Chương 19: Đội Quân Diệt Hại hồi sinh?

Triệu Hồi Sư Vô Địch

Chương 19: Đội Quân Diệt Hại hồi sinh?

Không hề biết rằng đang có người bí mật quan sát mình, cậu tung từng quyền, từng đầu quyền yếu ớt và sai lệch. 1 quyền, rồi 2 quyền,… 97, 98, 99, 100. Ngay khi ra quyền lần thứ 100, một cảm giác đói bụng nào đó rất quen thuộc bỗng nhen nhói trong cơ thể cậu. Một liên kết vô hình nào đó, cậu cảm thấy nó rõ ràng hơn bao giờ hết. Ngạc nhiên xen lẫn với nghi ngờ và đôi chút tự trách.

Dừng tay, cảm nhận cảm giác đói bụng càng ngày càng mãnh liệt, cậu biết nó không phải ảo giác, với một lý do khó hiểu nào đó lũ Slime của cậu đang thần kỳ "sống lại".

"Đây là chuyện gì vậy? Rõ ràng chúng đã bị mùi hương kia tiêu diệt sạch rồi mà" Cậu nghi hoặc nói.

"Ta nghĩ không phải là chúng sống lại như đệ nghĩ đâu, có thể là chúng chưa từng biến mất mà chỉ ẩn nấp đâu đó trong cơ thể cậu và do lúc đó tinh thần đệ quá kém nên không nhận ra chăng?"

"Đệ cũng không biết. Có lẽ đệ nên quan sát chúng kĩ hơn" Cậu tập chung tư tưởng, liên kết với linh hồn của bản thân và dùng nó để quan sát bên trong cơ thể cậu.

Chỉ thấy, lũ Slime mà lúc trước cậu tưởng là đã chết hết hiện tại đang bơi tự do trong cơ thể cậu, qua từng mạch máu, kinh mạch, tế bào, các bó cơ và cả khung xương của cậu nữa. Không giống lúc trước chỉ bơi xung quanh một số khu vực nhất định, hiện tại nó được phân bố khắp nơi trong cơ thể cậu, không chỗ nào không có. Cùng với đó thì là cả một đống dấu? xuất hiện trong đầu cậu.

"Có chuyện quái quỷ gì ở đây vậy? Không chỉ còn sống, chúng còn giống như được một thứ gì đó dẫn dắt đến mọi nơi trong cơ thể mình"

Một lúc lâu suy nghĩ mà không có được câu trả lời, ngay lúc cậu định từ bỏ không cố gắng tìm hiểu nữa thì một âm thanh đùa cợt bỗng vang lên bên tai cậu:

"Hi hi, có phải đang ngạc nhiên lắm không?"

"ASMODEUS. Làm sao cô có thể…"

"Shh! Đừng có hét to lên như thế chứ, điếc hết cả tai. Cứ bình tĩnh rồi ta sẽ giải thích từ từ cho. Muốn biết tại sao ta có thể nói chuyện với cậu phải không? Này là do chúng ta đã có sự liên kết từ Khế Ước trước đó mà thôi, do vậy ta có thể kết nối với cậu bất cứ khi nào. Và cậu có nhớ, trước khi gửi cậu về ta có nói sẽ tặng cậu một món quà phải không?"

"Cũng tức là, cô chính là người đã hồi sinh lũ Slime cho tôi?"

"Không, không. Ta làm sao có thể làm được điều đó chứ, dù rằng cái thứ mà cậu gọi là Slime kia thực sự không khác gì những hạt bụi nhưng sự tồn tại của nó là nhờ có cậu, không có chuyện mà kẻ khác có thể tác dộng đến nó được. Đây cũng là lý do trước đó ta có nói mùi hương kia làm sao mà tiêu diệt được chúng. Theo ta thì chỉ có cách duy nhất tiêu diệt chúng là cái chết của cậu, ngoài ra thì không có cách khác.

Thực chất thì bọn chúng không có chết hay biến mất mà là do hấp thu năng lượng quá lớn nên bọn chúng phân giải trở thành một dạng tồn tại còn nhỏ bé hơn cả để có thể tiêu hóa đống năng lượng kia, bởi vì chúng biến thành quá nhỏ bé do vậy liên kết của cậu và chúng cũng trở lên nhỏ bé theo, cũng vì vậy mà cậu tưởng chúng đã chết.

