Chương 16: Sở Dương

Tội Nguyên Hệ Thống

Chương 16: Sở Dương

Chương 16: Sở Dương

Hai người từ từ tiến lại gần Diệp Vân xuất chiêu trước một cước đạp tới Hạo Thiên nghiêng người né được đá vào khuỷu chân Diệp Vân mất cân bằng ngã xuống Hạo Thiên dừng lại nói

"Đòn đá đẹp đấy nhưng sai thời điểm xem ra kỹ thuật của ngươi không tốt cho lắm "

Diệp Vân không phục bật dậy nói

"Là ta khinh địch làm lại "

Lần này vẫn là Diệp Vân trước tung đòn đá nhanh đẩy lùi Hạo Thiên tới một khoảng nhất định tiến tới dùng chân quét ngang Hạo Thiên lùi lại một bước lập tức tiến lên cúi người gạt chân Diệp Vân lại ngã xuống Hạo Thiên nói

"Đòn chân rất mạnh nhưng chỉ nên dùng khi đối phương có sơ hở vì khi đó chính ngươi cũng lộ ra sơ hở xem ra ngươi chỉ biết võ pháp chứ không biết võ thuật "

Diệp Vân bật dậy vỗ mặt cho tỉnh làm thủ thế lần này hắn không công nữa chờ Hạo Thiên công tới, Hạo Thiên tiến lên hai tay ra quyền liên tục Diệp Vân dùng tay đỡ lùi về sau một bước ra quyền đánh trả Hạo Thiên nghiêng người né được Diệp Vân lại dùng chân đá Hạo Thiên dùng hai tay đỡ được nhưng lùi về sau hai bước nhân cơ hội Diệp Vân tiến lên cúi người gạt chân Hạo Thiên lùi lại một bước né đòn tiến lên dùng đầu gối công tới Diệp Vân ngã ra sau tránh được trong gang tấc, chân Hạo Thiên vừa chạm đất liền quay người đá ra sau nhưng Diệp Vân đã bật dậy tránh được nhưng Hạo Thiên tung cước chạm tới eo Diệp Vân liền thu chân Diệp Vân đứng dậy cười lớn nói

"Ha ha sảng khoái lâu rồi ta mới có cảm giác kích thích liên tục như vậy làm lại "

Hạo Thiên cũng cười nói

"Vừa rồi chỉ làm nóng người thôi chúng ta tăng nhanh tiết tấu nào giờ ngươi nên cẩn thận thì hơn "

Diệp Vân cười không nói gì lần này Hạo Thiên chạy tới nhún chân như muốn nhảy lên làm Diệp Vân vân dùng tay thủ thế lùi về sau bất ngờ Hạo Thiên cúi người luồn ra sau đánh vào bên sườn đá vào khuỷu chân Diệp Vân lập tức ngã xuống Diệp Vân vẻ mặt ngạc nhiên không tin mình lại bại nhanh đến vậy Hạo Thiên đứng một bên đưa tay kéo Diệp Vân đứng dậy nói

"Giờ ta đã hiểu tại sao ngươi lại có đánh giá tầm trung, do ngươi quá phụ thuộc vào pháp quyết và tu vi mà bỏ bê 'Thuật' dẫn tới bản năng của ngươi suy giảm ảnh hưởng tới khả năng phán đoán trong tình huống đột phát như vừa rồi dù ngươi có lên Huyền Vương thì vẫn là trung đẳng mà thôi "

Diệp Vân cười khổ nói

"Ngươi nói đúng trước kia ta chủ quan sau này nhận ra thì muộn rồi muốn tìm một bậc thầy về võ thuật lại mạnh hơn ta tốn rất nhiều linh thạch mới luyện được người yếu hơn lại không cho ta cảm giác nguy cơ chỉ có thể tự mày mò ha ha "

Hạo Thiên vỗ ngực Diệp Vân nói

"Vậy giờ chúng ta luyện tiếp "

Sau ba giờ Lăng Yên Vân tới tìm hai người mới dừng lại cả người toàn bụi bẩn nàng đưa danh sách cho Hạo Thiên xem tổng 37 khối trung phẩm linh thạch, Lăng Yên Vân một mặt khẩn thiết ở một bên dùng ký hiệu giao lưu với Hạo Thiên dịch ra là

"Bọn trẻ rất cần số dược vật này ta sẽ bỏ thêm linh thạch vào xin đừng từ chối "

Hạo Thiên cười nói

"Ta sẽ không từ chối linh thạch ở chỗ Diệp Vân ngươi ra xe chờ hắn một lát nhớ dẫn theo Lâm Phi nữa "

Lăng Yên Vân vui mừng rời đi Diệp Vân nói

"Vậy ta đi chuẩn bị khi khác lại tiếp tục "

