Chương 15: Trưởng thành

Triệu Hồi Sư Vô Địch

Chương 15: Trưởng thành

Khi cậu tỉnh lại thì đã là một tuần sau đó. Nhưng dù đã "ngủ" gần một tuần nhưng khi tỉnh lại, cảm giác mệt mỏi kia vẫn không biến mất mà còn tăng thêm cả cảm giác đói bụng nữa. Nhưng kì lạ là một bên thì cậu thấy đói bụng, nhưng một bên lại cảm giác như mình đang rất no. Sau một lúc tỉnh hẳn và quan sát cơ thể. Cuối cùng cậu cũng biết tại sao cậu lại thấy đói bụng.

Chính là do lũ Slime trong người cậu, có vẻ như trong một tuần này bọn chúng đã chén sạch lũ vi sinh vật có hại và tổ của bọn nó. Và điều này dẫn đến một việc là chúng không còn thứ để ăn nữa, cảm giác đói bụng mà cậu cảm nhận được chính là do lũ này phát ra.

Biết được việc này cậu chỉ có thể cười khổ: "Không ngờ lũ này lại háo ăn như vậy"

"Đệ tỉnh rồi sao?" Giọng Niệm Vũ đột ngột vang lên

"Vâng, đệ đã ngủ bao lâu vậy, Niệm Vũ tỷ?"

"Tính đến hiện tại thì đã là một tuần rồi"

"Lâu như vậy sao? Vậy mọi người …"

"Không sai, mọi người rất lo lắng cho đệ. Nhất là mẹ đệ, gần như không dám dời đi phòng đệ. Cuối cùng, vì không chịu được mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần nên đã ngất đi và được cha của đệ bế đi rồi"

Nghe vậy, lòng cậu lại thắt lại. Theo như cậu nhớ thì hình như từ khi sinh ra đến giờ, cậu chỉ khiến cha mẹ cậu lo lắng mà không giúp gì cho họ được cả. Cứ nghĩ đến mẹ cậu ngất do chăm sóc cậu là cậu lại thấy mình không xứng làm con của bà. Điều này thực sự tác động rất lớn với một người được nuôi dạy chuẩn mực như cậu.

"Đệ cũng không cần tự trách. Đệ phải hiểu rằng hiện tại đệ đã danh xứng với thực, hoàn toàn là một người có một không hai trong Vũ Trụ vô tận này. Chưa từng có kẻ có thể làm được điều mà đệ đã làm. Đệ phải tự hào vì bản thân mình mới đúng chứ"

Không vơi bớt đi cảm giác tội lỗi kia chút nào mà những lời trên của Niệm Vũ càng làm Trần Thiên Minh thấy tội lỗi hơn. Vì kiếp trước, cậu chỉ là một kẻ không cha không mẹ nếu như không có sự giúp đỡ, cưu mang của vị cha xứ kia, cậu sẽ chẳng là gì cả. Và cậu vẫn luôn kính trọng ông như một người cha thực sự vì vậy những gì ông dạy, cậu luôn luôn ghi nhớ. Trong đó, điều mà ông hay nói nhất chính là về vấn đề đạo Hiếu của con cái.

Một lần làm cha mẹ đau khổ là đã đủ để bị gọi là bất hiếu rồi, chứ đừng nói cậu không chỉ một lần làm cha mẹ của cậu đau khổ, dù là cậu không cố ý đi nữa thì cậu cũng đã khiến cha mẹ cậu đau khổ nhiều lần vì cậu. Đây không phải là bất hiếu thì là cái gì.

Cũng chính vì vậy, những lời nói của Niệm Vũ càng làm cậu thấy mình bất hiếu hơn mà không phải tự hào gì đó. Đối với một người như cậu thì người thân là trên hết, mọi thứ khác chỉ là nửa vời mà thôi. Ước muốn có sức mạnh của cậu cũng hoàn toàn là vì không muốn ông bà cũng như cha mẹ cậu buồn mà thôi. Còn những lý do khác cũng chỉ là do cảm giác tò mò xen lẫn hiếu kỳ gây lên mà thôi, đối với cậu, nó hoàn toàn không đáng một xu. Người thân mới là mối quan tâm duy nhất của cậu.

"Nếu đệ thực sự không muốn mọi người buồn nữa thì chính đệ phải thay đổi trước đã. Đừng chỉ có lúc nào cũng tự đổ lỗi mà không chịu thay đổi khiến mọi thứ tốt đẹp hơn. Thứ đệ cần bây giờ là hoàn thiện Đội quân Diệt hại kia của đệ. Đó là một bước dài trên con đường thay đổi của đệ.

