Chương 21: Tân Phàm phẫn nộ, nội tâm xé nát. (Tâm tình biến đổi)

Tối Cường Khoa Kỹ Thế Kỷ 20 Tại Tu Chân

Chương 21: Tân Phàm phẫn nộ, nội tâm xé nát. (Tâm tình biến đổi)

Phong Thành


- Ngươi nói gì?, Ninh nhi đã gả đi?. Tân Phàm vẻ mặt ngơ ngác hỏi lão ăn xin chuyên hay ngồi xin tiền trước cửa dẫy nhà phòng trọ.

- Đúng a, tiểu bằng hữu, ta nói nghe này Ninh Nhi cô nương được gả cho thái tử Vân Quốc, thân phận vô cùng cao quý, ta một lần nghe nói hắn đóng giả một cái thường dân đi làm việc thiện lương nhưng không ngờ chọc ra mấy cái hắc bang côn đồ, bị đánh què chân, vất ra ngoài hẻm. Nhưng may mắn được cô nương tốt bụng này mang hắn về nhà cứu giúp, ân cần chăm sóc khoảng một thời gian. Từ đó tình yêu của bọn hắn từ từ dần dần nẩy nở. Cho đến một ngày thái tử lúc đó quyết định chủ động tỏ tình với nàng ấy rồi khuôn mặt nàng đỏ lên nói nhỏ đồng ý. Sau đó nhá, thái tử quay về hoàng cung cho đại lượng nhân mã sính lễ ra cầu hôn nàng ta, tên kia cha nàng trực tiếp đồng ý, nàng lúc đầu kinh hãi lẫn bất ngờ nhưng sau đó kinh hỷ rồi đồng ý, hai bên cùng mừng. Hề Hề, bây giờ nhân gia người ta đã là tiểu thiếp của hắn rồi đó, tiểu tử ngươi bây giờ đừng có mơ tưởng bay bổng về nàng ta nữa nhá, nàng bây giờ đã là tiểu thiếp của thái tử quyền cao vọng trọng rồi. Kakaka.

Hắn kể y như chính mắt mình tự trông thấy nhưng sự thật đúng là như vậy, gã hôm nọ đang ngồi thì thấy đại lượng binh mã xuất hiện làm tim nhỏ hắn giật bắn cả mình sau rồi mới biết người ta đến để cầu hôn, mọi chuyện đều diễn ra trong biệt viện bọn hắn lên ngoại nhân như hắn đều không biết được. Mà lúc hắn kể cũng đã kịp bỏ thêm chút mắm muối vô đó, tỷ như " tình yêu bọn hắn dần dần nẩy nở ", " khuôn mặt nàng nói nhỏ đồng ý ", hay " sau đó kinh hỷ rồi đồng ý ", nhưng mấy cái trên kia đều là hắn nói thật. Gã ăn mày đang cười cười một cách thương hại nhìn Tân Phàm. Hắn thấy đây là một cái tiểu tử nhà nào đó thầm thương nhớ trộm nàng ấy, cho lên mới chủ động kể ra câu chuyện tình cảm động dứt khoát chấm dứt hắn theo đuổi nàng ta ý nghĩ nhưng đây là có hảo ý, một người là tên dân thường, một người là thái tử một quốc. Không nhìn cũng biết được là dân thường không so sánh được với thái tử rồi. Nghĩ tới đây, hắn lại âm thầm thở dài tiếc thương cho tiểu soái tử này.

- Đúng a, đúng a, ta, một cái tiểu tử bình thường làm sao xứng với nàng ấy, ta với nàng ấy quen nhau chưa đến ba ngày, làm sao có thể khiến nàng ấy vì ta được cơ chứ, đúng là ta tự mình yêu đơn phương mà. Tân Phàm âm thầm tự giễu mình một câu, sắc mặt buồn bã cô đơn. Hắn không tiếp tục nói gì với gã ăn mày này nữa, quay người dáng dấp buồn bã nhẹ nhàng cứ thế mà bước đi, lúc này đây tim hắn cứ như bị nát thành trăm mảnh, rất là đau, đau vô cùng. Chân hắn cảm thấy mỗi bước đu là trăm vạn cân nặng trịch níu kéo Tân Phàm. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn thất tình. Hắn chỉ cảm thấy bầu trời như bị tối sầm lại trước mặt hắn, bị một lực đè lồng ngực hắn, kéo trì trệ cả tinh thần. Tân Phàm dù đã trải qua tôi luyện tâm tình sát phạt quyết đoán nhưng vẫn muốn khóc, khóc lặng lẽ, nhưng lòng tự trọng nam nhân không cho phép hắn làm thế. Bình phục tâm tình một chút hắn lại muốn lặng lẽ nhìn nàng lần cuối rồi sẽ rời đi không bao giờ gặp nàng tiếp.

