Chương 13: Giải Phong ấn

Tội Nguyên Hệ Thống

Chương 13: Giải Phong ấn

Chương 13: Giải Phong ấn


Hạo Thiên sắc mặt đen lại hắn lừa người lúc nào? Mặc dù cô nàng này tu vi không tồi có thể làm bá chủ một vùng nhưng thần kinh có vấn đề là loại nào? Yêu cầu mở khóa lại cần thần kinh cùng loại đây là hệ thống đang chửi hắn bị điên phải không Hạo Thiên gọi hệ thống

"Hệ thống ta muốn mở phong ấn của Tuyết Y ngươi xem ta đủ điều kiện nào? "

Hệ thống trầm mặc vài giây mới lên tiếng

"Đây là thông tin mật hệ thống không thể trả lời phong ấn Tuyết Y đã mở khóa chúc ký chủ có thời gian vui vẻ "

Hạo Thiên khóe miệng giật giật hắn cũng không làm gì được hệ thống chỉ có thể bỏ qua, chờ bọn trẻ đi ngủ Hạo Thiên lấy ra một cái quan tài đặt chắn hết lối đi Lăng Vân Ngọc nghe thấy tiếng động ló đầu ra nhìn nghi hoặc nói

"Ngươi tính chôn ai à? "

Hạo Thiên cũng nghi ngờ người sống ai lại nằm trong quan tài làm gì chỉ có thể trả lời cho qua chuyện

"Ta có mấy món đồ đặc biệt nên phải cất ở trong này đừng quan tâm ngươi đi ngủ đi "

Lăng Vân Ngọc không nói gì rụt đầu về Hạo Thiên thấy vậy mới an tâm mở nắp quan tài một nữ hài tầm 8-9 tuổi nằm trong đó mặc váy dài, làn da trắng mái tóc bạch kim dài tới eo, mi mục như họa khuôn mặt thanh tú động lòng người tay đang ôm lấy một cuốn sách dày không tên Hạo Thiên thầm nghĩ cô nàng này xinh đẹp như vậy hệ thống lại nói có vấn đề về thần kinh rõ là vu oan cho người ta lúc này Lăng Vân Ngọc ở phía sau ồ lên Hạo Thiên giật mình quay lại thấy Lăng Vân Ngọc đang thò nửa cái đầu ra nhìn trộm Hạo Thiên vội vàng giải thích nói

"Đây.. Cái này... ta chỉ lấy cuốn sách đó ngươi phải tin ta "

Lăng Vân Ngọc nheo mắt lại nói

"Dĩ nhiên rồi ta tin ngươi... ai cũng có sở thích riêng mà ừm... Bảo dưỡng vô cùng tốt có lẽ xúc cảm không tồi ngươi mua ở đâu vậy? "

Hạo Thiên cảm giác có thêm ai đó đang nhìn đưa mắt sang Lăng Yên Vân thấy nàng dùng tay che miệng một bộ vô cùng ngạc nhiên bị Hạo Thiên nhìn giật mình vội quay lên lái xe

Hạo Thiên thở dài bịa chuyện nói

"Ta có nhẫn không gian chứa được người sống đây cũng là người sống ta vì bất đắc dĩ mới phải phong ấn nàng "

Lăng Vân Ngọc híp mắt gật gù nói

"Ta hiểu bị nghi nan tạp chứng gì đó phải không ta hiểu... Ta hiểu "

Nhìn bộ dạng của Lăng Vân Ngọc Hạo Thiên vô cùng nghi ngại khả năng hiểu biết của nàng hắn cũng không định giải thích gì thêm đưa tay đi lấy cuốn sách nhưng không được nên hắn dùng thêm lực sau một hồi giằng co Hạo Thiên đem nữ hài nhấc lên vẫn không được Lăng Vân Ngọc ở một bên nhìn Hạo Thiên bằng ánh mắt quái dị Hạo Thiên cũng hết cách nên hỏi hệ thống

"Hệ thống ngươi nói chỉ cần mở phong ấn là lấy được sao giờ lại dính chặt như vậy gỡ không ra? "

Hệ thống kiểm tra một lượt nói

"Phong ấn đã giải nên người ta cũng tỉnh rồi còn lại mời ký chủ tự giải quyết "

Hạo Thiên nheo mắt nhìn cô nàng này hỏi hệ thống

"Cho ta xem bản khế ước giữa ta và nàng "

Một bảng thông tin hiện lên

"Khế ước bình đẳng cộng sinh "
Người tạo khế ước: Hạo Thiên
Người ký: Liễu Tuyết Y
Điều kiện người tạo khế ước:
Bao nuôi, cung cấp thần huyết, phải quan tâm không được bỏ rơi
Điều kiện người ký:
Luôn nghe lời, giúp chủ khế ước làm việc