Làm một con người đúng nghĩa thì đệ phải luôn lạc quan nhìn về phía trước mà tiến tới và chấp nhận thay đổi, chứ không phải đứng một chỗ và bi quan về mọi thứ. Đệ phải biết, chỉ cần đệ thực sự vui vẻ thì cha mẹ đệ cũng sẽ vui vẻ thôi. Làm bậc cha mẹ, họ chỉ muốn nhìn thấy con mình trưởng thành hơn mỗi ngày mà không phải nhìn thấy con mình chán nản mỗi ngày. Đệ hiểu không? Đệ cần thay đổi ngay lập tức thái độ sống của mình, chỉ có vậy mới có thể khiến người thân của đệ không cảm thấy buồn nữa."

Trần Thiên Minh không nói gì chỉ im lặng nghe và suy nghĩ. Sau một lúc lâu suy nghĩ về nhiều thứ, cuối cùng cậu cũng đã đi đến được quyết định và quyết định của cậu là:

"Đệ biết rồi. Đệ sẽ thay đổi, sẽ trưởng thành hơn, lạc quan hơn và sẽ không khiến mọi người lo lắng nữa. Đệ sẽ bắt đầu suy nghĩ thật kỹ trước khi làm bất kỳ một chuyện nào đó, để không làm họ đau buồn nữa"

"Đúng vậy, như thế mới phải chứ. Mà trong một tuần này, có khá nhiều chuyện đã xảy ra. Đệ có muốn biết không?"

"Nhiều chuyện? Là những chuyện gì vậy Niệm Vũ tỷ?"

"Trước khi nói đến chuyện đầu tiên thì đệ còn nhớ thiếu nữ đệ gặp lần trước tại chỗ kia không?"

"Tất nhiên là có. Làm sao đệ quên được, nếu không phải do bà cô chết bầm đó thì đệ đâu có về nhà muộn như vậy, khiến cha mẹ đệ lo lắng nữa" (Ai đó lại hắt-xì)

"Đệ thù dai quá nhỉ? Vậy đệ còn nhớ bông hoa cuốn lấy đệ lúc đó chứ"

"Vâng. Nhưng cái này thì liên quan gì đến.." Đang nói thì bị chen ngang

"Từ từ, trước hết phải nói về chỗ đó. Trước đó tỷ cũng chỉ cho đó là một khu vực đặc biệt mà thôi, nhưng sau tin tức mấy hôm nay tỷ nghe lỏm được từ cha của đệ thì mới biết chỗ đó còn được gọi là Cấm Địa của Sự Sống, chỗ đó gần như ngăn cấm hết tất cả các sinh vật sống tiến vào. Chỉ cần là một sinh vật có sự sống và có "Linh" cơ bản là không thể tiến vào đó.

Nhưng, cũng có trường hợp ngoại lệ. Ví dụ như đệ hay vị thiếu nữ tên Thần Tiểu Vũ kia. Chỉ là khu vực này chỉ mở ra cho người có duyên trong một chu kỳ nhất định mà thôi, và biểu hiện khi chu kỳ này bắt đầu là đột nhiên Rừng Hỗn Nguyên không còn Nguyên Khí Hỗn Loạn nữa cũng tức là vào hôm đó.

Và cứ mỗi một chu kỳ bắt đầu thì sẽ có một cơ duyên khác nhau nằm bên trong khu vực này, mỗi một cơ duyên đều có thể giúp người có được nó "Một Bước Lên Trời" và cơ duyên lần này có lẽ chính là đóa hoa kia. Khi biết việc này ta đã tra khảo lại kho kiến thức và tìm được thông tin chính xác của nó. Tên loài hoa này được gọi là Thiên Địa Tạo Hóa Hoa hoặc là Vẻ Đẹp của Sinh Mệnh.

Tác dụng chỉ có một, giúp người dùng nó có được Hoàn Mỹ Thần Thể trong truyền thuyết. Và một điều thú vị là chỉ có phái nữ mới có thể sử dụng loài hoa này, còn nếu kẻ sử dụng là đàn ông thì sẽ bị đổi giới tính nhưng lại không có được thể chất kia. Còn về thể chất kia, tuy rằng không phải duy nhất trong Vũ Trụ này như thể chất của đệ nhưng cũng hiếm có vô cùng. Và việc có một đóa hoa như vậy tại Lục Địa Nguyên Linh là vô cùng khó tin.

