Chương 21: Bị bắt cóc

Triệu Hồi Sư Vô Địch

Chương 21: Bị bắt cóc

"Ư..ừm… Đây là đâu? Mình đang ở đâu vậy? Nếu không lầm thì giống như mình bị bắt cóc" Tỉnh lại với tâm tình không hề tốt chút nào, vì cậu biết cậu đã bị bắt cóc thực sự và cái gáy vẫn còn hơi nhức của cậu là bằng chứng rõ ràng nhất. Bỗng một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

"Tỉnh rồi sao, tiểu đệ đệ" Không biết vì sao câu tiểu đệ đệ bị giọng nói kia cố tình kéo dài ra.

"Ngươi là ai? Đây là đâu? Ta đang ở đâu? Tại sao ngươi lại bắt ta? Ngươi có ý đồ gì, tiền hay …" Nói đến đây, cậu hơi ngừng lại và ngẩng đầu lên nhìn kẻ đã bắt cóc cậu. Đó là một người con gái.

Người con gái kia có vẻ hơi nghi ngờ, và đúng như những gì thiếu nữ kia nghi ngờ, câu nói tiếp theo của cậu làm cô gái này giận đến xì khói.

"Hay… ngươi muốn… sự trong trắng của ta. Ngươi, ngươi là cái đồ biến thái. Bớ người ta, ở đây có một bà già biến thái, có ai không, cứu với. Có một mụ già biến thái ở đây muốn hãm hiếp tôi. Mọi người có ai không? Cứu tôi với, help me, jiu wo (救我), spasi menya (спаси меня), tasukete (助けて)" Và đương nhiên ngoài trừ cứu tôi với ra, thì những từ khác mang nghĩa tương tự kia, cô nàng kia không thể hiểu được rồi.

"Ngươi nói cái gì vậy tên nhóc khốn kiếp kia, ai thèm… trong trắng của một thằng nhóc 5 tuổi chứ. Có ngươi mới là biến thái thì có, mới 5 tuổi mà đã nghĩ toàn chuyện như vậy mà ngươi bảo ai là bà già, nhìn ta giống bà già lắm sao? Ta mới chỉ có mười sá… " Đột ngột dừng lại vì bằng một cách thần kỳ nào đó, trong lúc cô đang "phản bác" thì tên nhóc kia đã chạy đến cánh cửa đang mở đằng đó.

Thấy vậy, tuy rằng hơi kinh ngạc vì một đứa trẻ 5 tuổi đã biết tính kế với cả nhanh nhẹn vô cùng dù rằng hoàn toàn không có tu vi gì (Vì hệ thống vẫn che dấu hết tất cả khí tức của cậu nên cô gái kia mới hoàn toàn không nhìn ra tu vi cũng như vì không cảm nhận được nên Trần Thiên Minh mới có thể nhân lúc cô gái không để ý mà chạy được ra cửa).

"Một chút nữa, một chút nữa là được rồi" Cậu thầm nghĩ, chỉ là đời không có như trong phim như vậy, ngay khi một chân cậu bước ra ngoài thì cô gái kia đã xách cậu lên rồi. Hơn nữa, ngoài căn phòng này cũng có một đống người đều tỏa ra Nguyên Khí khá mạnh mẽ, với cậu hiện tại thì đừng nói là cô gái trước mặt mà là ngay cả mấy người đứng ngoài, cậu cũng không thể đánh bại. Dù sao thì cậu mới chỉ tu luyện được vài ngày mà thôi, hơn nữa còn là trong giai đoạn đặt nền móng.

"Ngươi nghĩ người chạy được sao, nhóc con" Cô gái uy hiếp nói, chỉ là giọng nói và ngữ điệu của cô hơi mang một "chút" nũng nịu thì phải. Làm câu nói mang vẻ trêu đùa nhiều hơn là uy hiếp.

"Đương nhiên là ta nghĩ chạy rồi, chẳng nhẽ đứng đó cho bà già ngươi chiếm mất trong trắng sao" Không cần suy nghĩ, cậu liền "bắn"

"Lại là bà già, ngươi, ngươi… muốn chết sao" Con gái mà, bị người khác hết lần này đến lần khác gọi là bà già. Hơn nữa, thiếu nữ này vẫn còn trẻ và xinh đẹp vô cùng. Liên tiếp bị kêu là bà già thì hỏi sao mà cô nàng này không tức giận cho được.