Hạo Thiên nghi hoặc không phải khế ước chủ tớ sao? Bất quá không quan trọng như vậy mới tốt Hạo Thiên quay qua đối với Lăng Vân Ngọc nháy mắt nói

"Sáng mai chúng ta tới công viên trung tâm đi nghe nói vừa chơi vui lại nhiều đồ ăn ngon "

Lăng Vân Ngọc vừa nghe cảm thấy Hạo Thiên bị đánh chưa tỉnh hay gì thấy hắn điên cuồng nháy mắt mới phối hợp dù không hiểu lắm

"À... ừ ngày mai chúng ta đi qua đó nhưng lại dư một vé xem ra chỉ có thể trả lại tiếc thật đó "

Quả nhiên Liễu Tuyết Y chậm rãi mở mắt bộ dạng mới tỉnh ngủ đôi mắt màu lam đẹp như bảo thạch nhìn Hạo Thiên dùng giọng nhẹ nhàng nói

"Chủ nhân ngươi để ta chờ lâu quá..."

Lăng Vân Ngọc lại ồ lên không nói gì dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Hạo Thiên, Hạo Thiên á khẩu không biết giải thích thế nào quay sang nhìn Liễu Tuyết Y nói

"Mau giải thích mối quan hệ của chúng ta cho nàng nghe "

Liễu Tuyết Y một bộ ngây thơ nhìn hai người nói

"Không phải lúc ký khế ước ngươi nói thích được gọi như vậy sao? "

Hạo Thiên rất muốn nói ta vô tội không phải ta ta chỉ mới đến nhưng dĩ nhiên không nói như vậy được chỉ có thể dùng ánh mắt chân thành và khuôn nghiêm túc nhìn Lăng Vân Ngọc nói

"Ngươi phải tin ta thời gian vừa rồi ngươi biết ta là người thế nào phải không? "

Lăng Vân Ngọc đưa tay lên vuốt cằm híp mắt đánh giá Liễu Tuyết Y ánh mắt càng thêm kỳ lạ nói

"Tổng thời gian chúng ta quen biết mới hai ngày nên ta không hiểu hết được nhưng nuôi con dâu từ bé chỉ là chuyện bình thường thôi ta hiểu "

Hạo Thiên rất muốn đậu xanh rau má nhưng vẫn nhịn được nói

"Ngươi không tin thì trực tiếp hỏi nàng đi"

Lăng Vân Ngọc nhìn cả hai một lúc mới hỏi Liễu Tuyết Y

"Ngươi gặp hắn trong hoàn cảnh thế nào? "

Liễu Tuyết Y hồi tưởng lại nói

"Ta từ trong nhà trốn ra ngoài chơi do không mang nhiều đồ nên lúc đó ta rất đói trùng hợp gặp được chủ nhân hắn có đồ ăn lại nấu ăn rất ngon ta tính bắt hắn mang về nhà thì đánh không lại bị chủ nhân bắt ngược, hắn nói chỉ cần ký khế ước đi theo hắn sẽ có ăn ngon mặc đẹp còn có chơi vui chỉ cần hắn bảo gì làm nấy là được do ở nhà cũng quá chán nên ta ký rồi đi theo tới giờ có gì sai sao? "

Lăng Vân Ngọc ở một bên bình tĩnh nói

"Ngươi không sai mà tên này sai, quá sai là khác "

Hạo Thiên ở một bên nhắm mắt ngồi thiền dù không biết thiền mắt không thấy tai không nghe tâm sẽ không đau, thực chất trong nội tâm hắn bắt đầu hối hận khi mở phong ấn Liễu Tuyết Y mà chưa chuẩn bị, Lăng Vân Ngọc thấy Hạo Thiên không phản ứng nói tiếp

"Giờ ngươi theo ta đi đều là nữ nhân sẽ an toàn hơn là ở với hắn "

Liễu Tuyết Y nhìn nàng nói

"Vậy ngươi có bao ăn, bao tu luyện có chơi vui không? "

Lăng Vân Ngọc trầm mặc một lúc nói

"Cái này... Không có "

Liễu Tuyết Y lắc đầu nói

"Vậy ta đi với chủ nhân là được rồi "

Lăng Vân Ngọc ngây người nàng cũng không rõ mối quan hệ của hai người là gì nhưng nàng cảm thấy tương lai sẽ rất thú vị

Liễu Tuyết Y nhào sang ôm lấy Hạo Thiên nói

"Chủ nhân sách của ngươi này ta rất cực khổ mới giữ được nó nên ngày mai ngươi sẽ dẫn ta đi công viên đúng không? "