Sau đó, ta lại tìm được một thông tin thú vị khác về thể chất này. Nó nói rằng người mà nắm giữ thể chất này thì thường là một Vũ Trụ chi Tử hay Đứa Con của Vũ Trụ. Cũng tức là nói, đệ đã tạo ra một Đứa Con của Vũ Trụ nhờ sự khó chịu của đệ lúc đó. Chúc mừng đệ a" Câu cuối rõ ràng là châm biếm

"Còn chuyện khác thì sao, đệ không quan tâm bà cô kia cho lắm. Bà cô đó có là gì thì cũng đâu liên quan đến đệ" Giọng bình thản đáp

"Hì hì, chưa biết được a. Mà chuyện khác thì cũng là bởi vì chuyện trên mà đưa đến. Tuy rằng, tỷ và đệ cũng như thiếu nữ kia đều biết là cơ duyên đã bị lấy đi nhưng những kẻ khác thì không biết và cũng vì vậy có cả đống người, cũng như các chủng tộc khác đến thử vận may. Mà Đế Lan Thành lại gần Rừng Hỗn Nguyên nhất vì vậy gần đây Đế Lan Thành rất nào nhiệt.

Và gần như tất cả các thế lực Siêu Đẳng đều có mặt, đương nhiên là không thiếu người Bạch gia của Đế Quốc Tinh Thần rồi. Lần này, Bạch gia cử đến một lão già và một thiếu nữ. Lão già giống như tên là Bạch Thanh Tùng còn thiếu nữ kia hình như gọi là Bạch Vân Liên. Ta còn nghe nói được khi mà Bạch Vân Liên ra đời thì trên trời bỗng xuất hiện một đóa hoa sen bảy màu bằng mây tỏa sáng cả một vùng trời.." Chưa nói hết thì Trần Thiên Minh xen vào

"Do vậy, thiếu nữ này được gọi là Vân Liên phải không? Sao lần nào tỷ cũng thích nói dài lê thê như vậy nhỉ? Mà còn chuyện gì khác nữa không?"

"Chuyện khác thì hết rồi nhưng mà chuyện của đệ thì vẫn còn"

"Chuyện của đệ? Chuyện gì chứ?"

"Thì chính là lũ Slime trong người đệ chứ chuyện gì. Nhờ bọn chúng mà hiện tại cơ thể đệ hoàn toàn không có một chút tạp chất nào và Nguyên Khí của đệ cũng trở lên tinh khiết gần gấp đôi trước đó. Hơn nữa vì nhờ có Nguyên Khí tinh khiết hơn tẩm bổ nên tế bào của đệ đang nhanh chóng tăng trưởng. Hiện tại mỗi tế bào của đệ cũng phải nặng đến 10 µg (Microgam) rồi. Và cả lũ Slime kia của đệ cũng đã lớn hơn và có biến đổi khác trước đó rất nhiều rồi. Cụ thể thì đệ tự xem xét xem"

Nghe vậy, cậu liền tập chung tư tưởng rồi dùng ý chí mở mắt "Linh" của cậu, giúp cậu nhìn thấy những gì đang xảy ra bên trong cơ thể cậu. Chỉ thấy hiện tại lũ Slime kia đúng như lời nói của Niệm Vũ, hiện tại mỗi cá thể đều to lớn hơn, ít nhất là gấp đôi lúc trước và ngoài Slime bạc và Slime đen ra thì hiện tại trong cơ thể cậu còn có thêm 25 con màu xám nữa. Chấn động phát ra từ con màu xám cũng như cảm giác đói bụng nó truyền lại cho cậu đều mãnh liệt hơn bọn màu bạc và đen rất là nhiều lần. Và nếu mà so hình thể của con màu xám với màu bạc và đen thì không khác gì voi và kiến cả, cũng có nghĩa là hình thể của những con màu xám to lớn vô cùng so với bọn còn lại.

Tất nhiên là chỉ so với lũ Slime còn lại mà thôi vì tuy rằng to lớn hơn lũ kia nhưng mà kích thước của nó còn chẳng bằng 1/1000 tế bào của cậu. Tuy nhiên, kích thước này mà so với lúc ban đầu khi chỉ là một vi sinh vật thì quá khủng khiếp rồi. Ngoài ra thì con màu xám có vẻ như còn tiến hóa cao hơn hai loại còn lại khi mà chúng có hai cánh tay nhô ra từ cái thân thể tròn tròn của chúng.

