Chương 20: Thành lập quân đội Thí Thiên.

Tối Cường Khoa Kỹ Thế Kỷ 20 Tại Tu Chân

Chương 20: Thành lập quân đội Thí Thiên.

Sa Mạc Chết

Sa Mạc Chết, nơi đây là một khu vực phi thường hoang vu, cây cỏ không thể sống nổi, không có người nào có thể sống ở đây, kể cả yêu thú, khắp nơi bốn

phía đều là cát vàng óng. Mà nếu có thể sống ở đây thì chỉ là những con côn trùng cát hay loài bò sát thằn lằn sống bằng cách ăn cát. Nhưng hôm nay

ngay tại đây tự nhiên xuất hiện một cái thành lũy pháo đài phòng thủ thời cổ đại cực kỳ kiên cố và một cái đường băng sân bay. Bên trong thành lũy này

trang bị đầy đủ vũ khí nóng, một cái tòa thành lũy phi thường rộng lớn bao quanh cả sân bay lẫn doanh trại. Bên trên mỗi tháp canh đều có 3 người làm

nhiệm vụ giám sát khu vực xung quanh và họ mặc áo giáp chống đạn, quân phục, sau lưng treo một khẩu súng ak47, tay cầm ống nhòm tuần tra nhìn

khắp sa mạc. Đây là những người lính tháp canh, nhiệm vụ của họ là quan sát bốn phía một khi phát hiện cái gì không ổn liền bấm chuông báo động kêu

lên khắp doanh trại. Đại lượng quân lính sẽ mau chóng tập hợp cố thủ bảo vệ tòa thành. Trong đó có một binh lính lại không làm động tác giống hai người

kia mà hắn ngủ gà ngủ gật. Quân đội Tân Phàm hiện giờ tất cả đều lấy ak 47 làm vũ khí chính.

- Hạ Bình, ngươi liền dậy cho ta nhanh lên, vì Tổng Tư Lệnh thực hiện nhiệm vụ.

Tên trung niên binh sĩ thấy vậy mặt không cảm xúc liền nói với thanh niên này.

- Vì tổng tư lệnh thực hiện nhiệm vụ. Hắn hét lên một tiếng. Hắn vừa nãy đầu óc hơi buồn ngủ, thiếu chút nữa thì ngủ luôn, cũng may binh sĩ này nhắc

nhở. Bọn hắn là binh sĩ được Tân Phàm hối đoái và các binh sĩ phi thường trung thành với Tân Phàm, bọn hắn không biết cỗ tín niệm, trung thành này ở

đâu ra, nhưng bọn họ chỉ biết liền lên nghe lệnh Tân Phàm vì hắn mà ra sức.

- Tốt Hạ Bình, đứng dậy xem xét nhanh lên, chúng ta sắp thay ca rồi. Binh sĩ trung niên này nói xong liền dứt khoát không để ý đến hắn nữa tiếp tục cầm

ống nhòm quân dụng nhìn xung quanh.

- Yes, sir. Hạ Bình nói xong liền cầm ống nhòm thần thái nghiêm túc mà tiếp tục công việc nhiệm vụ của mình.

Còn binh sĩ kia, sắc mặt âm trầm với vụ này đều không tham gia vào nói, từ đầu đến cuối đều thực hiện nghĩa vụ của mình.

------------

Trong khi đó tại Pháo đài biệt thự sâu bên trong doanh trại.

Tân Phàm ngồi trong phòng làm việc, người mặc tổng tư lệnh quân phục đang đau khổ vắt não mà suy nghĩ lên kế hoạch xâm chiếm Vân Quốc. Hắn nghĩ

chẳng lẽ lại cứ thế đem quân tự nhiên không lý do đánh chiếm Vân Quốc?, Không được, không được. Ta mà tự nhiên xâm chiêm Vân Quốc chắc chắn sẽ

bị biến thành công địch 5 quốc xung quanh đây. Mà một khi bọn hắn phát hiện quân doanh chiến lực, chỉ sợ sẽ liên thủ lại. Nhưng mà diệt bọn hắn xong

chắc chắn khi đó bọn tiên tông cũng chắc chắn chú ý tới rồi, sức mạnh quân doanh bây giờ còn chưa đủ sức đánh được một cái tiên tông có Nguyên Anh

kỳ tọa trấn, hắn muốn mau chóng đánh chiếm Vân Quốc rồi mở ra hệ thống toàn năng thế kỷ 21. Mà nếu ta xâm chiếm Vân Quốc, Thiên Nguyên Tông

chắc chắn chú ý tới đây. Một khi như vậy hắn tin rằng chắc chắn bọn tiên tông chắc chắn điều tra lên được đầu hắn, lúc đó chỉ sợ hắn chỉ có nước liều

mạng a. Aizzz, quên đi. Đang định không muốn nghĩ tiếp thì thanh âm lâu ngày không thấy xuất hiện lần nữa vang lên trong đầu Tân Phàm.