"Làm sao? Còn không chịu nhận mình là bà già sao. Ngươi nhìn mắt của ngươi kìa, mí mắt thì nặng trĩu, nếp nhăn đầy mặt, răng vàng, tóc bạc, môi hở, ngực thì sệ, eo thì như cái thùng, mông thì không có. Còn không phải một bà già thì là mụ già à" Câu cuối hoàn toàn là thêm dầu vào lửa.

Những lời nói đầy tự tin của một thằng nhóc 5 tuổi không khỏi làm chính bản thân cô suýt chút nữa thì coi mình là một bà già thật. Nhưng rất nhanh cô lấy lại lý trí vì ngoại trừ mái tóc bạch kim của cô có hơi giống tóc trắng ra thì những thứ còn lại mà thằng nhóc này nói về cô hoàn toàn là tỏ vẻ khó chịu với cô mà thôi. Nghĩ vậy, cô liền thoải mái hơn nhiều và cũng kệ luôn thằng nhóc còn đang chém gió kia.

"Thổi, tiếp tục thổi. Ta đang mát mà, thổi tiếp đi. Tiểu đệ đệ mau thổi tiếp đi, tốt nhất là gây bão luôn đi, ta đang rất là nóng khó chịu đây"

Nghe vậy, cậu còn không hiểu là những lời nói của mình là vô ích thì cũng uổng sự thông minh của cậu. "Phải nghĩ cách khác thôi, cái này không được rồi. Hay là dùng nó nhỉ" Cậu thầm nghĩ

"Sao lại im lặng rồi, chém tiếp đi, ta đang nghe hay mà. Tiếp tục miêu tả ta nữa đi tên nhóc khốn kiếp này. Có giỏi ngươi chém tiếp, xem ta có cắt cái lưỡi ghê tởm của ngươi lại không" Giọng cao đột ngột

"Ngươi muốn gì, nói thẳng luôn đi không phải lươn lẹo. Đúng là đàn bà" Câu cuối chỉ là cậu lẩm bẩm mà thôi

"Vậy ta cũng nói thẳng, ta cần máu cũng như Nguyên Khí của ngươi. Nói vậy ngươi hẳn biết ta là ai rồi chứ" Gằn giọng

"Có giỏi thì cứ đến mà lấy" Giọng thách thức

"Ngươi đừng có hiểu nhầm, ta nói vậy là vì ngươi còn nhỏ nên ta không muốn bắt ép mà thôi, đừng nghĩ rằng ngươi quan trọng… "Nói đến đây, cô bỗng không thể tin vào mắt mình vì đột nhiên thằng nhóc mà cô vẫn xách kia đột nhiên biến mất, đúng vậy, là hoàn toàn biến mất giống như bốc hơi vậy.

"Tìm, mau tìm cho ta tên nhóc đó. Không nghĩ trên người nó lại có Ẩn Thân Phù cao cấp như vậy. Tu vi của nó gần như bằng không, hiển nhiên là nó sẽ không đi xa được, mau tìm nó cho ta. Mau" Hét lên trong kinh ngạc.

"Vâng, tiểu thư" Rồi những ngươi kia bắt đầu chia nhau ra tìm.

Vậy Trần Thiên Minh của chúng ta ở đâu? Thực ra thì cậu vẫn bị cô gái kia xách trên tay nhưng do sử dụng Mô Phỏng Thực Tại làm cô gái cũng như những người kia không thấy cậu, thêm nữa là nhờ che dấu của hệ thống nên dù cô gái kia vẫn xách cậu nhưng lại không cảm giác được.

Và hiện tại việc duy nhất cậu cần làm là không nên gây ra tiếng động cũng như cử động, nếu không Mô Phỏng Thực Tại sẽ mất tác dụng. Hiện tại, chỉ có thể chờ thiếu nữ kia buông tay ra mà thôi. Rất nhanh, thiếu nữ kia liền buông tay vì theo cô thì cậu đã chạy rồi còn giữ động tác xách người làm gì a. Chỉ là điều này có hơi đột ngột, làm Trần Thiên Minh với tâm lý chờ đợi chút nữa thì không phản ứng kịp mà kêu lên.

"May mắn a, tẹo nữa là xong rồi" Nghĩ đến đây, cậu hơi nhìn cô gái kia. Thấy cô ta không để ý, cậu thầm thở phào một tiếng. "Giờ phải tìm cách thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt mới được, dù sao mình cũng chỉ có 1 giờ đồng hồ mà thôi. Hừm, nên làm sao bây giờ, à có cách rồi" Nghĩ liền làm, cậu bắt đầu chậm chạp di chuyển hạn chế ma sát nhất có thể vì chỉ cần một tiếng động nhỏ trong căn phòng yên tĩnh này cũng đủ làm cậu lại bị bắt lần nữa.