Và nụ hôn lúc đó ta tặng cậu thực chất là ta hấp thu lại những năng lượng mà cậu hấp thu từ khu vườn của ta. Sau đó cậu bắt đầu tập quyền, điều này làm cơ thể cậu ấm dần lên, cũng như giải phóng năng lượng và hấp thu năng lượng một cách vô thức. Điều này, gián tiếp giải phóng những năng lượng thừa trong cơ thể cậu ra. Vì không cần phải hóa nhỏ chính bản thân để tiêu hóa năng lượng nữa, nên chúng tụ hợp lại và ‘sống lại’ như cậu nghĩ"

"Còn về vụ hiện tại bọn chúng được phân bố mọi nơi là sao? Cái này do cô sao?"

"Cũng không, có lẽ là do bọn chúng hấp thu đủ năng lượng nên số lượng cũng như chất lượng tăng lên, hoặc đơn giản có thể là do trong quá trình phân giải chúng quá yếu để có thể tự di chuyển, do vậy đã bị Nguyên Khí của bản thân cậu thổi đi khắp nơi. Ta nghĩ cũng chỉ có cách này thôi"

Đột nhiên, giọng Niệm Vũ vang lên: "Đệ đang nói chuyện với ai vậy?"

Nghe vậy, hơi ngạc nhiên cậu trả lời: "Tỷ không nghe thấy sao? Đệ đang nói chuyện với Asmodeus"

Giờ đến lượt Niệm Vũ ngạc nhiên: "Cái gì!!! Đệ đang nói chuyện với Asmodeus sao? Vậy là cô ta đang ở gần đây sao"

"Tỷ nói như vậy là sao?"

"Đệ phải biết, giống như điện thoại phải có sóng mới có thể nói chuyện được. Những chỗ không có sóng thì không thể gọi điện được. Vụ thần giao cách cảm này cũng vậy, phải cùng một thế giới mới có thể liên lạc được với nhau. À, đương nhiên đó là do đệ quá yếu mà thôi"

"Vậy chẳng phải không liên quan sao?"

"Sao lại không liên quan. Vì đệ hiện tại quá yếu nên cô ta phải ít nhất là đang ở một nơi gần hành tinh cậu đang sống này, hoặc có thể cô ta chính đang ở đây rồi"

"Kể cả vậy, thì có chuyện gì đâu. Tỷ làm gì mà sốt sắng vậy"

"Đệ thì biết gì, đây là lần đầu ta có cơ hội được tận mắt ngắm nhìn một vị Thần, hơn nữa còn là một Nữ Thần, cái này đệ không hiểu được đâu. Mau hỏi xem cô ta có ở gần đây không, ta muốn được tận mắt thấy cô ta, mau lên"

Cậu bó tay rồi, đột nhiên cậu bị biến thành một chiếc điện thoại di động: "Asmodeus này, cô đang ở gần đây sao?"

"Hửm? Sao cậu biết? Ta đúng là đang ở gần đây. Có chuyện gì sao? Hi hi, hay là bị vẻ đẹp của ta làm cậu không kìm được rồi, Hi hi" Giọng Asmodeus cợt nhả vang lên.

"Em cũng đến lạy chị, dù kể cả vậy thì em mới có 5 tuổi được không" Cậu thầm nghĩ, nhưng cũng không có nói ra mà lại nói: "Vậy cô có thể xuất hiện một lát được không?"

"Được, nhưng không nghĩ là cậu mới tí tẹo vậy mà đã biến thái như vậy rồi. Quả không hổ là kẻ Khế Ước với ta"

"Có cả nhà cô biến thái thì có" Cậu cũng không dám nói lời này ra.

"Sao không nói gì vậy? Chơi với cậu chán quá. Nếu muốn ta xuất hiện trước mặt cậu bây giờ thì cậu phải tự hành động thôi. Nếu mà ta cố tình xuất hiện ở thế giới cấp thấp này sẽ làm nó mất cân bằng và có thể ta còn sẽ không may làm tồn thương Thiên Đạo của thế giới này. Mà điều này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ sinh vật trên hành tinh này. Nên vẫn là cậu tự hành dộng đi"

"Hả? Tự hành động, làm sao tự hành động"

"Cậu là một Triệu Hồi Sư phải không?"