Tuy vậy, trông chúng vẫn ngộ nghĩnh vô cùng vì hiện tại bọn Slime này còn biết cười với mếu nữa. Vì sao cậu biết ư? Vì khi cậu thử hút một chút Nguyên Khí bên ngoài vào thân thể và cho bọn này ăn thì cái mồm chúng nó vểnh lên như người gặp chuyện vui, còn khi mà không có gì để ăn thì cái mắt nhíu lại, cái mồm thì giống như bĩu môi sắp khóc vậy. Tuy rằng, hai biểu cảm này hiện tại hoàn toàn là do bản năng vì chịu ảnh hưởng của cậu – chủ nhân của chúng. Nhưng cậu tin rằng chắc chắn một ngày nào đó, lũ Slime này của cậu sẽ có ý chí của riêng mình cũng như cảm xúc của riêng chúng nó.

Cậu cũng không sợ bọn chúng có ý thức rồi phản bội lại cậu vì bọn chúng không thể a. Dù sao thì bọn này cũng là do cậu nuôi nấng lên a. Như cha của bọn chúng vậy. Và hơn hết là vì một lý do nào đó, cậu và lũ Slime này có một liên kết vô hình nào đó chặt chẽ vô cùng. Sẽ không có chuyện cậu gây tổn thương bọn chúng cũng như bọn chúng sẽ gây tổn thương cậu.

"Thế nào rồi?"

"Rất tốt, đệ cảm thấy chưa bao giờ tốt như vậy cả. Có lẽ đệ nên đến Thư Viện kiếm đọc một ít gì đó hữu ích với lũ Slime này mới được, nhân tiện để mọi người không phải lo lắng cho đệ nữa" (Vì Niệm Vũ chịu lấy Vũ Trụ ràng buộc, không thể đưa những thứ trong kho kiến thức của cô thẳng cho Trần Thiên Minh được. Chỉ có thể bị động trợ giúp khi được cho phép mà thôi)

"Ừm, vậy ta đi ngủ một lát. Mệt quá rồi" Nói xong liền im lặng, có vẻ như là đi ngủ rồi.

Cậu cũng đã quen vụ Niệm Vũ nói ngủ là ngủ nên cũng không kỳ quái gì. Bỏ lại những chuyện kia phía sau, cậu phải đi thăm xem mẹ cậu có làm sao không đã.

Phòng của cha mẹ cậu cũng không xa phòng cậu cho lắm nên cũng không cần bao lâu, cậu liền đã đứng trước cửa phòng. Nhưng cậu không vào luôn mà có hơi ngập ngừng vì mẹ cậu ngất là do cậu mà. Khi mà dũng khí của cậu đạt tối đa, cậu chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên cửa phòng được mở bởi một người đàn ông tầm 26, 27 tuổi, chính là cha cậu.

Mà khi vừa nhìn thấy người mở cửa là cha của mình thì cậu có hơi bối rối vì lúc nãy cậu chỉ nghĩ đến mẹ mà thôi, hoàn toàn quên mất cha cậu. Lúc này, cậu để ý mới thấy. Mắt của cha cậu cực kỳ đỏ, hơn nữa còn có chút thâm quầng, hiển nhiên là cha cậu đã khá lâu rồi chưa ngủ.

Phải biết rằng, là một tu luyện giả thì thiếu ngủ gần như là không thể xảy ra vì không ngủ cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến cơ thể, chứ đừng nói dẫn đến mắt đỏ, hay quầng mắt bị thâm cả. Vì vậy, có thể thấy tinh thần của cha cậu hiện tại đang trong điều kiện vô cùng xấu, có thể còn dẫn đến Tẩu Hỏa Nhập Ma cũng không phải không thể.

Nhìn thấy cảnh này, thì dù là một kẻ sắt đá vô cùng cũng sẽ cảm động chứ đừng nói đến một thằng nhóc mang tư tưởng hơi trưởng thành là cậu. Không gì có thể ngăn cản dòng nước như thác lũ chảy ra từ mắt cậu. Cậu chạy lại ôm lấy chân của cha cậu, khóc lên từng tiếng, từng tiếng một. Lần đầu cậu cảm thấy đau đớn như vậy. Cậu nghẹn ngào nói:

"Con..xin..lỗi..cha..mẹ. Tất..cả..nấc..là tại..con..cả"

Mà Trần Thiên Hạo thì đang không hiểu gì, đột nhiên thấy con trai mình lao vào ôm lấy chân mình rồi khóc nhưng khi nghe cậu nói. Hắn cũng đã hiểu, và điều này cũng làm một kẻ như hắn cũng suýt chút nữa không kìm được mà cũng khóc lên.