Sau gần nửa tiếng mới lết ra được cổng căn nhà này thì đột nhiên cậu cởi một chiếc giày cậu đang đi ra rồi cố gắng ném nó về phía cánh rừng trước mặt cậu. Quả nhiên, ngay khi chiếc giày rơi xuống chạm đất, một vài tiếng xé gió vang lên bên tai cậu, chỉ thấy cô gái kia cùng vài ngưởi khác đã đến chỗ chiếc giày kia.

Cầm lấy chiếc giày này, cô gái kia phân phó: "Có lẽ nó đang ở gần đây, mọi người mau chia ra tìm thật kỹ cho ta". "Vâng" Mấy người kia đáp.

Dù rằng thấy sai sai ở đâu đó nhưng cô gái cũng không nghĩ nhiều, cũng bắt đầu tiến về một hướng mà không biết thằng nhóc mà cô muốn tìm đứng ngay sau lưng cô.

Nhìn bọn người này đã đi hết, cậu cũng không có di chuyển mà vẫn đừng như vậy. Quả nhiên, một lát sau cô gái kia lại quay lại chỗ cậu đang đứng, sau khi quan sát một lát thì cô gái này lại tiền về một hướng khác. Cậu vẫn đứng đó, không dám di chuyển một chút nào. Và sau vài lần như vậy thì có vẻ như cuối cùng thiếu nữ kia đã từ bỏ.

Nhìn thời gian còn chưa tới 5 phút của Mô Phỏng Thực Tại, cậu cũng bắt đầu hơi lo lắng rồi, vì sao ư? Vì cậu chính đang không biết là mình đang ở đâu đây, dù sao ngoại trừ một lần đến Cấm Địa kia bằng đường tắt ra thì cậu chưa từng ra khỏi nhà.

"Làm sao bây giờ, chẳng nhẽ học làm con ruồi" Chính lúc này, một âm thanh làm cậu mừng đến phát khóc.

"Hử? Đệ đang làm gì ở đây vậy. Sao không tập luyện à, đệ phải biết là tu luyện thì không được lười biếng hiểu không?" Giọng ngái ngủ của Niệm Vũ vang lên

"Rồi, rồi. Đệ biết rồi. Tỷ mau nói đệ biết, đây là chỗ nào vậy?" Giọng gấp gáp

"Hừm, có chuyện gì đó không đúng à nha. Làm gì mà giọng đệ gấp gáp quá vậy. Hừm, để xem nào… CÁI GÌ, đệ bị bắt cóc sao. Sao không gọi tỷ dậy sớm hơn, tên ngốc này, có biết đệ đang dính chuyện gì không đó" Giọng cô đầy trách móc và lo lắng

"Đệ biết rồi mà, tỷ mau nói cho đệ biết đây là đâu đi"

"Đợi tí, để xem nào. Nếu như ta không nhầm thì có lẽ đây là Rừng Hỗn Nguyên rồi. Hừm, đúng vậy, chúng ta đang ở rìa của Rừng Hỗn Nguyên, không sai được"

"Nếu vậy đệ làm sao về nhà được?"

"Đệ bị ngốc à. Không phải đệ bị bắt cóc ngay tại nhà mình sao? Đệ mà về chẳng khác gì nói với cô gái kia là đệ đang ở nhà, đến mà bắt đệ nữa sao?"

"Nhưng…"

"Không nhưng nhị gì cả, có lần một thì chắc chắn có lần 2, lần 3. Dù sao, cha mẹ cũng như ông bà của đệ có phải lúc nào cũng rảnh đâu. Mà thật ra điều này cũng không phải không tốt. Có lẽ Nguyên Khí hỗn loạn ở đây có thể gây hại đến Tu Luyện giả khác nhưng nó đối với đệ lại là dưỡng chất vô cùng dồi dào. Với Nguyên Khí nơi đây, ta nghĩ sẽ không cần 1 tuần để đệ đạt được 100µg mỗi tế bào đâu. Hơn nữa, ta nghĩ sẽ còn bất ngờ khác nữa"

"Vậy… có lẽ đệ nên viết một bức thư gửi về nhà để họ không quá lo lắng"

"Ừm, đệ cứ viết đi. Sau đó, có thể mua bồ câu đưa thư trong hệ thống"

"HẢ? Có cả bồ câu đưa thư sao Niệm Vũ tỷ?"