"À, đã hiểu. Nhưng không phải không cần niệm chú vẫn có thể Triệu Hồi cô sao?"

"Phải qua niệm chú thì ta mới có thể đến chỗ cậu mà không gây ảnh hưởng đến thế giới của cậu vì có sự can thiệp của Vũ Trụ. Còn nếu mà không niệm chú, ta vẫn có thể xuất hiện nhưng rất có thể sẽ làm thế giới này của cậu biến mất theo"

"Vậy câu chú là gì?"

"Đọc theo ta, à mà không nhất thiết phải đọc bằng miệng đâu. Bằng ý thức cũng được. Nghe rồi đọc theo này: Hỡi đứa con của Dục Vọng, kẻ điểu khiển và kiểm soát. Ta kêu gọi ngươi bằng tất cả sự tôn trọng, cùng những Dục Vọng thuần khiết nhất. Ta yêu cầu ngươi, kẻ chìm đắm trong bóng tối, trỗi dậy và xuất hiện trước mặt ta. Sau đó gọi tên của ta là được"

"Chỉ vậy thôi à. Tôi còn tưởng như nào chứ"

"Càng cao cấp thì câu chú càng đơn giản và dễ hiểu. Cậu chỉ cần biết điều đó là được"

"Ừm. Vậy,… Hỡi đứa con của Dục Vọng, kẻ điểu khiển và kiểm soát. Ta kêu gọi ngươi bằng tất cả sự tôn trọng, cùng những Dục Vọng thuần khiết nhất. Ta yêu cầu ngươi, kẻ chìm đắm trong bóng tối, trỗi dậy và xuất hiện trước mặt ta. Xuất hiện đi, Asmodeus" Chỉ là, hình như nó… không có chút tác dụng nào cả. Đang lúc cậu tự hỏi thì giọng của Asmodeus vang lên.

"Ha ha ha, cậu đúng là ngây thơ mà. Buốn cười chết ta rồi, lại còn xuất hiện đi Asmodeus. Haha ha, cậu quả thật đáng yêu hết chỗ nói mà. Cậu không biết, ta còn được gọi là Nữ Thần Dối Trá sao. Ha ha ha, đúng là buồn cười thật mà. Ah, đau bụng quá. Haha" Nghe vậy, cậu không khỏi khó chịu, quá khó chịu. Cậu cứ như thằng ngốc vậy.

"Cười đủ chưa?"

"Đủ? Đủ làm sao được. Ha ha, cậu nghĩ để kêu gọi một vị Thần như ta mà chỉ cần vài câu chú đơn giản sao, ha ha"

Càng nghe càng khó chịu a. Đang lúc không biết làm sao để xử lý vụ này thì đột nhiên cậu nhớ đến trước đó Niệm Vũ có nhắc đến vụ Khế Ước của cậu và Asmodeus a. Hình như cậu là Chủ Nhân gì đó a. Nghĩ vậy, mắt cậu sáng nên. Hơi cảm nhận liên kết giữa cậu và Asmodeus, cảm thấy liên kết giống như càng ngày càng mạnh hơn thì phải. Kệ điều đó, cậu mở miệng nói:

"Vậy lần này cười đủ chưa?" Khác lần trước, lần này cậu đã biết đến sử dụng Khế Ước.

"Hả? Cậu lại dùng đến Khế Ước để ràng buộc ta. Muốn chết sao?" Asmodeus hét lên trong giận dữ

"Đúng thì sao. Có giỏi thì thử xem" Cùng đó cậu thầm nghĩ: "Hừ, tôi thách cô cũng chẳng dám"

Quả nhiên, Asmodeus: "Cậu!! Tên nhóc đáng chết này. Cậu giỏi lắm, coi như ta thua" Chỉ là ngay khi cô dứt lời, bỗng cả thế giới như đóng băng lại vậy. Bầu trời tối đen bị bao phủ hoàn toàn bởi bóng tối, mặt đất thì nứt ra, rồi từng cơn Lốc Xoáy đột nhiên xuất hiện. Và trong khung cảnh như tận thế này thì đột nhiên một vòng tròn kỳ lạ màu hồng bỗng xuất hiện ngay trước mặt cậu và Asmodeus bước ra từ đó.

