Chương 10: Thế Giới Sấm Sét và Những Con Vật Kì Lạ

Triệu Hồi Sư Vô Địch

Chương 10: Thế Giới Sấm Sét và Những Con Vật Kì Lạ

Ngày hôm nay là một ngày kỳ lạ đối với những Nguyên Thú sống tại Rừng Hỗn Nguyên, khu rừng đầy rẫy nguy hiểm kể cả với chúng nó. Nhưng lạ là hôm nay những Vết Rách Không Gian mà bình thường liên tục xuất hiện, hôm nay lại không thấy mặt mũi đâu. Điều này làm mọi Nguyên Thú trong cánh rừng tỏ ra vô cùng sợ sệt, cũng như phấn khích vì tình huống như này cũng không phải lần đầu và mỗi lần như vậy cánh rừng này lại bị biến đổi trở lên nguy hiểm hơn.

Sợ sệt là vì mỗi lần như vậy số lượng Nguyên Thú đều giảm đi rất là nhiều. Mà phấn khích là bởi vì sau mỗi lần như vậy, Nguyên Khí trong cánh rừng này sẽ nồng nặc hơn trước rất nhiều, hơn nữa sau mỗi lần như vậy tài nguyên trong khu rừng cũng bí ẩn được gia tăng cả về số lượng cũng như chất lượng rất là nhiều. Đó cũng là lý do vì sao bọn chúng vừa sợ vừa phần khích, mà những kẻ phần khích hầu hết là những Nguyên Thú cấp cao hoặc Tu Luyện giả cao cấp. Tuy nhiên, đây cũng coi như là một phần cơ duyên lớn đối với những tầng cấp thấp hơn, cũng có thể là tai nạn a.

Vì vậy, gần như từ lúc có Nguyên Thú phát hiện ra việc này thì rất nhiều tộc đàn đều bắt đầu di cư tránh nạn. Điều này dẫn đến những tiếng gào thét liên tục của Nguyên Thú. Kẻ không biết có khi còn tưởng là Nguyên Thú nổi điên định công thành cũng lên.

Điều này làm cánh rừng có vẻ sôi động hơn thường ngày rất nhiều. Tuy nhiên, có một nơi trong cánh rừng hoàn toàn không bị tình cảnh bên ngoài làm ảnh hưởng đến, chính là trung tâm của khu rừng nơi được gọi là "Cấm Địa của Sự Sống". Cái tên này được đặt không phải là vì đi vào đó là chết mà là không phải ai cũng đi vào được đó, thứ có thể dễ dàng tiến vào nhất là những đồ vật không có "Linh" mà "Linh" chính là thứ đại biểu cho sự sống vì vậy nó được gọi như trên. Nhưng cũng không thiếu trường hợp những sinh vật có "Linh" có thể tiến vào và hầu hết những kẻ đó sau này đều là chúa tể một phương, không thì cũng "Phi Thăng" đến một khu vực khác. Vì vậy, nó còn được gọi là Vùng Đất của Chúa.

Tuy nhiên, nơi này vẫn là một dấu hỏi to đùng với những người không tiến vào được vì những người có thể tiến vào đó chưa từng mở mồm nói một chút gì về nơi đó cả. Duy nhất có một thứ mà mọi người biết được là điều kiện để vào được đó sẽ thay đổi theo một chu kỳ nhất định mà dấu hiệu chính là sự bất thường của Rừng Hỗn Nguyên vì vậy khi nghe tin Rừng Hỗn Nguyên có dị biến, rất nhiều kẻ không sợ chết mà tiến đến. Dù sao, kể cả không tiến vào được Cấm Địa, biết đâu may mắn nhặt được một gốc Đế cấp Dược phẩm thì sao a.

Chỉ là, hiện tại bên trong Cấm Địa của Sự Sống đang có một thân hình nhỏ bé đang chạy đi chạy lại, không biết đang chuẩn bị gì. Nếu những người kia nhìn thấy chắc chắn sẽ thất vọng vô cùng vì theo như những lần trước thì chỉ có một người tiến vào đó được. Vấn đề là họ không biết a, vì vậy vẫn cắm đầu chạy đến Cấm Địa.

Đương nhiên, thân hình nhỏ bé kia là nvc của chúng ta Trần Thiên Minh rồi. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, hiện tại cậu đang đợi Lôi Kiếp đến. Trong lúc rảnh rỗi, cậu mới đột nhiên nhớ đến trong đầu cậu có một vị "tỷ tỷ" vì vậy cậu lên tiếng hỏi:

"Niệm Vũ tỷ đang làm gì vậy?"

Im lặng, im lặng.

"Niệm Vũ tỷ, tỷ có đó không?"

Vẫn im lặng.

"NIỆM VŨ TỶ!"

"Ai gọi ta đó, muốn ăn đòn sao? Đang ngủ ngon".