Hắn tiện đường hỏi một người dân hỏi đường vào Hoàng Cung rồi sau đó đạo sấm sét thân ảnh cứ thế lặng lẽ xâm nhập vào tường thành. Nơi đây phi thường rộng lớn, cảnh quan sắc đẹp đều trên hết bên ngoài đường phố, nơi đây trồng cây, hoa phi thường tự nhiên và đẹp, hài hòa với thiên nhiên và những kiến trúc rộng lớn to cao sang trọng nhưng không kém phần uy nghiêm. Những biệt viện sang quý cổ trang mỹ lệ.

Hắn lặng yên đứng trên cây, rồi sau đó, hắn thấy một cô nương ăn mặc cung nữ, hắn âm thầm ra tay bịt miệng rồi trực tiếp hỏi người này. Cung nữ này liền tưởng Tân Phàm là sát thủ giết người, gương mặt liền sợ hãi, thân thể run rẩy như cầy sấy thành thật trả lời. Tân Phàm sau khi hỏi rồi mới biết tiểu viện của Ninh Nhi đằng xa xa kia, Tân Phàm nhẹ nhàng tạm thời đánh ngất nàng rồi. Cứ thế phi thân ra tiểu viện chỗ đó, Tân Phàm muốn lặng lẽ đứng chỗ xa nhìn nàng lần cuối rồi sau đó chấm dứt mối ân tình này. Nhưng chưa kịp tới nơi chỉ thấy hắn trước mặt hắn là hai cung nữ đang thảo luận thì thầm nói nhỏ về Ninh Nhi tại một tiểu viện liền không phải thân thể hắn được trải qua biến đổi về sau thì bây giờ còn lâu mới nghe thấy rõ.

- Này, Ta nghe nói Thái Tử lần này lại thêm một vị tiểu thư nữa đấy, nghe nói nàng ấy phi thường xinh đẹp, lúc trước mới cưới thêm hai ba nàng, bây giờ lại thêm một người nữa. Nhưng hình như là ép buộc, haizz đáng thương tiểu cô nương này. Nghe nói kế hoạch của thái tử là lợi dụng lòng tốt của nàng ấy nhưng bị nàng biết cho lên lúc đến cầu hôn mới bị trực tiếp cự tuyệt lên ai ai trong cung cũng đều biết nhưng không ngờ thái tử lại dùng vũ lực ép nàng ấy. Cung nữ trung niên này nói với cung nữ muôi muội kia.

- Ân, chính ta cũng nghe mọi người nói thế đó. Cái thái tử này không phải con người gì tốt, hắn đều dùng phương pháp vô sĩ thâu đi tâm con gái nhà lành xinh đẹp, cái gì mà tiểu thiếp hay hoàng hậu, đều là giả, hắn chơi người ta chán xong là vất đi căn bản không ngó ngang gì tới nữa. Cung nữ này tâm tình kích động tức giận như là chính cô gái đó mới chính là mình.

- chùyyyyy, ngươi nói năng cẩn thận a, ngươi mà bị người ta nghe là thảm đó. Cung nữ kia làm động tác ngón tay ngón trỏ đưa lên miệng, ra hiệu động tác đừng nói.

- Hì hì, ta biết rồi

Sau đó hai người thảo luận chuyển sang vấn đề khác cười nói một chút thảo luận nhân sinh.