Hạo Thiên trán nổi gân xanh cầm lấy sách đẩy Liễu Tuyết Y ra trong tâm chửi thầm ngươi cực khổ cái quỷ gì đơn giản là ngủ một giấc rồi dậy còn bắt ta đi giật lấy thứ thuộc về mình, Hạo Thiên hít sâu lấy lại bình tĩnh nói

"Ngồi xuống nghe ta hỏi! "

Thấy Liễu Tuyết Y thành thật ngồi xuống Hạo Thiên mới thở dài nói

"Kể ta nghe chuyện trước khi ngươi bị phong ấn đi "

Liễu Tuyết Y kỳ quái nhìn Hạo Thiên nói

"Chủ nhân ngươi không nhớ sao chính ngươi đưa ta quyển sách nói ta giữ lấy đi ngủ một thời gian sau khi tỉnh lại thì trả cho ngươi, ta hỏi thì ngươi nói cần đi tới nơi hiện thực hóa hư vô nghe rất huyễn khốc ta đòi đi theo thì ngươi bắt ta phong ấn lại nói tỉnh lại có thưởng vậy thưởng của ta đâu? "

Hạo Thiên không để ý tới nàng mà nhíu mày thì thầm

"Nơi hiện thực hóa hư vô..."

Trước kia hắn không biết nhưng nghe Liễu Tuyết Y nhắc tới khi hắn nghĩ về nó có cảm giác không khỏe bản năng bài xích khi nghe bốn từ này, Lăng Vân Ngọc nhảy xuống giường hiếu kỳ ngồi gần Hạo Thiên thúc giục nói

"Thế nào đã nhớ ra chưa kể ta nghe được không? "

Hạo Thiên lắc đầu cau mày Liễu Tuyết Y rất biết điều không làm phiền, sau khi đuổi Lăng Vân Ngọc đi nghiên cứu Hạo Thiên mở sách ra xem đều là chữ viết tay có một bản công pháp tu luyện không tên, Bát Môn Độn Giáp, Huyết Nguyên Thuật, Tâm Nhãn Thuật, Táng Phong thương pháp, Tấn Phong kiếm thuật, võ kỹ Băng Nguyên Bạo, trọng kiếm thuật Vô Công, Chiến Khí quyết, một ít bản vẽ phù chú, đan dược trong đó có Trấn Huyết đan để áp chế huyết mạch khỏi tan vỡ hoặc áp chế ma huyết, Huyết Nguyên đan để bồi dưỡng khí huyết khi mất quá nhiều máu, còn có Chân Nhãn phù nhìn rõ hư thực nếu số lượng đủ nhiều có thể dùng như một kết giới còn rất nhiều trang sách bị xé không có những thông tin khác, Hạo Thiên chỉ mấy trang bị xé hỏi Liễu Tuyết Y

"Ngươi biết mấy trang này ở đâu sao? "

Liễu Tuyết Y lắc đầu nói

"Chủ nhân nếu ngươi không cho ta sẽ không mở ra thứ trong đó ta vừa cầm lần đầu liền bị phong ấn sao biết được trong đó có gì "

Hạo Thiên nhìn nàng chăm chú một lúc xác định nàng không có nói dối mới thở dài cái này để sau vậy, Hạo Thiên mở sách ra nhìn công pháp có thể nói rất phù hợp với Hạo Thiên vô cùng hoàn mỹ võ khí chủ tu tinh thần lực phụ tu còn có Long Nguyên phụ trợ nhưng chỉ tới Chân Hoàng - Thông Linh muốn lên cao hơn Hạo Thiên chỉ có thể tự mình bổ sung, không có lựa chọn nào khác nếu chuyển tu công pháp Hạo Thiên phải đoán mạch lại từ đầu hơn nữa khó mà kiếm được công pháp nào khai thác hoàn toàn tiềm lực của cơ thể người như vậy

Nếu muốn khôi phục thực lực nhanh chỉ có thể tu lại công pháp cũ còn võ kỹ để khi nào kiếm được chỗ rộng rãi rồi tính, Hạo Thiên bắt đầu thử luyện ra võ đầu tiên là cảm nhận khí huyết lưu chuyển trong cơ thể tiếp theo điều chỉnh hơi thở bằng tốc độ máu di chuyển trong cơ thể để tạo sự đồng bộ mỗi vòng tuần hoàn Hạo Thiên lại cảm thấy khỏe hơn một chút mỗi thớ thịt đều căng phồng, Hạo Thiên thử dùng võ khí phát hiện có hai loại là Băng và Phong từ màu sắc và cường độ võ khí của Hạo Thiên thuộc về cực phẩm nhưng thả trong mấy cổ thế lực chỉ bình thường thôi

