Chương 16: Mô Phỏng Thực Tại

Triệu Hồi Sư Vô Địch

Chương 16: Mô Phỏng Thực Tại

"Mẹ có sao không?"

"Mẹ không sao, con không cần lo đâu"

"Vậy ạ. Nếu vậy con xin về trước" Nói rồi cậu dứt khoát đứng dậy và bước đi vì cậu có việc phải làm

"Hình như con trai chúng ta đã trưởng thành hơn thì phải? Có chuyện gì sao anh?" Đặng Minh Nguyệt không hề buồn lòng vì cậu chỉ hỏi cô có một câu rồi đi, mà cô còn thấy vui là đằng khác. Như là một người mẹ, cô có thể thấy con trai cô đã thay đổi và có vẻ như thay đổi này là tốt.

"Đúng vậy, con trai của chúng ta đã trưởng thành hơn rồi" Cố ý bỏ qua câu hỏi sau

Nhìn bóng lưng nhỏ bé kia, trong thâm tâm cô thực sự cảm thấy yên lòng hơn trước rất nhiều.

-----ĐƯỜNG KẺ NGANG CHÍNH LÀ ANH HỌ CỦA TA, TA LÀ ĐƯỜN..---

Trên đời này, có rất nhiều chuyện kì diệu luôn xảy ra xung quanh chúng ta, chỉ là chúng ta có nhận ra được điều đó không mà thôi. Và mỗi người thì đều có cho mình một sứ mệnh thiêng liêng nào đó, có người nhận ra và đón nhận nó, có người thì lại chưa từng thử đón nhận nó. Mỗi sinh mệnh đều có một ý nghĩa tồn tại riêng nào đó, mỗi người một khác.

Ý nghĩa này có thể lớn, có thể nhỏ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, không ai có thể phủ nhận rằng sinh mệnh không phải là ngẫu nhiên. Bạn được sinh ra bởi ai, sống lên tại môi trường như thế nào, nó không phải là ngẫu nhiên mà là tất nhiên. Bởi vì vốn dĩ mọi thứ tồn tại trong Vũ Trụ này không có thứ gì tồn tại ngẫu nhiên cả, mọi thứ đều có lý do của nó.

Bạn bơi nhanh hơn, bạn chịu đựng giỏi hơn, bạn sinh tồn lâu hơn, do vậy bạn là người chiến thắng hơn 100 triệu những người kia. Và điều này không phải ngẫu nhiên.

Cha của bạn đến với mẹ bạn, rồi hai người họ yêu nhau và lấy nhau, đây không phải ngẫu nhiên. Mà đó là cả một quá trình dài để đưa ra quyết định cuối cùng.

Mọi thứ đều sẽ quay theo đúng chiều hướng mà nó đã được định sẵn, và số mệnh không phải thứ điều khiển vòng quay này, nó chỉ là kẻ giữ thăng bằng giúp những vòng quay không tự hủy hoại mà thôi, chính nhờ nó mà bạn có thể có được nhiều lựa chọn hơn, lựa chọn này có thể đúng hoặc sai, điều này hoàn toàn phụ thuộc vào bạn.

Có những thử thách bạn nhất định phải vượt qua, có những chông gai nhất định phải xông tới, có những người bạn nhất định sẽ gặp dù bất cứ điều gì ngăn cách, bởi vì vòng quay của bạn và họ đã kết nối với nhau, liên kết này sẽ không bị phá hoại trừ khi bạn là kẻ tự phá hủy nó. Suy cho cùng, mọi quyết định đều nằm ở bạn. Bạn quyết định đúng, rất tốt; Quyết định sai? Không sao cả, không có ai chưa từng sai một lần cả. Và mọi quyết định, mọi chông gai nó chỉ là yếu tố giúp bạn hoàn thiện chính bản thân mình mà thôi.

Đau khổ ư? Nước mắt ư? Hạnh phúc? Vui vẻ? Tất cả những cảm xúc đó, và những xúc cảm khác, chúng đều là kinh nghiệm từ cuộc thực tập trải nghiệm cuộc sống của mỗi người. Một kẻ không vui, không buồn, không cảm xúc sao đáng được gọi là "người". Nên không có gì đáng xấu hổ, hay tiêu cực ở đây cả. Chỉ có khóc và trưởng thành hơn thì bạn mới là một con người đúng nghĩa.