Mà Tân Phàm đã sớm đi thẳng tới tiểu viện Ninh Nhi ở, khuôn mặt hắn đã biến thành dữ tợn phi thường giận dữ, hắn không ngờ nàng bị ép buộc, cái con mẹ nó tên thái tử kia, mày mà động tới Tiểu Ninh của tao là Vân Quốc bọn mày chết chắc. Tân Phàm nội tâm hung tợn suy nghĩ. Rất nhanh đã đến tiểu viện Ninh Nhi ở đây. Hắn không gõ cửa mà phi thẳng chuẩn bị hét lên Ninh Nhi vào nhưng khi tới hắn chỉ thấy một thân thể nằm trên giường, nàng thân thể tím ngắt, trên cổ tay liền có một cái vệt máu, máu cứ thế mà tuôn ra nhưng nó sớm bị đông lại vì cơ thể đã hết máu, ở đó còn có một con dao nhỏ, đoán chừng không nhìn cũng biết là nàng tự tử, thân thể của nàng tứ chi cứng ngắt, khuôn mặt nhợt nhạt, hiển nhiên đã sớm tử vong. Tân Phàm khuôn mặt cứng đờ, chấn động. Hắn cảm thấy thời gian như đang dừng lại, mọi thứ mất hết tri giác đều tập trung nhìn lấy Ninh Nhi, hắn nghĩ đến lúc trước nàng một thiếu nữ hoạt bát, một thiếu nữ đầy sức sống, một cô nương quan tâm ân cần tới hắn mà cứ như vậy chết đi, Nội tâm hắn lúc trước nếu nói là bị xé nát thành trăm mảnh thì bây giờ là chết lặng. Thân thể hắn không tự chủ được run rẩy, đi nhẹ nhàng tới thi thể Ninh Nhi xinh đẹp như một công chúa đang ngủ. Hắn muốn há miệng ra nói gì đó, Nội tâm hắn bây giờ đang cực kỳ đau khổ, hắn muốn hét lên Ninh Nhi, nhưng giọng hắn như bị cái gì đó chặn lại làm giọng hắn khàn khàn không nói lên lời. Khuôn mặt lộ ra vẻ mặt cực kỳ đau đớn. Cánh tay run rẩy cứ thế mà sờ nhẹ tóc nàng. Hắn ngơ ngác đau khổ nhìn thẳng nàng nửa nén nhang sau đó rất nhanh chóng bị cỗ lửa giận ngút trời thay thế rồi nhanh chóng bị trấn áp nơi sâu nhất nội tâm hắn. Rồi lại tiếp tục ngơ ngác nhìn lấy nàng. Chỉ thấy Miệng hắn tự dưng nở ra một nụ cười, rất nhanh liền cười to. Hắn cười ha hả, cười một cách bi thảm, cười cái số phận này. Cười tại sao ông trời lại cho hắn cái số phận đáng ghét này đến thế. Miệng hắn cười nhưng khuôn mặt thì không, nội tâm hắn bây giờ đã bị phá vỡ hoàn toàn, tư duy hắn bây giờ đều đã bắt đầu bị méo mó lệch lạc đến cực điểm. Từ lúc xuyên đến thế giới này gặp nàng. Nàng đã khiến nội tâm hắn tràn ngập ấm áp nhưng tới khi nàng chết, nội tâm hắn lần này thật sự chết đi rồi. Tân Phàm nhắm đôi mắt lại, khuôn mặt hắn mỉm cười thân thiện nhìn nàng rồi sau đó nói.

- Ninh Nhi thân mến, ngươi ra đi thoải mái, rất nhanh thôi, rất nhanh thôi, Vân Quốc sẽ phải cùng ngươi bồi táng dưới đấy. Hắn lần này cười không chút bi thương nào trong đó, mà chỉ có cỗ lệch lạc tư duy, lần này khuôn mặt hắn cộng thêm vẻ thư sinh của hắn làm khuôn mặt hắn tà dị vô cùng. Nói tóm lại là hắn bị điên nhưng có tư duy.

Hắn nhanh chóng tiến vào hệ thống rồi đổi một bộ gen " Tra xét suy nghĩ " giá 1000 điểm hối đoái có thể kiểm tra ký ức của đối phương nhưng nó có một khuyết điểm chết người. Đó là một khi tra xét xong đầu óc đối phương cứ thế mà bị tán loạn mà chết.

