biết là Trần gia bị rất nhiều kẻ dòm ngó. Đệ không để ý mọi tin tức về tiểu muội Trần Liên Linh của đệ đều bị bịt kín sao?"

"Có sao?" Ngây ngô hỏi lại

"Cái … Đệ không để ý thật à? Đến bó tay với đệ" Giọng kiểu -_-

---đường kẻ ngang tí hon---

"Con không sao đâu, mọi người. Chỉ là không thể tu luyện mà thôi, cũng không có gì a" Rất bình tĩnh nói, hoàn toàn không thèm để ý. Dù kể cả cậu không tu luyện được thật đi chăng nữa đối với cậu cũng chẳng có vấn đề gì, chứ đừng nói là giờ cậu đã có thể tu luyện. Hiển nhiên là bình tĩnh cực kỳ. Chỉ là người khác không thấy vậy a.

"Con cũng không cần nản lòng như vậy. Ta chắc chắn sẽ kiếm ra một cách giúp con có thể tu luyện được. Con không nên từ bỏ quá sớm như vậy, con trai" Đặng Minh Nguyệt đau lòng nói.

"Mày có phải con trai của tao không vậy? Nếu phải thì làm sao mà có thể từ bỏ sớm như vậy chứ? Làm đàn ông, nhất thiết phải có mơ ước a. Tao cũng không tin là trên đời không có cách" Trần Thiên Hạo mồm rất to nhưng mà không che dấu nổi sự vô lực cũng như đau đớn của mình trong giọng nói.

Nhìn cha mẹ của cậu đột nhiên làm vấn đề nghiêm trọng hẳn lên, cậu không biết nên vui hay buồn nữa. Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của mẹ cậu cũng như ánh mắt buồn bã của cha cậu, cậu chỉ muốn nói với hai người rằng cậu cũng có thể tu luyện nhưng mà không biết tại sao cậu cứ có cảm giác nếu mà cậu nói ra sẽ dẫn một tai họa khủng khiếp đến với nhà mình. Vì vậy, dù cũng đau lòng không kém nhưng cậu cũng không có nói ra. Chỉ là hơi ngậm ngùi nói:

"Cha mẹ không cần phải vậy. Con cũng đâu có nói sẽ từ bỏ đâu. Con cũng không tin trên đời này không có cách. Mà thôi con thấy hơi mệt, con về phòng trước đây" Dứt lời liền đi, cậu cũng không dám quay đầu lại, cậu chỉ sợ không kìm được mà nói cho mọi người biết.

Trần Liên Linh đứng một bên không hiểu gì (mới 1 tuổi thì hiểu gì được) nhìn thấy anh của mình đi thì liền lên tiếng:

"Đại ca, đợi muội. Huynh còn nợ muội chưa chơi vơi muội mà" Nói xong liền tập tễnh chạy theo.

Nghe tiếng của em gái mình thì cậu hơi dừng lại. Đợi Trần Liên Linh đến gần thì bế cô bé rồi đi tiếp (không dám quay lại a).

Mà nhìn cảnh này, cha mẹ cậu có chút vui mừng nhưng phần nhiều vẫn là đau buồn. Kể cả ông bà của cậu cũng vậy. Không khí kinh ngạc lúc đầu đã biến mất thay vì đó là đau buồn, là thương tiếc. Như trong Truyện Kiều đã viết: "Người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ" và cảnh vật xung quanh lúc này cũng giống hệt như câu thơ vậy. Không khí đầy trầm lặng và áp lực.

"Thôi mọi người mau tản đi. Người nào làm việc đấy đi" Trần Phá Quân lên tiếng để phá vỡ cái không khí không mấy dễ chịu này

Nghe vậy, mọi người cũng liền tản đi. Chỉ còn lại 4 người đứng trong sân chính là Trần Phá Quân, Lan Nguyệt Như, Trần Thiên Hạo với Đặng Minh Nguyệt.

"Hai đứa cũng về đi"

"Vâng, vậy chúng con về trước"

Khi hai người vừa đi thì đột nhiên Trần Phá Quân dùng tay chém về một phía tại không trung. Động tác rất bình thường nhưng đột nhiên Nguyên Khí xung quanh như sôi trào rồi nhanh chóng tạo thành một lưỡi dao màu đỏ khá nhỏ bay về phía tay ông chỉ.

Chỉ thấy ngay khi lưỡi dao bay đến chỗ đó, đột nhiên khoảng không kia xuất hiện một con vật khá giống con sâu chỉ là to hơn sâu bình thường rất nhiều, ít nhất cũng phải dài 1m. Cùng lúc nó đột nhiên xuất hiện thì liền bị lưỡi dao kia đâm trúng và không bất ngờ gì, con sâu kia chết đến không thể chết hơn.

Nhìn xác con sâu kia, Trần Phá Quân và Lan Nguyệt Như nhìn nhau và đều nhìn thấy tức giận trong mắt họ.

"Lại dám dùng Tàng Không Trùng để theo dõi Trần gia ta. Có vẻ bọn chúng ngày càng không chờ được nữa rồi. Có lẽ tôi phải đẩy nhanh kế hoạch kia thôi, nếu không thì có lẽ không kịp"

"Ừm, vậy tôi cũng sẽ cố gắng hoàn thành đường thoát cho chúng ta sớm nhất có thể vậy"

"Tất cả nhờ bà rồi"

"Tôi là vợ của ông mà"

"Đáng tiếc Tiểu Minh không thể tu luyện, nếu không dựa vào Thiên Phú của nó chắc chắn có thể tu luyện được công pháp kia. Chẳng lẽ đây là ý trời sao?"

"Thôi, không cần nghĩ nhiều như vậy. Chuyện gì đến sẽ đến thôi. Chúng ta đi thôi"

"Ừm"

---ĐƯỜNG KẺ NGANG MẤT DẠY ĐÂY---

Hoàn toàn không biết những chuyện vừa rồi, Trần Thiên Minh hiện đang ngồi chơi với em gái của cậu để làm vơi đi những cảm xúc kia của cậu. Lần này cũng không sợ ĐAU nữa rồi vì vậy hai anh em chơi đùa rất hăng say. Chỉ là đột nhiên tiếng của Niệm Vũ vang lên:

"Xác nhận đạt đủ điều kiện. Kích hoạt nhiệm vụ."
+ Nhiệm vụ chính: Tiêu diệt Bạch gia (Đế Quốc Tinh Thần)
- Yêu cầu: Tiêu diệt Bạch gia
- Thời hạn: 10 năm
- Thưởng: Chưa biết
+ Nhiệm vụ phụ 1: Phá hủy âm mưu Bạch gia nhằm vào đệ và người thân
- Yêu cầu: Không được để người khác biết đệ có thể tu luyện, không được tham gia trực tiếp vào việc phá hủy âm mưu
- Thời hạn: 1 năm
- Thưởng: 5 Vũ Trụ điểm, 2 viên Tôi Thể Đan, 1 viên Tẩy Cốt Đan
+ Nhiệm vụ phụ 2: Mau chóng tìm ra bí mật của Trần gia
- Yếu cầu: Mau chóng tìm ra bí mật mà Trần gia vẫn luôn bảo vệ, không được để người khác biết đệ đang tìm hiểu về vấn đề này
- Thời hạn: 5 năm
- Thưởng: 5 Vũ Trụ điểm, 1 Võ Kỹ ngẫu nhiên










Thanks For Reading