Và Trần Thiên Minh, tuy rằng đã hai kiếp làm người nhưng kiếp trước, cậu chưa từng khóc cũng như chưa từng trải nghiệm cảm giác đó bao giờ vì một thứ khác đã thay thế nó, và nó đủ mạnh để lấn áp lại cảm xúc kia, nó gọi là biết ơn. Cả cuộc đời 20 năm của cậu kiếp trước, cậu trưởng thành trong tình thương và lòng biết ơn sâu sắc của mình đối với người đã cưu mang cậu. Nên không có thời gian, cũng như không có lý do mà cậu phải khóc.

Nhưng kiếp này, có cha có mẹ, có ông bà, và cả một đứa em gái kháu khỉnh nữa. Mọi người đều dành tình thương lớn nhất của mình cho cậu. Vì vậy, cậu không muốn họ thất vọng vì mình, không muốn họ đau khổ vì mình. Dù rằng chỉ là một điều nhỏ nhoi, nhưng nó sao to lớn quá. Cậu chưa từng nghĩ không chỉ một lần làm mọi người lo lắng, khổ sở vì mình mà nhiều lần làm họ đau khổ vì cậu.

Cái gì đó tan vỡ trong lòng cậu, cậu cảm thấy như nghẹt thở, đau đớn và nước mắt tuôn ra. Cùng với đó, suy nghĩ của cậu chưa bao giờ lại thông suốt đến vậy. Cậu biết rằng chỉ có một lý tưởng là không đủ, phải cần bắt tay vào thực hiện nó nữa. Và tưởng chừng như quyết định cậu chọn là đúng đắn thì đột nhiên cậu lại nhận ra cậu vô tâm đến nhường nào.

Nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong 5 năm này, cậu đột nhiên có cảm giác như là hiểu được điều gì đó, một điều gì đó đang thay đổi cậu từ sâu tận bên trong linh hồn cậu. Như là chấp nhận điều đó, cậu quyết định thay đổi và thứ đầu tiên cậu nghĩ cậu cần làm bây giờ bình tĩnh lại để suy xét lại mọi chuyện và tự đánh giá lại bản thân xem hiện tại cậu cần thay đổi nhất là thứ gì và tự sắp xếp một kế hoạch hoàn hảo để thay đổi bản thân.

Điều đầu tiên có lẽ là cậu phải bí mật nói thật với cha, mẹ cậu rằng cậu có thể tu luyện để làm họ bớt lo về cậu như trước đó. Bởi vì người thường không thể tu luyện và Tu Luyện giả khác rất xa nhau về cả thể chất lẫn tinh thần. Tất nhiên, cậu sẽ cố gắng bí mật nhất có thể để không làm cho cảm giác đe dọa lúc trước biến thành sự thật.

"Tỷ nghĩ sao? Đệ nên làm thế nào để vừa có thể nói cho họ vừa không khiến bí mật này bị người khác biết?"

"Đệ đã nghĩ đến vậy, ta cũng không khuyên ngăn gì hơn cả… Có rất nhiều cách để đệ có thể vừa khiến cha mẹ đệ biết được, vừa có thể đảm bảo bí mật với người khác. Trong đó, đơn giản cũng như hữu hiệu nhất là sử dụng Mô Phỏng Thực Tại, nó có thể giúp đệ mô phỏng lại gần như mọi thứ y như thật theo như ý muốn của đệ. Hơn nữa, giá nó cực kì rẻ vì nó hoàn toàn không liên quan gì đến vấn đề tu luyện cả. Để biết chi tiết hơn thì đệ có thể vào Cửa Hàng và xem xét"

Nghe vậy, cậu còn gì đáng để chần chừ nữa. Nhanh chóng mở Cửa Hàng và suy nghĩ về Mô Phỏng Thực Tại. Chỉ thấy:

+ Vật phẩm: Mô Phỏng Thực Tại (Độc Quyền)
- Đẳng cấp: 0
- Tác dụng chi tiết: Sau khi sử dụng có thể mô phỏng lại mọi thứ theo ý chí của người dùng. Tuy nhiên, chỉ là mô phỏng lại giống bề ngoài, cũng tức là hình dáng, khí tức hay giọng nói (nếu là sinh vật sống) vv..v.
- Khuyến cáo của hệ thống: Ngoài giải trí ra không có tác dụng gì đối với tu luyện. Chỉ cần tu vi không cao hơn người dùng 5 đại cảnh giới thì sẽ không bị phát hiện
- Thời hạn sử dụng: Vô hạn
- Giá: 5 Vũ Trụ điểm