"Đương nhiên là có, và bồ câu đưa thư cũng chỉ là cách gọi thôi. Thực chất trong hệ thống có rất nhiều cách để gửi thư. Có dùng Nguyên Thú, có dùng Phi Kiếm, có dùng cả Linh Thức, cơ mà những cái đó đều cần Vũ Trụ điểm. Chỉ duy nhất dùng bồ câu là không mất thôi"

Viết một bức thư cũng không lâu, nhét vào ống thư trên chân con bồ câu cậu vừa mua rồi để nó bay đi. Nhìn con bồ câu đã bay đi, cậu cất tiếng hỏi Niệm Vũ:

"Vậy đệ hiện tại nên làm gì đây, Niệm Vũ tỷ"

"Kiếm một chỗ yên ắng một chút rồi tập luyện như trước thôi. Chứ còn làm gì"

Đang trong tinh thần chờ mong điều gì đó kích thích sẽ đến, ai dè Niệm Vũ lại nói như vậy, làm cậu nghẹn lời luôn. Tiếp theo, cậu đi theo chỉ dẫn của Niệm Vũ và tìm được một hang động vô cùng yên tĩnh, chỉ là hang động này tối vô cùng, dù bây giờ vẫn còn là ban ngày.

Mua vài trăm cây nến các loại và một cái bật lửa, cậu đặt khắp nơi trong hang động mới làm hang động sáng lên một chút. Đừng hỏi vì sao cậu không mua bóng đèn.

"Có lẽ như vậy là được rồi, hôm nay có lẽ nên tập quyền đi, mai lại luyện kiếm" Nói liền làm, cậu bắt đầu vung từng quyền từng quyền như những gì mà cơ sở của Đinh Quyền yêu cầu.

Và rất nhanh, hiệu quả bất ngờ mà Niệm Vũ đã nhắc đến trước đó hiển hiện ra. Chỉ thấy theo từng quyền của cậu, từng luồng Nguyên Khí vô cùng hỗn loạn và đục ngầu tiến vào cơ thể cậu. Nguồn Nguyên Khí này vô cùng bạo loạn, và cũng chứa rất nhiều tạp chất, nhiều hơn Nguyên Khí bình thường rất nhiều. Nhưng ngoài cái đó ra, cậu còn nhận thấy nguồn Nguyên Khí này gần như chứa rất nhiều thuộc tính khác nhau, có lẽ cái này chính là lý do nó hỗn loạn và bạo loạn đi.

Và ngay khi từng luồng từng luồng chui vào cơ thể cậu, bỗng bọn Slime trong người cậu giống như phát điên vậy, con nào con nấy như kiểu cả triệu năm chưa ăn gì vậy. Cậu có thể cảm nhận được sự đói khát kinh khủng phát ra từ chúng, chúng bắt đầu lao vào những nguồn Nguyên Khí hỗn loạn kia mà điên cuồng cắn nuốt như kiểu không có ngày mai.

Điều này không khỏi làm cậu dừng tay lại, bởi chuyện này chưa từng xảy ra và cậu không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.

"Tại sao bọn chúng giống như con nào con nấy bị tâm thần hết vậy, Niệm Vũ tỷ?"

"Đây là do chất lượng của Nguyên Khí ở đây vô cùng cao cũng như đa dạng. Để tỷ lấy ví dụ cho đệ dễ hình dung. Điều này giống như trước mặt đệ đang là những loại thức ăn ngon vô cùng cũng như chất lượng vô cùng cao, hơn nữa còn là những loại đệ chưa từng ăn bao giờ vậy, đệ sẽ làm gì?"

"Đương nhiên là ăn được bao nhiêu thì ăn rồi"

"Vậy đệ hiểu rồi chứ. Lũ Slime của đệ chính đang trong tình huống đó, hơn nữa đệ đừng quên ngoài đa dạng ra thì Nguyên Khí ở đây cùng nhiều tạp chất vô cùng, mà tạp chất lại là nguồn thức ăn chính của lũ Slime. Đệ tự đặt mình là chúng thì đệ sẽ hiểu thôi. Mà có vẻ như do dính đến năng lượng cao trong một giai đoạn dài khiến tạp chất trong Nguyên Khí ở đây cũng có chất lượng cao. Có lẽ cũng chính là do đống tạp chất này mà những Tu Luyện giả khác không thể hấp thu được Nguyên Khí ở đây đi"

Đã biết được sự đặc biệt nơi đây thì còn chờ gì mà không cố gắng luyện tập a. Cậu lại bắt đầu vung từng quyền cùng với đứng tấn.

Theo từng quyền, cậu có thể thấy rõ sự tăng trưởng nhỏ bé về kích thước, hình dáng cũng như số lượng của lũ Slime và cả trọng lượng của mỗi tế bào trong người cậu.