"Không sao đâu con trai, mẹ cũng không có gì đâu, chỉ là hơi thiếu tinh thần mà thôi. Cũng không phải là lỗi tại con mà. Đừng khóc, ngoan" Giọng có hơi chút lệch lạc

Và hôm nay là một ngày đặc biệt nữa đối với mọi người Trần gia, khi mà đột nhiên xuất hiện hai người, một kẻ thì cứ khóc liên tục còn một kẻ thì cố kìm chế để không khóc đang ra sức an ủi người kia. Điều này làm mọi người trong Trần gia đều xúc động, nhất là phái nữ. Gần như không người phụ nữ nào không rơi nước mắt khi nhìn thấy cảnh tượng xúc động này. Những giọt nước mắt mang theo cả niềm hạnh phúc khi chứng kiến Thiếu chủ của họ đã bắt đầu trưởng thành rồi.

Con người chỉ trưởng thành qua nước mắt. Mỗi lần nước mắt rơi là một lần khiến ta trưởng thành hơn.

-----CÒN NHỚ TA KHÔNG, TA LÀ ĐƯỜNG KẺ NGANG BIẾN THÁI ĐÂY-----

Tại một nơi nào đó, đang có hai người ngồi nói chuyện với nhau. Một trong số đó là một thiếu nữ tầm 15, 16 tuổi, còn một người là một ông già tầm 60 tuổi. Chỉ thấy hai người đang nói chuyện gì đó có vẻ rất tập chung.

"Gia gia, người nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ. Có nên cắt bỏ quy ước và hành động luôn không?" Thiếu nữ kia lên tiếng.

"Không thể phá vỡ quy ước được vì một khi phá vỡ nó, không ai trong chúng ta có thể tránh được. Điều này sẽ ảnh hưởng đến gia tộc rất nhiều. Không thể mạo hiểm"

"Nhưng không phải người trong gia tộc đã dùng cả Tàng Không Trùng để dò xét sao. Bây giờ có phá bỏ quy ước cũng đâu có sao?"

"Không, Tàng Không Trùng chỉ là tìn hiệu mà thôi. Còn quy ước thì như ta vừa nói, không thể phá vỡ được. Tuy rằng gia tộc chúng ta muốn có được công pháp kia vô cùng, nhưng cháu phải biết gia tộc ta từ trước đến giờ chưa bao giờ làm chuyện gì trái đạo lý cả. Đây là tổ huần mà tổ tiên để lại cho chúng ta và cháu cũng đã biết kết quả khi có kẻ phá vỡ quy ước và không nghe lời giáo huấn của tổ tiên để lại rồi đó. Có rất nhiều ví dụ như vậy trong gia tộc của chúng ta trước đó và những kẻ đó không kẻ nào là có kết cục tốt đẹp cả."

"Vâng. Nhưng nếu không phá vỡ quy ước thì chẳng lẽ chúng ta phải tuân theo nó sao. Vậy chẳng phải cháu phải lấy tiểu tử kia sao, hơn nữa còn là một thằng nhóc không thể tu luyện"

"Chuyện này cháu không cần quan tâm nữa. Tất cả đã có người dàn xếp rồi. Hiện tại, chúng ta chỉ chờ kết quả mà thôi. Và kết quả này sẽ là mấu chốt xem cháu có phải lấy tiểu tử đó hay không. Bây giờ thì cháu nên chú ý đến chỗ kia thì hơn. Kể cả không tiến vào được thì cháu vẫn có thể đến đó ngộ đạo. Nơi đó rất huyền bí, kể cả Thiên Đế cảnh cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ chỗ đó được"

"Vâng, vậy cháu xin cáo lui"

"Ừm, cháu chỉ cần nhớ mọi thứ không phải tự nhiên mà vậy, tất cả đều do một chữ DUYÊN là được. Cháu về đi"

"Vâng, vậy cháu chào ông"

Nhìn thiếu nữ rời đi mà tâm tình lão già kia khó có thể bình tĩnh được. Vì đã có quá nhiều chuyện đáng nhẽ thiếu nữ không cần phải gánh vác nhưng dòng đời xô đẩy, giờ đây nó bắt một người đang độ tuổi xuân xanh mà phải thực hiện những trách nhiệm nặng nề cũng như học cách trở thành một người mà trước đó, thiếu nữ chưa bao giờ từng.

"Tội nghiệp cháu ta. Chỉ mong kế hoạch thành công, nếu không thì chỉ có thể thực hiện theo quy ước" Hai chữ quy ước như con dao đâm vào lòng ông lão. Nói xong ông lão liền biến mất.

Trong căn phòng chỉ còn ánh nến chập chờn cùng với một tiếng thở dài sau cùng. Mọi thứ lại trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó.









Thanks For Reading