Nhìn miêu tả cũng không nhiều nhưng đó là quá đủ, vì cậu cũng chỉ cần một thứ đánh lừa người khác để cậu có cơ hội nói chuyện riêng với cha mẹ của cậu mà thôi. Hơn nữa, thời hạn còn là vô hạn, cũng tức là mua một lần nhưng có thể dùng vô số lần. Mà lại còn đoạn khuyến cáo phía sau nữa a, tận 5 đại cảnh giới. Vì vậy, 5 Vũ Trụ điểm đúng là quá rẻ so với tác dụng thực sự của thứ này. Đây chính là thần khí chuyên đánh lừa a. Không chờ đợi gì thêm cậu liền quyết định mua thứ này.

"Đệ xác nhân mua?"

"Phải"

"Chúc mừng, đệ đã sở hữu Mô Phỏng Thực Tại (Độc Quyền)"

"Độc Quyền trong ngoặc đơn là sao vậy, Niệm Vũ tỷ?"

"Thì chính là hàng độc quyền chứ còn sao nữa. Cũng chỉ có hệ thống có thứ này vì tuy rằng phải chịu đến ràng buộc của Ý Chí Vũ Trụ nhưng cũng vì vậy mà hệ thống có thể tạo ra những sản phẩm có 1 không 2 trên toàn cả Vũ Trụ này. Như thứ vừa rồi hoặc… Mà ta nghĩ đệ lúc này đang có chuyện cần quan tâm hơn nữa đó"

"Đúng vậy, đệ sẽ đến chỗ cha mẹ đệ ngay lập tức. Đệ không nhịn được muốn nhìn biểu cảm của họ nếu biết đệ có thể tu luyện được. Hi hi"

-----ĐƯỜNG KẺ NGANG VÔ ĐỊCH CHUYÊN GÂY RỐI ĐÂY-----

Đâu đó trong Đế Lan Thành, tại một khu nhà trọ vắng tanh, không một bóng người nào đó. Trong một căn phòng mà cửa sổ cũng như mọi cánh cửa đều được đóng làm căn phòng trở lên tối đen dù ngoài trời vẫn sáng.

"Kế hoạch ra sao rồi?" Một giọng nói khàn khàn vang lên phá vỡ không gian đen tối này.

"Bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì thưa ngài"

"Vẫn không có động tĩnh gì sao. Lạ, quá lạ rồi. Mau cho người đi điều tra lại ngay lập tức. Kế hoạch lần này có thể ảnh hưởng đến cả gia tộc vì vậy ngươi phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi, hiểu không?"

"Thuộc hạ hiểu"

"Tốt, vậy ngươi đi đi"

"Dạ"

Căn phòng lại trở lại vẻ yên tĩnh trước đó, nhưng hiện tại căn phòng đã sáng lên nhờ những cây nến kì lạ. Và chúng ta có thể nhìn thấy trong căn phòng hiện tại còn có một ông lão đang ngồi khoanh chân trên giường. Khuôn mặt nghiêm trọng nói:

"Nếu cứ thế này, thì chúng ta sẽ thua mất. Phải nói với gia tộc tăng thêm áp lực mới được. Nếu không…" Nghĩ liền làm, chỉ thấy ông lão lấy ra một loại ngọc nào đó rồi dùng tay khua khua mấy cái. Viên ngọc kia đột nhiên bay đi ngay khi ông lão dừng tay.

Nhìn viên ngọc kia bay đi, ông lão thầm thở ra một hơi. Nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra nghiệm trọng cực kỳ, ông lẩm bẩm:

"Mong là mọi chuyện ổn thỏa"

-----HE HE LẠI GẶP RỒI, ĐƯỜNG KẺ NGANG VÔ ĐỊCH LẮM MỒM ĐÂY-----

Trần Thiên Minh mang trong mình cảm xúc vui vẻ đang nhanh chóng chạy đến chỗ của cha mẹ cậu. Đang hí hửng thì đột nhiên giọng nói Niệm Vũ vang lên trong đầu cậu:

"Có người, không phải người Trần gia, đang quan sát đệ. Đệ không cần trả lời, cứ đi như lúc nãy đi. Sau khi mở cửa phòng cha mẹ đệ thì lấp tức dùng Mô Phỏng Thực Tại"