Hạo Thiên vừa quay về liền thấy Lâm Phi từ trong góc chạy ra nhìn Hạo Thiên bằng ánh mắt ngưỡng mộ níu tay Hạo Thiên nói

"Đại ca ngươi giỏi quá ta cũng muốn học võ thuật đánh bại kẻ xấu ngươi sẽ dạy ta đúng không? "

Hạo Thiên còn tưởng Lâm Phi đang ở cùng Lăng Yên Vân hóa ra nhìn trộm nãy giờ hắn xoa đầu Lâm Phi nói

"Đệ phải ngoan ngoãn thì ca mới dạy giờ thì đi cùng Diệp thúc và Lăng tỷ nhớ phải nghe lời họ khi nào ca thấy đệ ngoan ta sẽ dạy cho đệ "

Lâm Phi vẫn cứ bám lấy Hạo Thiên cho tới khi hắn trừng mắt mới thôi, Hạo Thiên dẫn theo Lâm Phi tìm Lăng Yên Vân tới khi hai người lên xe Diệp Vân mới tìm Hạo Thiên nói

"Thằng bé thật sự quá hiếu động một mình Lăng tiểu thư thằng bé không sợ ngươi chịu khó đi với chúng ta được không? "

Hạo Thiên gật đầu nói

"Đợi ta chuẩn bị một chút "

Sau 15 phút Hạo Thiên tắm rửa thay đồ bốn người lên xe đi, có Hạo Thiên nghiêm mặt ngồi một bên Lâm Phi vô cùng yên tĩnh mọi thứ đều thuận lợi tới khi đi mua đồ bồi bổ cho bọn trẻ thì gặp người quen là hàng xóm quanh đó Hạo Thiên có ấn tượng vì hắn xin được gói đồ mang về cho mẫu thân ở nhà, thấy bọn người Hạo Thiên tiến đến thiếu niên cười nói

"Mấy vị tới mua đồ sao? Đã quen đường chưa ta có thể dẫn đường cho các vị "

Mấy người Hạo Thiên chào đáp lễ Diệp Vân nói

"Không cần đâu chúng ta mua ít thuốc nữa là được, tiểu tử ngươi ở đây mua thuốc bổ vẫn là bị bệnh? "

Thiếu niên nói

"Ta mua ít thuốc cho mẫu thân ta bà ấy bị bệnh nhưng hết vài loại thuốc rồi ta đang tính mua đan dược "

Hạo Thiên nghe vậy kéo tay Diệp Vân nói

"Diệp thúc đan dược và thuốc không thể tự ý dùng chung nếu không sẽ chết người phải không ạ"

Diệp Vân hơi ngẩn ra sau đó chợt hiểu nói

"Đúng rồi đan dược và thuốc có thể khắc nhau không thể tự ý dùng chung tiểu tử ngươi làm bậy sẽ chết người tốt nhất nên hỏi người có chuyên môn đi"

Thiếu niên sững sờ gãi đầu nói

"Cái này ta còn không biết đại nhân ngươi là y sư có thể giúp ta nhìn đơn thuốc được không? Ta sẽ trả linh thạch cho ngài"

Diệp Vân cười nói

"Ta không phải y sư chỉ biết chút ít vậy thôi, ngươi có thể hỏi vị tiểu thư này nàng có thể hiểu hơn ta "

Thiếu niên cười ngượng nói đối với Lăng Yên Vân nói

"Vị đại nhân này nếu tiện hy vọng ngài có thể giúp ta nhìn đơn thuốc "

Lăng Yên Vân hơi bối rối cầm đơn thuốc xem nàng cũng chỉ biết chút ít về dược lý, Lăng Yên Vân nhìn đơn thuốc xong lại nhìn thiếu niên vì trên đơn thuốc ghi bệnh bạch cầu giai đoạn cuối phía dưới chỉ toàn thuốc duy trì sự sống không phải trị liệu quá phức tạp Lăng Yên Vân ghi lại thuốc có thể thay thế được đưa cho thiếu niên được hắn cảm ơn đưa cho linh thạch nhưng Lăng Yên Vân không nhận

Thiếu niên đi cùng bốn người Hạo Thiên vào mua thuốc người phục vụ niềm nở chào hỏi

"Các vị có nhu cầu gì sao? Chỉ cần nói ra chúng ta sẽ tư vấn cho các vị đảm bảo hài lòng! "

Thiếu niên đi lên nói

"Làm phiền xin lấy giúp ta mấy loại thuốc này "

Người phục vụ cầm lấy đơn nhìn xem nở nụ cười tiêu chuẩn phục vụ nói

"Rất xin lỗi cả những loại này ít người dùng nên chúng ta chưa lấy về kịp ngươi có thể mua Tục Mệnh đan thay thế ngay cả người sắp chết đều hồi sinh được bệnh tật càng thêm dễ trị thế nào? "