*TING TING*

* Nhiệm vụ chính tuyền *

- Thành lập một cái thành triều mục tiêu thí tu sĩ (Không có thưởng)

(Giết càng nhiều tu sĩ yêu thú chủng tộc, tu vi càng cao liền nhận ngay điểm hối đoái tương xứng).


Tân Phàm điểm hối đoái bây giờ đang dần dần ngày càng cạn kiệt, bây giờ liền xuất hiện một cái nhiệm vụ này hắn làm sao không âm thầm cao hứng.
Thời gian bây giờ cách kỳ hạn kia 4 năm còn nhiều thời gian. Bây giơ chưa cần phải suy nghĩ tới vấn đề này, chuyện này để mai sau tính, hắn liền ngáp

một cái làm ra một cái bộ dạng lười nhác nghĩ. Bây giờ cứ Tân Phàm muốn tập trung phát triển thế lực cái đã. Tân Phàm đóng quyển sách nhật ký lại sau

đó cứ thế đi bộ ra ngoài. Tân Phàm trực tiếp nói với thư ký của hắn bên ngoài một câu, yêu cầu tất cả binh sĩ trong quân doanh tập hợp, những binh sĩ

trấn thủ ngoài thành không cần phải tập hợp, vì bọn hắn còn phải bảo vệ thành trì. Còn các binh sĩ SEAL của hắn đều được trực thăng Mi-26 do hắn mới

hối đoái mất 20,000 điểm hối đoái mang đi 150 người họ đều mang ra bên ngoài đi tới ngoại giới Sơn Lâm Rừng săn yêu thú. Bù lại hai chiếc trực thăng,

rồi tiện thể kiếm thêm thu nhập hối đoái. Đạn dược, đồ ăn, đồ chữa thương, nhu yếu phẩm đều đã ở trực thăng lên không cần lo bọn hắn không chống lại

nổi. Tân Phàm nghĩ xong liền trực tiếp phi thân tới quảng trường sân khấu.

Tại quân doanh quảng trường. Nơi đây là một địa phương rộng lớn, chứa 5000 nghìn người không thành vấn đề. Ở đây chỉ thấy tập hợp hơn 900 binh sĩ

đều mang vũ trang, thân mặc quân phục. Nghiêm túc xếp hàng nghe lệnh chỉ huy đội trưởng của mình. Quân Doanh Tân Phàm phân biệt mỗi trăm người

lại bầu ra một cái đội trưởng, lên 1000 nghin người thì sẽ là đại đội trưởng. Nhưng hiện tại người thống lĩnh quân đội này không phải đại đội trưởng mà là

Tân Phàm Tổng Tư Lệnh, mỗi người binh sĩ cũng đều biết chuyện này.

- Tổng Tư Lệnh, ngài tốt. Hơn 900 quân nhân khí thế hùng hục đồng loạt hô to chào hỏi đến Tân Phàm. Tân Phàm lúc mới đầu khuôn mặt âm thầm kinh

hãi nhưng sau đó lại chấn định rồi thấy phi thường hài lòng, phiền não tan biến đi một ít. Điều này có nghĩa độ trung thành của binh lính đối với hắn rất là

cao.

Tân Phàm cầm cái mic, thử giọng. Hắn người mặc quân phục cộng thêm vẻ đẹp trai soái ca, khí chất quân nhân. Liền bất cứ hiện đại thiếu nữ nào con tim

liền phải nhảy lên.

- ALo, Alo, alo si mô tô 1,2,3. Tân Phàm thấy míc giọng ổn, không có vấn đề liền sắc mặt sau đó thần thái khuôn mặt lập tức thay đổi biến thành nghiêm

túc, căn bản tâm tình lúc nãy của hắn như là hai con người khác nhau. Nhìn xuống hơn 900 quân nhân này đang nhìn hắn, Tân Phàm hít sâu, sau đó phát

biểu trên mic. Loa đều treo khắp quảng trường cho lên, hắn không sợ không có người không nghe thấy hắn nói.

- Ta Tân Phàm xin chào các binh sĩ thuộc hạ đáng kính thân mến của ta. Từ khi thành lập doanh trại cho đến nay cho đến lúc các ngươi xuất hiện, ta và

các ngươi đều có một mối liên hệ kỳ diệu, đó không phải bằng hữu và bằng hữu mà đó là chủ nhân và thuộc hạ. Các ngươi chính là những chiến sĩ của ta,

là thanh gươm, là lá chắn của ta, không vì ai mà chiến đấu. Mà là vì ta mà chiến đấu. Nghe lệnh ta mà đánh. Ta không có đòi hỏi gì nhiều chỉ là có đơn giản

3 điều ta muốn các ngươi thực hiện.