Nếu Niệm Vũ đã nói như vậy, thì cậu còn gì để nói. Nhanh chóng tiến đến cửa phòng của cha mẹ. Dừng lại đôi chút và lên tiếng:

"Cha, mẹ con Thiên Minh đây. Con có chuyện muốn nói với cha mẹ"

"Ừm, vào đi con"

Cùng lúc cậu vươn một tay ra mở cửa, thì tay còn lại đã lấy Mô Phỏng Thực Tại ra khỏi túi chứa đồ và lấp tức sử dụng nó. Chỉ thấy cậu đột nhiên chạy đến chỗ giường của mẹ cậu, ôm lấy mẹ cậu và khóc. Ít nhất thì đó là những gì mà Trần Thiên Hạo, Đặng Minh Nguyệt và kẻ theo dõi kia nhìn thấy.

Không sai, là nhìn thấy. Bởi vì hiện tại một tên Trần Thiên Minh khác vẫn đang đứng chỗ cửa phòng cười hì hì. Trần Thiên Hạo và Đặng Minh Nguyệt nhìn cảnh này không biết nói sao, đột nhiên ở đâu lòi ra một tên Trần Thiên Minh đã chịu. Đây còn thêm cả một Trần Thiên Hạo và một Đặng Minh Nguyệt khác nữa chứ. Hai người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thấy hai người mặt nghệt ra bộ dạng "ta cảm thấy não ta không đủ dùng nữa" thì Trần Thiên Minh không khỏi há mồm cười to "Ha ha ha". Cái này càng làm hai người Trần Thiên Hạo và Đặng Minh Nguyệt thấy quái dị, vì đột nhiên có thêm một Trần Thiên Minh nữa thì cũng thôi, đây lại còn một tên thì khóc, một tên thì cười. Cuối cùng vẫn là giọng nói của Niệm Vũ vang lên cảnh báo Trần Thiên Minh.

"Đệ còn không mau trình bày, lại còn đứng đó mà cười"

"Đệ quên mất, hì hì"

"Cha, mẹ. Con có chuyện muốn nói với hai người…" Chưa nói hết câu thì đột nhiên cha cậu ngắt lời

"Con tu luyện được rồi chứ gì"

"Đúng..vậy. Sao cha biết"

"Hừ hừ, thế mày nghĩ ai đẻ ra mày. Lại còn định dấu diếm cha mẹ của mày. Nếu không phải Tiểu Linh Linh nói cho ta thì đúng là bị mày lừa thật rồi"

"Hả? Liên Linh nói với cha mẹ ư. Nhưng sao nó biết con có thể tu luyện được chứ?"

"Muốn biết sao?"

"Vâng"

"Nhưng tao ếu thích nói cho mày đấy, mày làm gì được tao nào? Lại dám dấu diếm chuyện quan trọng như vậy, không cho mày biết tay là không được mà" Dứt tiếng liền thân ảnh của Trần Thiên Hạo biến mất tại chỗ, chỉ trong chớp mắt Trần Thiên Hạo đã đứng sau lưng của Trần Thiên Minh và chuẩn bị vung tay lên đánh vào cái mông của đứa con "hiếu thảo" nào đó thì vợ hắn lại lên tiếng

"Anh thôi đi, đừng có mà bắt nát con trai anh nữa. Thật ra muội muội của con cũng không biết là con có thể tu luyện được, nó chỉ nói với cha mẹ là không thấy con nhịn đau như trước đó nữa mà thôi. Còn lại là hai người bọn ta suy đoán, không nghĩ rằng con trai ta lại có thể tu luyện được rồi. Đến đây, để mẹ xem"

Nghe mẹ cậu nói vậy thì không chần chừ chút nào, cậu nhanh chóng cánh tay đang xách cậu lên kia mà chạy thẳng đến chỗ mẹ cậu. Chỉ thấy đột nhiên mẹ cậu đặt tay của mình lên bụng cậu. Cùng với đó, cậu hơi chút cảm thấy ấm áp ở đó. Chỉ là hình như ngay khi Nguyên Khí của mẹ cậu tiến vào cơ thể cậu thì liền bị lũ Slime trong người cậu nuốt sạch thì phải.