"Này, có nhất thiết cần khoa trương như vậy không?"

"Yên tâm, hiện tại thời gian ở hành tinh này đã dừng lại chỉ có hai chúng ta là không bị ảnh hưởng mà thôi. Sẽ không ai thấy cảnh này đâu. Vậy cậu muốn tôi xuất hiện làm gì?"

Không để ý đến lời của Asmodeus, cậu bắt đầu liên lạc với Niệm Vũ: "Niệm Vũ tỷ, Nữ Thần tỷ muốn gặp đang ở kia kìa" Có vẻ như là Niệm Vũ hoàn toàn không để ý đến điều mà cậu nói (vì Niệm Vũ cùng tồn tại với hệ thống bên trong vùng sâu nhất của linh hồn cậu nên cũng không bị ảnh hưởng bởi thời gian bị Asmodeus đóng băng).

"Đẹp, đẹp quá. Không thể tin được lại có một người phụ nữ đẹp như vậy tồn tại. Phải xin chữ ký mới được" Ngay khi cậu nghi hoặc làm sao mà Niệm Vũ xin chữ ký được thì đột nhiên một thứ gì đó như luồng khói bay ra từ đầu cậu rồi nó biến thành một người con gái, một người cậu chưa từng gặp bao giờ nhưng cậu lại thấy vô cùng quen thuộc. Đang lúc cậu tự hỏi thì đột nhiên người con gái kia giống như làm ảo thuật lấy một tờ giấy và một cái bút ra rồi quay về phía Asmodeus nói với giọng cực kì kính trọng.

"Người làm ơn cho tôi xin chữ ký được không" Và người con gái này có giọng của Niệm Vũ, vừa nghe cậu đã hiểu nhưng mà càng vậy càng làm cậu khó hiểu. Chỉ là không để cậu nghĩ tiếp. Asmodeus mở miệng với giọng lạnh tanh:

"Ngươi là kẻ nào, sao lại tồn tại trong cơ thể của cậu ta. Ngươi muốn gì?" Nghe vậy, dù rằng giọng nói của Asmodeus khiến cả cơ thể cậu như đóng băng, nhưng kì lạ cậu cảm thấy ấm áp ở đâu đó.

"À, không không. Không phải như người nghĩ đâu. Tôi, tôi là bạn của cậu ấy" Niệm Vũ chỉ về phía Trần Thiên Minh và đưa ánh mắt cầu cứu. Thấy vậy thì cậu liền lên tiếng.

"À đây là Niệm Vũ, tỷ ấy là bạn của tôi. Và lý do tôi gọi cô là do yêu cầu của tỷ ấy"

"Hửm? Cậu có biết để một linh hồn nào đó trong cơ thể của bản thân rất nguy hiểm không?" Hoàn toàn bỏ ngơ những gì cậu vừa nói

Dù hơi khó chịu khi Asmodeus bỏ ngơ lời mình nói nhưng cảm giác ấm áp nào đó kia lại không làm cậu giận cho được. Nên:

"Cái này tôi biết. Sự tồn tại của tỷ ấy và tôi có hơi chút đặc biệt, cô chỉ cần biết là tỷ ấy sẽ không gây tổn hại cho tôi là được"

"Vậy sao? Vậy lần này cậu gọi tôi đến là do vị tỷ tỷ kia của cậu muốn có được chữ ký của tôi thôi phải không?" Giọng Asmodeus rất bình thản, nhưng cậu cứ cảm giác có thứ gì đó lạ lạ ở đây.

"Đúng vậy"

"Tốt" Rồi cô hút lấy tờ giấy và cây bút trong tay của Niệm Vũ, cô cầm bút làm vài đường cơ bản rồi vứt lại nó cho Niệm Vũ. Sau đó, cô quay đi không thèm nhìn về phía Trần Thiên Minh sau đó bước vào cánh cổng rồi mọi thứ trở lại như bình thường. Bầu trời lại trong xanh, mặt đất không nứt vỡ và không có Lốc Xoáy nào cả.

"Hừm, là mình ảo tưởng hay là thực sự cô ta đã nghiến răng lúc quay đầu nhỉ?"