Tuy vậy, cậu lại thấy mệt mỏi nhanh hơn tập ở nhà rất nhiều, thể lực của cậu trôi qua nhanh kinh khủng, chỉ 5 phút thôi mà người cậu đã rã rời vô cùng. Thấy vậy, cậu liền dừng lại, dù sao cậu là muốn đặt nền móng tốt mà không phải gây tổn thương ngầm cho cơ thể.

Có lẽ là do lũ Slime hoạt động kinh khủng hơn thường ngày quá nhiều khiến cậu nhanh mất sức hơn ngày thường rất nhiều. Nghỉ ngơi gần 1 tiếng cậu mới thấy cơ thể mình bình thường trở lại. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, rất nhanh ngoài trời đã tối rồi, cậu cũng dừng lại và mua thức ăn từ hệ thống và bắt đầu ăn. Dù sao, thức ăn trong hệ thống hoàn toàn miễn phí mà. Tuy rằng không có món nào tăng Nguyên Khí cả nhưng hồi phục thể lực thì lại rất tốt, hơn nữa còn ngon miệng vô cùng.

---ĐỘC CÔ KẺ NGANG, TÂY MÔN ĐƯỜNG NGANG ĐẾN KHIÊU CHIẾN ĐÂY---

"Trong thư viết gì vậy, tiểu Hạo?" Giọng Lan Nguyệt Như vang lên hỏi Trần Thiên Hạo

"Dạ, là thư của Minh Nhi, nó nói nó bị Bạch Vân Liên bắt cóc nhưng đã trồn thoát được, hiện tại đang ở lại Rừng Hỗn Nguyên và nó nói muốn ở lại đó tu luyện một thời gian vì Nguyên Khí ở cánh rừng đó đặc biệt hữu dụng với nó. Ngoài ra, nó còn nói mọi người không cần lo lắng cho nó, chỉ cần để ý Liên Linh và phá hoại kế hoạch của Bạch gia là được" Trần Thiên Hạo giọng hơi cảm thán vang lên

"Nếu nó đã nói vậy, chúng ta cũng không cần quan tâm làm gì nữa, mau chóng tìm cách giải quyết nhanh chóng vụ kia là được" Trần Phá Quân bỗng lên tiếng

"Vâng" Hai vợ chồng Trần Thiên Hạo, Đặng Minh Nguyệt vang lên

"Ừm, vậy chúng ta về trước" Lan Nguyệt Như lên tiếng, rồi cùng Trần Phá Quân đi ra khỏi phòng.

"Hạo, em có hơi lo lắng cho tiểu Minh, dù sao nó mới có 5 tuổi mà thôi. Nếu không may…" Nói đến câu cuối, Đặng Minh Nguyệt hơi nấc lên

"Không sao đâu, nếu em để ý thì chữ trong thư của nó viết cực kỳ chậm rãi và đúng nét. Hiển nhiên là lúc nó viết bức thư này thì vô cùng bình tĩnh cũng như tập chung. Như vậy chứng minh rằng nó vô cùng bình an cũng như không có chuyện gì xấu cả. Mà bây giờ để nó vài ngày ở ngoài có lẽ tốt hơn là đón nó về nhà. Dù sao thì hiện tại Thành Đế Lan không được yên bình cho lắm. Em không cần lo lắng quá đâu"

"Ừm" Nhẹ giọng đáp

Thấy vợ mình như vậy, Trần Thiên Hạo thầm thở dài trong lòng "Mong là nó không có chuyện gì"

----NGƯƠI NGHĨ NGƯƠI THẮNG ĐƯỢC SAO, TÂY MÔNG ĐƯỜNG NGANG----

Vài ngày trôi qua trong hang động đó, trong mấy ngày này thì ngoài tu luyện ra, cậu còn ăn, ăn vô cùng nhiều. Và hậu quả là, tuy rằng chỉ qua vài ngày nhưng cơ thể cậu đã mập thêm hẳn một vòng.

"Mỗi tế bào đều đã nặng đến 100µg, đã đến lúc tu luyện Bàn Long Công. Không biết sau khi tu luyện trọng lượng mỗi tế bào còn có thể tăng lên không. Thật mong chờ"

"Xác nhận sử dụng Bàn Long Công? Có – Không"

"Có"

"Chúc mừng, chủ nhân học thành công Bàn Long Công" Vì Niệm Vũ lại đi ngủ nên hệ thống lại phải làm việc.

"Đến đây đi, cho ta xem hiểu quả của ngươi xem nào, Bàn Long Công"










P/s: Hôm nay chơi Trung Thu với lũ trẻ vui quên trời đất luôn:v

Thanks For Reading