"Tại sao ta chuyền Nguyên Khí vào trong cơ thể con lại giống như là bị cái gì đó cắn nuốt mất là sao vậy?"

"Mẹ thử lại đi" Cùng với đó, cậu ra lệnh cho Đội Quân Diệt Hại của cậu không cắn nuốt Nguyên Khí của mẹ cậu nữa.

Sau một lúc lâu không thấy mẹ cậu lên tiếng nữa thì cậu không khỏi mở miệng nói:

"Có chuyện gì sao mẹ?"

Vẫn im lặng. Một lúc lâu sau đó, khi mà cả cha cậu cũng sắp không chịu được mà lên tiếng thì đột nhiên mẹ cậu lại hét lên đầy kinh hãi.

"Làm sao có thể, cơ thể của con làm sao mà nhiều thứ kì lạ như vậy chứ. Hơn nữa Nguyên Khí của con còn cực kì tinh khiết, ta chưa từng thấy ai có nồng độ Nguyên Khí còn tinh thuần hơn con cả. Mà thân thể của con là sao vậy, sao lại mạnh hơn tu vi của con những hai cảnh giới nhỏ vậy? Mau trả lời mẹ ngay"

Nghe tiếng hét của cô, cha cậu có vẻ hơi bồn chồn bất an nhưng sau đó nghe những lời của cô thì cha cậu lại đột nhiên trở lên tò mò kinh khủng. Vì vậy, cha cậu cũng đặt tay lên bụng cậu rồi chuyền Nguyên Khí của mình vào dò xét cơ thể cậu. Lúc đầu thì có vẻ cha cậu có hơi chút cẩn thận nên Nguyên Khí đi rất chậm, nhưng sau đó vì một lý do nào đó đột nhiên cha cậu tăng tốc độ Nguyên Khí lên, không chút ngần ngại mà dùng Nguyên Khí của mình một cách bừa bãi.

May mà, cậu đã ra lệnh cho lũ Slime không tấn công. Nếu không, có khi lượng Nguyên Khí mà cha cậu chuyền vào cậu, một đi không trở lại luôn.

Theo từng tiếng kinh hô ngày càng trở lên quái dị hơn của cha cậu. Cuối cùng cha mẹ cậu cũng đã dừng công việc "cao cả" của họ. Chỉ là ánh mắt hai người nhìn cậu có phần không đúng. Bỗng nhiên cha cậu nói mấy câu làm cậu suýt chút nữa té ngửa.

"Quái Vật"

"Không phải người"

"Biến thái. Quá biến thái"

Nghe mấy câu này, cậu không biết là cha cậu đang chửi cậu hay đang khen cậu nữa. Cậu tỏ rõ khó chịu nói:

"Cha làm ơn nói cho dễ hiểu một chút. Cha là đang chửi con sao?"

"Đúng vậy. Tao đang chửi mày đó đồ Quái Vật biến thái không phải người"

"Có ai nói với con mình như thế không hả? Cha đúng là …"

"Còn không phải sao? Tao còn chưa thấy kẻ nào như mày cả. Cơ thể thì rắn chắc đến kì lạ, kinh mạch, mạch máu, rồi xương với cả đan điền thì rộng lớn đến vô lý. Nguyên Khí thì liên tục tự đi vào trong cơ thể mày. Hơn nữa, mày còn không luyện hóa chỗ Nguyên Khí đó nữa. Đúng là khó tin khi mày chưa phát nổ đấy con trai"

"Mẹ! Mẹ xem cha kìa, làm gì có người cha nào nói với con bằng cái giọng điệu ghen tị đó chứ"

"Cha con nói đúng mà. Con đúng là không phải người mà"

"Vậy mà mẹ lại còn hùa theo cha. Con đúng là sai lầm khi định kể cho cha mẹ mà" Cùng với đó, mắt cậu hơi đỏ lên giống như chỉ trực thời cơ là sẽ khóc vậy. Cái này cũng không trách cậu được, vì mấy từ kia ở kiếp trước của cậu nó không mang ý nghĩa tốt lành gì cả. Trong khi ở kiếp này - thế giới này thì nó lại là một cách nói mang theo ý nghĩa tích cực hơn một chút.