"Đệ sao vậy? Hi hi, vậy là ta đã có chữ ký của Nữ Thần mà ta hâm mộ rồi. Cảm ơn đệ nhiều"

"Không có gì, mà làm sao tỷ ra ngoài được vậy?"

"Ta có từng nói là mình không ra ngoài được sao?"

"À không, vậy có thể hay không…?"

"Yên tâm, người khác sẽ không nhìn thấy tỷ đâu. Đệ không cần lo lắng. Đệ vẫn là quay lại luyện tập đi" Dứt lời mang theo vẻ mặt tươi cười, cô lại biến thành một làn khói dung nhập vào người cậu.

Không nghĩ nhiều, cậu lại bắt đầu tung từng quyền. Phải đến tận chiều tối cậu mới dừng lại. Tuy rằng, không có gì đột phá vượt bậc nhưng hiện tại cậu đã có thể tung một quyền đúng nghĩa rồi. Tiến triển cũng rất nhanh.

Cậu không biết, khi cậu dừng tập và chạy về phòng thì người áo đen đột nhiên xuất hiện chỗ cậu vừa đứng tập luyện lẩm bẩm:

"Ý chí rất kinh người, có đủ kiên nhẫn và nhẫn nại. Thiên Phú thì xuất chúng hơn người đúng như lời đồn. Nếu mà tên nhóc này có thể tu luyện thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra a. Cũng may…" Dứt lời thì người áo đen cũng biến mất theo.

Nhìn về phía người áo đen biến mất, Trần Thiên Hạo không khỏi nheo mắt lại. Theo như giọng nói thì có vẻ như người áo đen là một người phụ nữ hơn nữa còn rất trẻ, vậy mà mắt nhìn người lại sắc bén như vậy, hơn nữa Thiên Phú cũng như tu vi của người này chắc chắn không tầm thường.

"Thôi, chuyện gì đến sẽ đến. Mà… Ha ha, con trai ta đúng là chuẩn Quái Vật mà. Không nghĩ ngoài Thiên Phú cao ra, tư chất luyện võ của nó còn cao như vậy. Đúng là con trai của ta mà, ha ha" Theo tiếng cười dần xa hơn. Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ngay chỗ Trần Thiên Hạo vừa đi. Chính là người áo đen lúc nãy và rất không may những lời nói của Trần Thiên Hạo kẻ này đều nghe được.

"Chẳng lẽ… Nếu vậy thì, kế hoạch lần này có thể sẽ…Không được, phải mau chóng về thảo luận chuyện này với gia gia, phải tìm một cách khác mới được" Trần Thiên Hạo không biết rằng bí mật mà hắn muốn che dấu vì sự chủ quan của mình mà đã bị người khác biết.

-----VÔ ĐỊCH THIÊN HẠ, ĐỘC CÔ KẺ NGANG ĐÂY. MONG MỘT LẦN BẠI-----

Về phòng rồi lấy quần áo đi tắm, dù sao cậu cũng đã tập quyền nguyên cả ngày, mồ hôi ra rất nhiều. Ngồi trong bể tắm, cậu bắt đầu nhớ lại quá trình tập luyện hôm nay của cậu để đúc kết cũng như xác định được những thay đổi trong cơ thể cậu.

Sau một ngày chăm chỉ tập quyền cùng với đó là rèn luyện thân thể cộng thêm hiện tại lũ Slime đã du đãng khắp cơ thể cậu, mọi nơi chúng đi qua đều không còn tồn tại thứ gọi là tạp chất nữa, trong kinh mạch, trong mạch máu, trong từng tế bào, từng đốt xương, dây cơ, dây chằng; cơ bản thì toàn bộ cơ thể của cậu nhờ có sự giúp đỡ của Đội Quân Diệt Hại nó đã trở lên vô cùng tinh khiết.

Cùng với đó, cậu còn nhận ra trong lúc cậu tập quyền thì lũ Slime cũng đang hấp thu Nguyên Khí mà cậu vô thức hấp thu, ngoài ra thì chúng cũng diệt sạch tạp chất đi cùng với số lượng Nguyên Khí đó, nói cách khác hiện tại cậu đã không cần quan tâm là Nguyên Khí có tinh khiết hay không vẫn có thể hấp thu, tu luyện bình thường vì đã có lũ Slime lo vụ này cho cậu, chúng như một nhà máy lọc Nguyên Khí tự động vậy.