Thiếu niên do dự nhìn Lăng Yên Vân, Lăng Yên Vân cũng rất bối rối vì nàng không biết tí gì về đan dược Diệp Vân cũng không rõ lúc này Hạo Thiên tiến lên nhìn qua nhìn lại giống như đứa trẻ tò mò lại giống như lắc đầu Diệp Vân liền hiểu ý nói

""Tiểu tử khoan đã hãy mua chúng ta về xem nơi khác đi ta có chút quan hệ biết đâu có thể mua được "

Thiếu niên do dự nói

"Nhưng mẫu thân của ta rất cần thuốc nếu không... "

Hắn chưa nói xong câu Hạo Thiên đã kéo tay hắn cùng Lâm Phi ra bên ngoài vừa đi vừa nói

"Hai người mua đồ đi nhé ta sẽ cùng đại ca này ở bên ngoài đợi "

Người phục vụ còn muốn gọi thiếu niên quay lại bị Diệp Vân ngăn cản hắn lấy ra danh sách đặt lên quầy nói

"Làm phiền lấy cho ta đồ trên danh sách này ta đang vội "

Người phục vụ không vui nhưng không giám tỏ thái độ gì chỉ có thể đi lấy đồ còn cố ý bỏ thêm không ít thứ vào Lăng Yên Vân kiểm tra phát hiện không đúng bỏ đồ ra bị phục vụ ngăn lại nói

"Tiểu thư đây là nguyên bộ sản phẩm không thể tách ra được nó đã được nghiên cứu kỹ lưỡng nếu làm bậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới trẻ "

Diệp Vân nghi ngờ nhìn Lăng Yên Vân hỏi

"Có thật vậy không? "

Thấy nàng lắc đầu Diệp Vân nói

"Nàng cũng là nhà nghiên cứu nên sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu phiền ngươi lấy đúng danh sách "

Người phục vụ vẫn cố tình ép mua nói

"Thật xin lỗi đây là bắt buộc ta cũng không có cách "

Diệp Vân lăn lộn bao nhiêu năm đã nhìn ra vấn đề hắn chọn tin tưởng Lăng Yên Vân hắn từng được nàng cứu qua hơn nữa một nhà nghiên cứu lý nào lại thiếu hiểu biết hơn người bán hàng

Diệp Vân lộ ra chút khí thế lớn giọng quát

"Đừng tưởng ta không biết ngươi giở trò tốt nhất nên làm theo danh sách nếu không đừng trách ta ra tay "

Diệp Vân vốn là Võ Linh chấn nhiếp một người bình thường còn không dễ như trở bàn tay người phục vụ sợ hãi làm theo sau khi thanh toán xong Diệp Vân xách đồ ra ngoài

Ban nãy thiếu niên cũng cảm nhận được khí thế của Diệp Vân trở nên e dè thấy Diệp Vân đi ra hơi khom người nói

"Vị đại nhân này đa tạ đã giúp ta nhưng mẫu thân ta rất cần thuốc ta sẽ đi chỗ khác tìm xin cáo từ "

Mấy người cũng không ngăn cản sau đó bọn người Hạo Thiên đi mua thêm ít đồ và điện thoại Diệp ở lại cho Hạo Thiên mở tài khoản ba người lên xe trước sau khi lên xe Hạo Thiên hỏi Lăng Yên Vân

"Mẫu thân hắn bị bệnh gì vậy? "

Lăng Yên Vân dùng ký hiệu diễn đạt

"Mẫu thân hắn bị bệnh bạch cầu giai đoạn cuối! "

Hạo Thiên cau mày dù ở thời đại tu luyện có nhiều bệnh biến mất cũng có thêm nhiều bệnh mới thì vẫn có nhiều bệnh cũ không không thể tránh được dù tỷ lệ sống cao hơn vẫn có người chết đặc biệt là ung thư ác tính hiện giờ Hạo Thiên cũng không có cách

Từ tình hình đến xem khả năng cao mẫu thân của thiếu niên đó đã bị trả về giờ đơn thuốc đó chỉ giúp cầm cự mạng sống mà thôi Hạo Thiên thấy thiếu niên có vẻ rất lạc quan nếu đối phương không thực sự cần Hạo Thiên cũng không muốn mua việc

Sau khi về tới nhà Lâm Phi như được giải thoát phấn khởi chạy tới chỗ bọn trẻ chơi đùa bị Lăng Yên Vân kéo lại gọi bọn trẻ tới xếp hàng uống thuốc, Hạo Thiên lấy điện thoại ra ngồi mày mò một lúc bị Diệp Vân kéo đi luyện võ tới tối Hạo Thiên lại thành đầu bếp nấu ăn lúc mọi người đang dùng bữa tiếng chuông cửa vang lên Diệp Vân ra mở cửa lát sau quay lại nói