"Là đệ gọi chứ ai vào đây được"

"À, là đệ a. Có chuyện gì không? Ta vẫn còn hơi buồn ngủ vì thế lên nếu có chuyện thì mau nói"

"Đệ đã làm y theo như lời tỷ. Hiện tại đệ đang chờ Lôi Kiếp hạ xuống khá là nhàm chán nên mới gọi tỷ để nói chuyện" Rất thẳng thắn nói

"Ừm, mà đệ nhớ kỹ. Ngay khi Lôi Kiếp hạ xuống đệ phải lập tức vận chuyển Thiên Lôi Luyện Thể Quyết rồi dùng ý chí của mình làm cầu nối giữa Lôi Kiếp và công pháp để có thể tiến vào Thế Giới Sấm Sét. Nhất định phải cố gắng chịu đựng, hiểu không?"

"Đệ đã nhớ kỹ rồi"

"Vậy ta đi ngủ đây, Hi hi"

Nếu như lúc đầu còn khá là không quen giọng điệu mới của Niệm Vũ thì hiện tại cậu đã quen thuộc với nó và không hề cảm thấy không thoải mái nữa. Vì vậy, cậu liền đáp:

"Vậy tỷ ngủ đi. Đệ không làm phiền nữa".

---DÒNG KẺ NGANG HUYỀN THOẠI ĐÂY---

Sau một lúc chờ đợi chán thì cuối cùng Lôi Kiếp cũng kéo đến. Chỉ thấy bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên đen kịt lại, mây bắt đầu kéo nhau lại tạo thành một vòng xoáy trên bầu trời. Mây đen thỉnh thoảng còn phóng những tia chớp như muốn thông báo cho những người bến dưới rằng "Ta sắp phóng sét" vậy.

Sau một hồi tích tụ và kéo những đám mây xung quanh lại thì vòng xoáy phía trên đã từ chỉ bán kính 3m biến thành hơn 300m và cũng liền dừng lại ở đó. Sau đó… không có sau đó rồi, ngay khi đạt bán kính 300m thì một tia sét to như chân trâu lao ra từ trung tâm vòng xoáy đánh thẳng xuống vị trí Trần Thiên Minh đang đứng. Thấy vậy, cậu liền lập tức vận chuyển Thiên Lôi Luyện Thể Quyết, chỉ thấy Nguyên Khí quanh người cậu dùng một tốc độ kinh khủng tiến vào cơ thể cậu cùng với đó cải tạo cơ thể mập mạp của cậu từng chút một.

Như cảm nhận được Trần Thiên Minh đang điên cuồng hấp thu Nguyên Khí, tia sét kia lao nhanh hơn hẳn lúc trước và rất nhanh một tiếng nổ lớn "BÙM" vang lên.

Trần Thiên Minh sau khi hấp thu Nguyên Khí bên ngoài vào cơ thể, rồi để nó cải tạo từng bộ phận cơ thể của cậu. Một cảm giác thoải mái mà cậu chưa từng được cảm nhận trước đó bỗng xuất hiện. Chỉ là cảm giác đó vừa đến chưa lâu thì cùng với nó là đau đớn, cảm giác cứ như vừa thấy Thiên Đường thì đột nhiên bị rơi xuống Địa Ngục vậy, hơn nữa còn là tầng thứ 18 của Địa Ngục. Điều này làm ý thức của cậu mơ hồ hẳn lên vì tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý trước đó nhưng cậu đâu biết nó lại đau đớn như vậy, khi mà cậu nghĩ cậu sắp về với vòng tay của Chúa lần nữa thì một tiếng hét to đầy lo lắng vang lên trong đầu cậu.

"Mau dùng ý chí của đệ để dựng lên cây cầu tiếp nối với Thế Giới Sấm Sét. Mau lên"

Nghe vậy, bằng một sức mạnh kì lạ nào đó cậu dùng ý chí còn sót lại của mình tưởng tượng ra một cây cầu tiếp nối với Thế Giới Sấm Sét như trong Thiên Lôi Luyện Thể Quyết viết. Cậu hét lên:

"Lấy ý chí của ta làm dẫn, lấy linh hồn của ta làm cầu. Mau xuất hiện đi, Thế Giới Sấm Sét"

Và có vẻ như cậu đã thành công, cậu chỉ cảm thấy bỗng nhiên cơ thể của cậu nhẹ đi một cách kì lạ và ý thức của cậu đang bị một thứ gì đó "tóm" đi. Đây là những dấu hiệu đầu tiên cho thấy cậu đã thành công tiếp nối được đến Thế Giới Sấm Sét. Trước khi ý thức hoàn toàn bị "tóm" đi cậu còn nghe thoang thoảng có tiếng nói của Niệm Vũ bên tai:

"Còn lại tất cả dựa vào đệ rồi"