Ngoài ra thì số lượng Nguyên Khí cậu hấp thu sau khi được Đội Quân của cậu tinh lọc thì chỉ có 1 phần là được đan điền cậu hấp thu, 4 phần là cơ thể cậu hấp thu và đến tận 5 phần là bị lũ Slime hấp thu. Thêm vào đó thì "cân" nặng của các tế bào trong cậu cũng đang tăng lên với tốc độ nhanh chóng nhờ số lượng lớn Nguyên Khí "chất lượng cao" trong cơ thể cậu. Từ 10 µg (Microgam) giờ đã đạt đến 25 µg, nhìn thì có vẻ không nhiều nhưng đó là bình thường, còn đây là khối lượng của mỗi một tế bào.

Cậu tin tưởng chỉ cần 1 tuần nữa như này thì mỗi tế bào của cậu sẽ đạt max 100 µg của Luyện Thể bậc 1, sau đó thì cậu sẽ tu luyện Bàn Long Công. Còn tu vi thân thể của cậu hiện tại lại cũng chỉ có thể so sánh với Luyện Thể bậc 1, cũng không biết tại sao lại bị giảm nữa. Nhưng điều này đối với cậu thực ra là một điều đáng mừng vì khác với người khác, cậu phải chịu đến Lôi Kiếp khi đột phá, hơn nữa mức độ Lôi Kiếp hạ xuống thì lại không phụ thuộc vào tu vi Luyện Khí của cậu mà là tính theo tu vi cao nhất của cậu.

Ví dụ, nếu hiện tại tu vi Luyện Khí của cậu là Luyện Thể bậc 1 nhưng tu vi Thân Thể lại là bậc 5 chẳng hạn thì khi cậu đột phá, không cần biết tu vi nào đột phá, Lôi Kiếp sẽ hạ xuống với mức độ dành cho Luyện Thể bậc 6. Mà nếu cứ như vậy, cũng không biết là lúc nào cậu sẽ bị sét đánh chết nữa. Hơn nữa, muốn đạt được nền móng cực hạn thì tu vi cả hai loại của cậu không thể hơn kém nhau được.

Nếu vậy chẳng phải mất khả năng vượt cấp khiếu chiến ư? Không hề, vì nếu nền móng của cậu đạt cực hạn thì không nói Nguyên Khí trở lên tinh khiết đến cùng cực ra, thì cùng với đó thân thể của cậu sẽ có thể phá vỡ giới hạn vốn có. Ví dụ, tu vi Thân Thể của cậu là Luyện Thể bậc 1 nhưng nếu có thể phá bỏ giới hạn vốn có của thân thể thì cậu có thể phát huy ra chiến lực đẳng cấp cao hơn, còn cao đến đâu thì tùy vào số lượng giới hạn mà cậu có thể phá bỏ. Và tu vi Luyện Khí cũng thế.

Cơ bản thì nếu cậu để một trong hai loại tu vi cao hơn loại còn lại thì cậu cũng có thể vượt cấp nhưng càng về sau thì nó lại không hiệu quả lắm, cũng như có rất nhiều hiểm họa ngầm. Tuy rằng muốn có được nền móng hay căn cơ đạt đến cực hạn sẽ tốn thời gian hơn và cần sức chịu đựng nhiều hơn nhưng có thể đảm bảo cho cậu một tương lai vô cùng sáng lạng.

Hiện tại, cậu mới chỉ có 5 tuổi mà thôi, thời gian dành cho cậu còn nhiều. Vậy tại sao lại không muốn đạt thứ tốt nhất dù rằng sẽ đau đớn hơn, mất thời gian hơn nhưng tất cả điều đó đều đáng cả.

Cùng với những ý nghĩ này thì cậu cũng bắt đầu thấy buồn ngủ, dù sao một đứa trẻ 5 tuổi tập luyện gian khổ cả một ngày, làm sao mà không mệt được. Mang theo những ước muốn đầy mộng mơ vào giấc mơ, cậu không biết rằng ở đâu đó đang có một kế hoạch khác nhắm vào cậu và Trần gia của cậu.









Thanks For Reading