Thấy con trai mình sắp khóc, Đặng Minh Nguyệt mới nhớ ra con trai mình cũng chỉ mới có 5 tuổi mà thôi. Nói nó như vậy khác gì mắng nó đâu. Vì vậy, cô liền thay đổi giọng điệu nói lại:

"Hì hì. Mẹ đùa thôi mà, làm gì mà cứ động tí là khóc vậy. Con có phải con trai không đó. Cứng rắn lên xem nào"

Mà Trần Thiên Hạo đứng một bên cũng nghĩ đến vấn đề này, do vậy liền nói: "Tao đang khen mày mà. Làm gì mà lại ‘mưa’ rồi"

"Hừ!" Không thèm để ý.

Hai người kia nhìn thấy vậy không khỏi mỉm cười vì họ đột nhiên nhận ra một điều mà đãng nhẽ hai người họ không nên quên mới đúng, đó là dù con trai của họ có Thiên Phú tốt như thế nào hay thông minh ra sao thì vẫn chỉ có 5 tuổi mà thôi a. Vẫn còn cực kì trẻ con.

"Hừ, nếu hai người đã biết. Vậy thì con về phòng đây, hừ hừ" Dứt lời liền chạy đi nhưng cậu cũng không quên vụ Mô Phỏng Thực Tại vì vậy, hơi suy tưởng để cho hình ảnh được tạo ra và hiện thực liên kết với nhau. Sau khi xong thì cậu liền tắt Mô Phỏng Thực Tại đi, rồi chạy về phòng.

"Hạo, anh nghĩ nếu nói chuyện này cho cha mẹ hai người họ thì họ sẽ như thế nào?"

"Ha ha, đương nhiên là sẽ vui như mở hội rồi. Nếu Thiên Minh đã có thể tu luyện, vậy thì kế hoạch kia cũng không cần thiết nữa. Lần này, chúng ta thắng chắc rồi. Nguyệt Nhi, em chuẩn bị đồ trước đi được rồi, ha ha. Anh có chút mong chờ a"

"Hì hì, em cũng có đôi chút chờ mong chuyện sắp xảy ra đây"

-----ĐƯỜNG KẺ NGANG VÔ ĐỊCH THÍCH QUẤY RỐI LÀ TA ĐÂY-----

"Tỷ kêu ta về làm gì vậy?" Không sai, thực chất cậu cũng không có giận cha mẹ cậu mà chỉ là có chút xúc động mà thôi. Còn lý do thực sự cậu về phòng là vì đột nhiên Niệm Vũ kêu cậu nhanh chóng chạy về phỏng mà thôi

"Ta nghĩ đã đến lúc nói về tương lai sau này của đệ rồi. Đệ muốn mình trở thành gì đây?"

"Đệ muốn…Đệ muốn sau này trở thành một nhà Thám Hiểm vĩ đại nhất"

"Hả? Tại sao lại là nhà Thám Hiểm?"

"Đệ không hề có dục vọng muốn chinh phục cái gì cả. Cái dục vọng duy nhất và cháy bỏng nhất đối với đệ có lẽ là khám phá những điều mới lạ, tìm hiểu những chuyện mà người khác không thể tìm hiểu, biết được điều mà người khác không biết. Dục vọng duy nhất của đệ là lấp lại khoảng trống hiếu kỳ trong thâm tâm đệ. Vì vậy, đệ muốn là một nhà Thám Hiểm"

"Này không dễ đâu. Phải biết Vũ Trụ này có vô tận bí mật, đệ muốn biết hết là không thể, nó còn khó hơn là trở thành Chúa Tể của Vũ Trụ nữa. Đệ chắc chứ?"

"Đương nhiên, và bí mật đầu tiên đệ khám phá sẽ là cái này" Nói rồi cậu lấy 72 tờ giấy có ghi 72 ký tự kì lạ ra. Chính là đống ký tự cậu lấy được từ cuốn sách "Triệu Hồi Sư – Sơ Ngộ"

"Là cái này sao. Đệ vẫn nhớ vụ cá cược của chúng ta chứ?" Giọng có hơi chút đắc ý

"Đương nhiên, 10 Vũ Trụ điểm. Đệ muốn rồi"











P/s: Có sai sót chính tả thì xin mọi người chỉ cho mình để mình sửa. Dạo này tư tưởng của mình có hơi rối loạn nên ngôn ngữ có phần khó hiểu. Mong mọi người thông cảm.
P/s 1.1: Mình sẽ cố mỗi ngày một chương, thay vì tùy hứng như trước đó. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mình.

Thanks For Reading