Sau đó liền giống như cậu bị người bịt mắt vậy, hoàn toàn không trông thấy gì cả. Khi mà cậu mở được mắt thì trước mắt cậu là cả một đống những động vật hình thù kì lạ đang bao vây cậu, thứ duy nhất giống nhau trên người chúng là những tia sét đang chớp giật trên đầu bọn chúng như tóc vậy. Thấy vậy, cậu nhìn xung quanh rồi tự nói:

"Đây là Thế Giới Sấm Sét sao? Sao hoàn toàn không nghe thấy tiếng sấm nào vậy? Cũng không thấy sét đánh liên tục như mưa rơi a. Lạ à nha"

Như đọc được suy nghĩ của cậu, bỗng nhiên bên tai cậu liên tục vang lên những tiếng sấm cùng với hàng ngàn tia sét đánh xuống liên tục như mưa vậy. Thấy vậy, cậu không khỏi ngẩn ngơ liền bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Chỉ thấy theo từng suy nghĩ khác biệt của cậu, những tia sét và tiếng sấm kia cũng biến đổi theo, tuy nhiên không phải hầu hết đều biến đổi theo suy nghĩ của cậu nhưng điều này làm cậu nhận ra điều gì đó.

"Vì mình lấy linh hồn làm cầu nên mình có thể điều khiển Sấm Sét trong một giới hạn nhất định sao? Vậy thì nếu…" Nghĩ vậy cậu liền tiếp tục tưởng tượng ra những thứ khác nhau mà không hề để ý rằng những con thú đang bao quanh cậu đang nhìn cậu một cách kì lạ và hết sức nhân tính.

Sau khi đã hiểu được giới hạn nằm ở đâu, cậu liền không tưởng tượng gì nữa. Thay vì đó cậu lại nhìn xung quanh một lần nữa bằng một cách cẩn thận nhất như muốn in mọi thứ xung quanh vào trong đầu cậu. Rồi cuối cùng, cậu cũng thấy được những ánh mắt kì lạ đang nhìn cậu như thể nói "Này là con gì a?" Cảm nhận được ánh nhìn kì lạ của những con thú kì lạ không kém xung quanh mình, cậu như lại hiểu ra điều gì đó vì vậy cậu định tiến lên một bước nữa để đến gần mấy con vật kia hơn. Tuy nhiên, cậu lại cảm thấy cơ thể của cậu giống như không còn của cậu nữa. Dù cậu có cố gắng ra sao thì chân cậu vẫn đặt nguyên chỗ đó không hề nhúc nhích chút nào.

Vì vậy, cậu định mở miệng nói chuyện nhưng cũng không được. Thứ duy nhất cậu có thể làm được là suy nghĩ và tưởng tượng. Do vậy, cậu liền tưởng tượng chân cậu có thể hoạt động được và kì diệu là ngay lập tức chân cậu đã có thể di chuyển được. Và cậu cũng làm vậy những phần còn lại của mình. Khi mọi thứ đã bình thường trở lại. Cậu quay sang và nói chuyện với một con vật khá giống một con gà – cậu cho là vậy.

"Mi có thể nói chuyện không?"

"Không, tôi không nói chuyện được"

Nghe vậy, cậu liền muốn nhổ nước bọt vào mặt con gà này nhưng những điều tiếp theo con gà nói làm cậu không thể nhổ vào mặt nó được.

"Cậu đến đây là vì nó sao?"

"Nếu là vậy thì nó không có ở đây đâu?"

"Nó đã đi về một nơi rất xa rồi. Hơn nữa nó còn mang theo tất cả đi rồi"

"Nếu cậu muốn có nó thì cậu phải tìm được nó trước đã"

Liên tiếp mấy câu, không cậu nào cậu hiểu cả. "Nó" mà con gà kia nói là cái gì? Rồi nó mang tất cả đi, vậy tất cả ở đây là chỉ những cái gì? Rồi lại còn sao tìm được "nó" cơ chứ. Những câu hỏi cứ liên tục xuất hiện trong đầu cậu. Ngay khi cậu định hỏi lại con gà kia thì nó đã lên tiếng trước.

"Muốn tìm được nó. Cậu cần phải tìm được Tâm của nó. Mà muốn tìm được Tâm của nó thì cậu phải tìm được đường mà nó đi. Muốn tìm được con đường mà nó đi thì cậu phải tìm được con đường của chính mình trước đã. Rồi tìm Tâm của chính mình. Có vậy cậu mới có thể tìm được nó cho chính mình"

Lại một loạt những câu nói khó hiểu. Cậu chỉ cảm thấy bỗng chốc đầu mình như to lên gấp hai vậy. Cậu hoàn toàn không hiểu con gà này đang nói gì nữa. Chỉ là con vật giống gà kia hoàn toàn không quan tâm đến cậu, nó lại tiếp tục mở miệng.

"Hay là cậu đến vì nó? Nếu là nó thì nó ngay đây này" Nói rồi nó chỉ về phía một con vật khá giống một con chó.









Thanks For Reading