- Một. Là cái quan trọng nhất. Nghe lệnh ta, trung thành vô hạn đối với ta, tín nhiệm ta, mãi mãi là thuộc hạ của ta.
- Hai. Có kỷ luật nghiêm minh, nghiêm túc khi làm việc
- Và ta hôm nay xin thề khai sáng ra một cái phong quang vô hạn tuế nguyệt thành triều, vĩnh hằng bất hủ. Lấy hủy diệt làm mục tiêu, lấy tái tạo làm

gốc. Ta xin lập ra một cái thành triều mang tên " THÍ THIÊN THÀNH ".
- Và điều thứ ba cũng là điều cuối cùng. Chính là bảo vệ tốt Thí Thiên Thành và quý mến sinh mạng của chính mình. Giong hắn nội lực trầm cảm, làm rung

động lòng người cảm động, nhiệt huyết sôi trào.

Mà phía bên dưới quảng trường quân nhân toàn thân nhiệt huyết cũng sôi sục, bọn hắn lúc trước mờ mịt không có mục tiêu chỉ có tự động làm nhiệm vụ,

nghe lệnh, ký ức trống rỗng chỉ nhớ được họ tên và ký ức quân sự. Như một cái máy làm nhiệm vụ mà bây giờ Tân Phàm thống lĩnh đề ra ba cái mục tiêu,

bọn hắn nội tâm liền thề liền lấy đó là mục tiêu vì Tân Phàm chiến đấu.

- RÕ, thưa ngài, tất cả là vì ngài. Hơn 900 binh sĩ này nhiệt huyết sôi trào kêu to cả cái quảng trường thanh âm lớn đến nổi mấy người đang canh gác tại

cửa thành đều lờ mờ nghe thấy. Trong khi đó những người lính tháp canh hay những người đang tuần tra trên tường thành hay chỉ là những binh lính kỹ

thuật đang công tác bên sân bay. Loa đài phát lên âm thanh phát biểu tràn đầy mệnh lệnh của Tân Phàm bọn hắn liền đều nghe hết. Ánh mắt lúc trước

chỉ có trống rỗng, chỉ có nghờ vực trung thành nhưng bât giờ ánh mắt đêu kiên định có thêm sức sống. Đôi mắt binh sĩ dưới quảng trường đều đỏ rực nhìn

về phía Tân Phàm trong đó không có chiến ý mà chỉ có trung thành, cung kính và mệnh lệnh.

- Tất cả hãy làm tốt nhiệm vụ của mình và chờ ta trở về. Tân Phàm nói xong liền thân phát lên Lôi Gen tốc độ hướng trên trời cứ thế biến mất. Chỉ lưu lại

một cái quang ảnh. Hắn đang tiến vào Phong Thành. Thăm cô nương kia, hắn đúng là đã thích nàng, tim nhỏ của hắn mỗi khi nhớ đến nàng đều rộn dã

đập lên, đừng nhìn bên ngoài tính cách của hắn vô sĩ nhưng bên trong lại mỏng cực kỳ. Hắn muốn hôm nay sẽ là ngày tỏ tình với nàng. Với thân phận kiếp

trước trạch nam. Liền nam nữ tình cảm đều không cảm giác nhưng từ khi xuyên qua đến cái thế giới này vị cô nương này là người đầu tiên làm hắn rung

động Ninh Nhi. Mà hắn lúc trước cũng biết nàng thích hắn nhưng hắn lúc đó chỉ mải mê đi làm nhiệm vụ hệ thống đưa cho. Đến cơ bao nhiêu chuyện bao

quanh lấy hắn. Làm Tân Phàm không có thời gian về Phong Thành thăm nàng, đã hơn 1 tháng rồi không biết nàng sẽ sao, hắn không muốn làm nàng lo

lắng thân thể tốc độ lại nhanh thêm một lớn. Hắn chạy trên không trung phía sau đều hiển nhiên lưu lại vệt sét mà bây giờ tốc độ hắn tăng lên lần nữa

làm Sấm sét lại khuých đại lên. Âm thanh ầm ầm.


- Tổng Tư Lệnh, ngài đi bình an. Hơn 900 quân nhân bày tỏ lòng tôn trọng cúi đầu bày ra vẻ cung kính hướng về trên bục hành lễ. Nơi đó không có bóng
người. Mà người bọn hắn thi lễ tự nhiên là người bọn hắn tôn kính nhất, Tân Phàm thống lĩnh.


* Chương sau: Tân Phàm phẫn nộ, nội tâm xé nát và sự khởi đầu mới.