Hắn liền cầm một mồi lửa nhìn nàng lần cuối rồi vất ngọn đuốc đốt căn phòng này và sau đó hắn tiến đến một cái gác cửa binh lính không chút do dự thi triển " Tra xét xuy nghĩ " gen rồi mới biết được tên thái tử này là một tên giả dối chính nhân quân tử chính nghĩa và nơi ở của hắn. Tân Phàm nhanh chóng bật lôi gen cứ thế mà phi thẳng vào biệt viện tên Thái Tử kia, giết xong những người hộ vệ này rồi sau đó lại thi triển Bách Ngự Súng 5 khẩu súng ak, m4a1... tự động lơ lửng trên không trung các loại súng cứ thế tự động theo ý nghĩa Tân Phàm nhắm thẳng tiểu viện dầm dầm nã đạn vào tiểu viện cổ trang này, những viên đạn cứ thế lấy tốc độ âm thanh xuyên thủng hết cửa gỗ, cửa sổ, đồ nội thất bên trong đều bị tàn phá vô cùng bừa bộn, khói khắp nơi. Rất nhanh cửa gỗ đều bị đạn bắn sập xuống bên trong rèm bị tàn phá hiện lên hai thân ảnh trên giường, một nam một nữ khỏa thân cứ thế mà bị đạn bắn nát tương, thân thể không ra thân thể. Tâm tình hắn lạnh lùng nhìn qua hai người kia bị giết mà không quan tâm. Hắn âm thầm đối chiếu ký ức cung nữ kia liền biết đó là tên kia thái tử, mà nữ nhân kia thì trực tiếp bỏ qua. Hắn âm thầm gật đầu hài lòng một phen sau đó vận dụng lôi gen cứ thế mà chạy trên không trung lên những tầng mây xa kia một đường thẳng về quân doanh chuẩn bị lên kế hoạch tổng quân diệt đi Vân Quốc, vốn dĩ kế hoạch lúc trước của hắn đơn giản chỉ là đánh chiếm Vân Quốc nhưng sau khi bị cái chết của Ninh Nhi trùng kích làm hắn tâm cảnh hắn bị trải qua cự đại thay đổi hướng về tâm tình xấu nhất mà đi, biến chất tâm tình lên mới biến thành Diệt Quốc. Hắn muốn tất cả phải chôn cùng nữ nhân đầu tiên làm hắn rung động và là người hắn yêu nhất.

Mà Hoàng Cung bên trong thì đang trong tình trạng báo động cháy nhà, sau hơn 1 tiếng binh sĩ quân lính rốt cuộc cũng dập tắt được hoàng cung nhưng lại bị lửa tàn phá 1/3 diện tích may mắn là nó chỉ cháy ở những khu do cung nữ và hộ vệ ở. Cho lên hoàng thất bên trong đều không tổn hại, duy tổn hại chỉ có biệt viện của thái tử. Nhưng nó không bị cháy mà là bị tàn phá, thái tử lẫn tình nhân của hắn đều bị ám khí giết chết. Hoàng Đế Vân Kim Xuyến phi thường tức giận lẫn đau khổ, nhi tử hắn bị người giết chết ngay tại hoàng cung làm hắn nổi giận lôi đình, Vân Kim Xuyến ra lệnh phải bắt được hung thủ rồi lăng trì. Bọn hắn kết luận, hung thủ đầu tiên ra kia phóng hỏa mục đích để hướng hết sự chú ý của binh sĩ sang bên đó dập lửa rồi còn hắn âm thầm đi ám sát thái tử, nơi đó ban đầu có binh sĩ nhưng bị điều hết sang bên kia, chỉ còn lại mấy cái hộ vệ. Bọn hắn nghĩ đây một kế hoạch rất âm hiểm hay còn gọi là " Điệu hổ ly sơn ". Trần Hữu Cơ văn tướng liền ra lệnh đóng hết cổng thành ra vào, tăng cường quân sĩ tuần tra, thề không thể cho hung thủ trốn thoát vì bọn hắn đơn giản nghĩ rằng Tân Phàm vẫn còn bên trong lẩn trốn và cũng ra lệnh nội trong 1 đêm phải lục soát bắt được hung thủ.