"Tiểu tử đó không kiếm được thuốc nên bệnh tình xấu đi đến đây hỏi ta có cách nào giúp không"

Lăng Vân Ngọc hỏi

"Là ai bị bệnh gì? "

Hạo Thiên nói

"Người hôm trước xin đồ ăn mang về mẫu thân hắn bị bệnh bạch cầu giai đoạn cuối giờ chỉ cầm cự thôi, để ta đi chuẩn bị ít thuốc đi qua xem sao "

Qua 10 phút Hạo Thiên quay lại nói

"Ta cần bia đỡ đạn Lăng Vân Ngọc ngươi đi không? "

Lăng Vân Ngọc cũng đang muốn đổi gió nên đồng ý hai người đi theo thiếu niên tới nhà hắn một ngôi nhà bình thường bên trong khá trống trải hai người đi theo lên lầu thiếu niên mở cửa dẫn hai người vào trong này chỉ có thiết bị y tế nằm trên giường bệnh là một nữ nhân trung niên bị bệnh tật dày vò làn da nhợt nhạt cả người gầy gò ốm yếu thấy thiếu niên về yếu ớt nói

"Sở Dương nghỉ ngơi đi con mẫu thân vẫn chịu được mai rồi hãy đi, ban đêm nguy hiểm lắm "

Thiếu niên cười miễn cưỡng nói

"Mẫu thân không cần lo ta đã tìm được y sư tới rồi rất nhanh người sẽ khỏe hơn "

Mẫu thân Sở Dương muốn ngồi dậy bị Lăng Vân Ngọc tiến lên ngăn lại nói

"Nằm yên đừng cử động để ta kiểm tra sau đó kê thuốc cho ngươi "

Mẫu thân Sở Ngọc yếu ớt nói cảm ơn

"Làm phiền hai người quá đã tối rồi còn bắt hai người tới đây ta sẽ nói nó trả thêm linh thạch cho hai người "

Lăng Vân Ngọc nói

"Có gì phiền hay không chúng ta ở gần đây chỉ mấy bước là tới không cần khách khí "

Sau khi Lăng Vân Ngọc kiểm tra xong nói

"Sở Dương đúng không ở lại chăm sóc mẫu thân ngươi lát nữa chúng ta quay lại "

Hai người đi ra ngoài Lăng Vân Ngọc nói

"Ta không phải y sư nhưng từ công năng cơ thể dấu hiệu sự sống đến xem hiện tại nhiều nhất còn một tháng chưa nói tới tâm lý bệnh nhân có thể ảnh hưởng xấu tới cơ thể, ta thấy ngươi đã có chuẩn bị vậy ta về đây "

Lăng Vân Ngọc chưa kịp đi đã bị Hạo Thiên kéo lại đưa cho nàng một túi dược liệu nói

"Ngươi tới diễn vai y sư ta ở sau giúp đđến lúc lấy lại linh thạch có phần ngươi "

Lăng Vân Ngọc thở dài đồng ý cả hai xuống nhà dưới tìm bếp nấu thuốc Hạo Thiên lấy ra thêm mấy thứ thảo dược nói

"Ngươi lên gọi hắn xuống nói cho hắn 7 ngày thuốc giá 100 hạ phẩm linh thạch có thể thử rồi mới trả xong việc này cho ngươi 20%"

Lăng Vân Ngọc theo thói quen lại sờ lại ngửi nghi ngờ nói

"Ngươi có chắc tiểu tử đó trả được đống này không?

Hạo Thiên nói

"Ngươi cứ đi đi "

Lăng Vân Ngọc đi lên gọi Sở Dương ra nói

"Ngươi biết tình hình của mẫu thân ngươi rồi đúng không? "

Nụ cười trên mặt Sở Dương biến mất hắn quỳ xuống nói

"Làm ơn hãy giúp bà ấy thoải mái nhất có thể ngài muốn gì cũng được "

Lăng Vân Ngọc cau mày đỡ Sở Dương dậy nói

"100 khối hạ phẩm linh thạch phần thuốc 7 ngày cho mẫu thân ngươi dùng thử rồi mới lấy linh thạch mẫu thân ngươi sẽ khá hơn chút ngươi đồng ý sao? "

Sở Dương không chút do dự đồng ý sau đó quay lại chăm sóc mẹ mình Lăng Vân Ngọc đi xuống dưới thấy Hạo Thiên đang sắc thuốc nói

"Hắn đồng ý... "

Hạo Thiên chỉ ừm một tiếng không nói gì thêm nhìn chăm chú vào ngọn lửa le lói Lăng Vân Ngọc cũng không bật đèn đi vào bếp tìm cái ghế ngồi xuống im lặng cả căn phòng chỉ có vài tia sáng le lói từ bếp lửa và từ trên tầng chiếu xuống