Chương 15: Chiến đấu tại Tô Trấn Thành.

Tối Cường Khoa Kỹ Thế Kỷ 20 Tại Tu Chân

Chương 15: Chiến đấu tại Tô Trấn Thành.

Tô Trấn Thành là một nơi nòng cốt nằm ở dưới chân núi chuyên trách quản lý bảo vệ phía đông Vân Quốc. Nơi này đồn trú 20,000 ngàn binh lính thường trực, thành lũy xây dựng vững chãi thích hợp là nơi kiên cố phòng thủ. Hạ Quốc mà muốn xâm chiếm Vân Quốc tất nhiên phải vượt qua cửa ải này trước. Hạ Quốc tham vọng vô cùng, Vệ Quốc là cái nơi thích hợp hoàn hảo để xâm chiếm, quốc lực tuy lớn nhưng căn bản so với chiến lực Hạ Quốc yếu gấp hai lần. Hạ Quốc quyết tâm muốn chiếm bằng được Vệ Quốc lên điều hẳn 70,000 nghìn người xâm lăng. Tô Trấn Thành dựa vào nơi hiểm yếu ngoan cố chống lại đại quân mà chờ quân tiếp viện.

" Đại nhân, tình hình diễn biến phi thường không ổn, đông tây nam bắc thành nhân lực đều sắp bị hết người, đối phương bắn mưa lửa làm quân chúng ta tâm tình mau chóng sụp đổ, có vài người thừa cơ muốn chạy nhưng bị vệ quan bắt chém đầu thị uy lên nhân tâm xao động mới tạm thời bị ép xuống, Xe công thành của bọn chúng sắp tới, một khi nó tới căn bản cửa thành không cách nào ngăn nổi, chắc chắn sẽ bị đổ, mời tướng quân quyết định chúng ta sẽ làm gì " Tên cấp dưới kia báo cáo, nói xong hắn nhanh chóng quỳ xuống chờ chỉ thị. Hắn tâm tình không vì cái tin xấu kia làm rung động là một cái vô cùng tốt nhân tài, đáng đáng bồi dưỡng.

" Lý Tư, quân tiếp viện khi nào tới đây? " Trần phó tướng quân thân mặc chinh chiến áo giáp, tay cầm ngọn thương, đứng đó không ngừng nhìn về phương xa, nơi chiến hỏa khắp nơi, tên bắn nhiều như mưa không ngớt xuống, những binh sĩ kia chỉ có tay cầm khiên mà tê dại mà lại phải chống lại những cái kia cầm thang binh sĩ Hạ Quốc cầm đao, kiếm không ngừng vác thang lên trường thành mà leo. Ra lệnh mà hỏi

" Đại nhân, còn 13 canh giờ nữa " Lý Tư suy nghĩ một lát rồi trả lời một cách xác định.

" Hừm, 13 canh giờ, Tô Trấn Thành ta lúc đó chắc đã rơi vào quân địch rồi. Ta Trần Húc trấn giữ cửa ai bao năm, chưa một lần thất thủ chẳng lẽ cứ như vậy mà thất bại, Ta Trần HAúc đúng là thảm bại a. " Hắn âm thầm tự rễu một câu rồi sau đó lại ra lệnh nói tiếp " Lý Tư, ngươi lệnh cho các đội trưởng duy trì thế chống đỡ, mãi cho đến khi chết không được chạy trốn, chạy trốn binh sĩ nhất định phải chém, ngươi hiểu rõ " Làm một cái quyền cao chức trọng người, tâm hắn phải lạnh mới trấn giữ được cửa ải này, một khi hắn thất bại. 70,000 ngàn đại quân Hạ Quốc chắc chắn lấy thế chẻ che một đường cứ thế mà xông tới Đế Đô, không biết bao nhiêu người vô tội sẽ chết.

" Vâng, tướng quân " Lý Tư ôm quyền cái sau đó rút lui đi thực hiện mệnh lệnh

Trần Húc nhìn lên bầu trời không sao không mây kia, không biết đang nghĩ cái gì nhân sinh sau một lúc hắn lại gọi cái khác người thư đồng binh sĩ dặn dò nói: " Ngươi, mau mau hảo hảo, ra lệnh tập hợp binh sĩ rút lui, mau mau tập hợp cửa chính thành tử chiến một trận, dù gì cũng phải mất mạng trước khi chết nhất định phải gây cho bọn hắn một cái cự đại tổn thương, nhớ kỹ nhanh chóng làm nhanh " Dứt lời hắn liền ném lên bàn một cái lệnh bài đề hai chữ " Trần Húc " sau đó mau chóng ra lệnh, đây là cái tâm phúc hắn cho lên không sợ hắn đi thi hành mệnh lệnh lung tung.

" Dạ " Hắn thi lễ một cái sau đó, hắn đôi mắt đỏ rực chiến ý cao hút mau chóng thi hành mệnh lệnh
----


Hạ Quốc Doanh Trại

- " Kính chào hai vị tiên trưởng giá lâm, chỗ này đồ dùng thô sơ, mong các vị thông cảm. " Một cái thấp thấp trung niên nam nhân đầu đội cái mũ có cái lông chim, người mặc bộ áo giáp chinh chiến nói

- " A, Hạ nguyên soái cứ nói đùa, bọn ta tới đây để bảo vệ bình yên ngài, mấy cái nửa điểm vật chất đó bọn ta sẽ không chú ý đâu "Người này là cái vui vẻ, dễ tính nam nhân., Còn người kia thì thủy chung im lặng, không nói một lời nào, nhắm mắt dưỡng thần. Bọn Hắn này không phải phàm nhân, bọn họ là tu sĩ đã tu tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ, trong vòng 1 dặm trở xuống chém đầu người. Bọn hắn thân mặc trường sa áo bào trên đai thắt lưng có treo một cái ệnh bài thân phận, trên đó ghi " Thiên Nguyên Tông " chữ rồng bay phượng múa, căn bản không thể làm giả, hiển nhiên họ là cái Thiên Nguyên Tông tu sĩ. Hạ Bình có quan hệ với một trưởng lão cao tầng tại Thiên Nguyên Tông, hắn cái kia cao quý đại nhân vật liền phái bọn hắn ra bảo vệ cái yếu nhân người này, nếu không phải Hạ Bình có quan hệ với người kia, hắn rảnh đâu mà đi khách khí nói chuyện với hắn.

Bọn hắn không tham gia vào mấy cái thế tục chiến tranh này vì căn bản giống như xem một cái đám kiến hôi đánh nhau mà thôi, nếu hắn thích, hắn liền phi hành ngự kiếm, ném ra một cái tuyệt chiêu vô hình kiếm, trảm bay đầu tướng lĩnh đối phương liền đám phàm nhân binh sĩ này cứ thế mà tan dã.