Qua nửa giờ Hạo Thiên bắt đầu thấy đói bụng qua một giờ chân tay bắt đầu hơi run nên hắn dừng lại võ khí không phải tự nhiên mà sinh nếu tự thân sinh ra võ khí cần khí huyết thay thế mà khí huyết cần ăn uống bổ sung dù có thể hấp thụ linh khí thay thế nhưng cần thêm công đoạn luyện hóa mới hóa thành võ khí dùng được nhưng ưu điểm của võ khí là không cần phải ngồi một chỗ hồi phục nhanh

Hạo Thiên bắt đầu lại lần nữa lần này dùng công pháp luyện hóa linh khí, tăng nhanh tốc độ hồi phục lại qua một tiếng võ khí đã cuộn trào trong cơ thể này nhưng hắn chỉ có võ khí là đạt tới Chân Hoàng mà thôi linh hồn vẫn là một người bình thường hắn phải học cách dùng võ khí võ kỹ và nhiều thứ khác

Hạo Thiên mở mắt nhìn xung quanh thấy Liễu Tuyết Y đang cùng Lăng Vân Ngọc loay hoay bên bàn phẫu thuật thấy người nằm trên đó là Lý Phong Hạo Thiên mặc kệ lấy sách ra nhìn võ kỹ tất cả đều vô cùng phức tạp đòi hỏi phải khống chế võ khí hai chiều

Thông thường phát ra một cái hỏa cầu ném một phát là xong đó là võ khí một chiều, võ khí hai chiều cần phải điều khiển được ở khoảng cách nhất định có tác dụng như dây dẫn phản hồi thông tin lại cho chủ nhân cái này phải nhìn kỹ thuật của người dùng ví dụ như võ kỹ Băng Nguyên Bạo dùng một chiều chạm cái liền nổ còn hai chiều có thể khống chế bạo tạc khi nào mình muốn

Hạo Thiên cảm thấy hơi khát nên dừng lại lấy cốc nước vừa nhấp miếng nước đang miên man suy nghĩ thì nghe Liễu Tuyết Y ở sau xe một câu nói làm cho sặc nước

"Tên này cũng mang giọt máu của chủ nhân sao? Ta cũng có mỗi lần như vậy ta có một loại cảm giác thăng hoa rất khó tả"

Hạo Thiên ho sặc sụa kinh động tới hai người Lăng Vân Ngọc lại dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạo Thiên, Hạo Thiên lau nước trên mặt chỉ vào Liễu Tuyết Y nói

"Ngươi hỏi nàng chi tiết xem sao đây chắc chắn là hiểu lầm! "

Không đợi Lăng Vân Ngọc hỏi Liễu Tuyết Y nhanh miệng trả lời

"Mỗi lần chủ nhân cho ta một giọt ta đều sẽ cảm thấy buồn ngủ chủ nhân ngươi sẽ nói ta đi ngủ, trong giấc ngủ ta có một loại cảm giác thăng hoa sung sướng sau khi tỉnh dậy ta sẽ trở nên mạnh hơn trước kia "

Lần này tới lượt Lăng Vân Ngọc dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hạo Thiên nói

"Ngươi có gì muốn biện minh sao? "

Hạo Thiên bình tĩnh nói

"Nàng bảo mỗi lần ngủ dậy đều sẽ mạnh hơn kia chắc chắn là đồ tốt chỉ là nàng miêu tả có vấn đề mà thôi "

Lăng Vân Ngọc đưa tay ra nói

"Vậy lấy ra để ta xem chứng minh ngươi trong sạch "

Hạo Thiên á khẩu không trả lời được hắn lấy gì chứng minh? Trong nhẫn không gian không có thần huyết trên thân hắn càng không ai biết chủ nhân trước lấy thần huyết ở đâu ra

Hạo Thiên suy tính một chút chỉ đành lấy ra Huyết Nguyên đan thứ này vô cùng ít chỉ có 5 viên phương pháp luyện chế có chút tà môn bị Lăng Vân Ngọc biết được sẽ không hay định chỉ cho Lăng Vân Ngọc xem sơ qua lúc này Liễu Tuyết Y lên tiếng bóp Hạo Thiên một cái thật đau

"Không phải thứ này chủ nhân ngươi pha vào một dung dịch rồi cho ta uống cơ"

Hạo Thiên mặt xám như tro ở trong lòng thét to trời ạ heo đồng đội

Giờ Hạo Thiên cần một đồng minh nhớ tới Diệp Vân đã tỉnh từ trước nhìn sang Diệp Vân thấy hắn đang ngồi một bên tựa vào tường nhắm mắt, khi Diệp Vân cảm thấy mọi chuyện đi hơi xa hắn liền giả ngất để không bị liên lụy vào

Hạo Thiên giống như ăn phải ruồi mặt nhăn nhó quay về chỗ ngồi