Tối Cường Khoa Kỹ Thế Kỷ 20 Tại Tu Chân

Chương 18: Vân Quốc

Rốt cuộc đại quân cứu viện dưới sự chỉ huy của Hạ Bằng Vũ cuối cùng cũng đã sắp tới Tố Trấn Thành phụ cận chân núi, hắn nghĩ chắc chắn Tô Trấn Thành giờ này đã bị thất thủ giờ khắc này binh sĩ Hạ Quốc chắc chắn đang dựng trại nghỉ ngơi phục hồi tinh thần chuẩn bị tiếp theo mà tấn công tới Đế Đô. Kế hoạch của hắn là muốn thừa cơ binh sĩ quân địch đang nghỉ ngơi mà đột ngột công kích khiến chúng không kịp trở tay. Hạ Bằng Vũ ra lệnh cho binh mã chuẩn bị chiến đấu. Một khi nhìn thấy quân địch là lao vào ầm ầm tấn công chém giết. Mắt thấy bình minh sắp ló lên, đem màn đêm âm thầm bị đập nát. Chỉ thấy khắp nơi là tử khí trên bình nguyên chỗ này khắp nơi là hố sâu rộng cứ cách hai ba mét là có một hố sâu rộng. Nơi đây còn có sót lại vũ khí, áo giáp tàn tạ. Người ngựa thi thể phân mảnh nằm chết la liệt khắp nơi, máu me tung tóe. Chiến cờ hai quân đội đều bị đất đá vùi lát. Tô Trấn Thành, một ngôi thành to lớn hùng vĩ lúc trước giờ đã biến thành tồi tàn hoang thành, tường thành vỡ năm xẻ bảy, bên trong thành có nhiều nhà ở cho binh sĩ biên phòng cư trú cứ thế mà tan tành khói lửa ngay cả phủ quân đội chỉ huy cũng không thoát nổi số phận của nó. Mà phía bên kia doanh trại quân đội được dựng lên tạm thời của Hạ Quốc cũng không khác gì mấy Tô Trấn Thành, chỉ khác là khắp cả nơi là lều, xác chết phân mảnh bị hố sâu cứ thế mà chôn vùi, không khác gì cái tử huyệt.

Cảnh tưởng kinh khủng bốn phía khắp nơi như thế làm Hạ Bằng Vũ chiến tướng sa trường quanh năm thấy máu, người chết, tâm thần hắn đều bị cảnh tượng trên trùng kích khiến cả người đầu óc tạm thời kinh sợ. Mà binh sĩ sau lưng hắn vài người chưa ra chiến trường lần nào liền trực tiếp nôn ọe thức ăn ra, đầu choáng váng, binh sĩ lâu năm sắc mặt cũng tái nhợt.

Hạ Bằng Vũ là một tướng quân chinh chiến nhiều lần, máu me thấy không kể xiết, chỉ là mỗi lần này thấy khiến hắn vô cùng tự tin bản lãnh,bạo dạn tâm tình của mình cứ như thế mà điên đầu. Bằng Vũ dứt khoát liền nhắm mắt hít sâu thở dài mấy cái, liền tâm tình của hắn trực tiếp hơi hơi chấn định mau chóng vất đi bản mặt hoảng sợ,rồi mau chóng ra lệnh cho các quân sĩ mau chóng điều tra.

Sau khi những binh sĩ báo cáo nêu chi tiết hiện trường lại cho Hạ Bằng Vũ.

Hắn trầm tư ngồi trên ngựa, vẻ mặt âm thầm nhìn xung quanh suy đoán nguyên nhân khiến nơi này xảy ra vụ việc chấn động thiên địa nơi này.

" Cường giả Tu Tiên?, Bọn hắn là những người sức mạnh đỉnh cao tu tiên, sao lại để ý đến những kẻ phàm nhân tục tử này mà tham gia sự tình thế tục?,Nhưng nếu mà có tham gia thì ít nhất phải đứng về phía một bên đế quốc. Sao có thể hai quân đều bị thảm sát., Binh thường tu tiên giả căn bản không cách nào làm ra sự tình diệt đi hơn 70 nghìn quân lính được mà quan trọng là tất cả chết đều cùng thời điểm, thời gian chết sai biệt lắm thì cũng chỉ cách khoảng năm sáu giây lên hắn mới suy đoán ra đó là Cường giả tay không phá núi, một tay di dời nước hồ kia, phép thuật tung thiên diệt địa kia. Mà Yêu ma thì trực tiếp gạt bỏ, một khi bọn chúng tiến vào thần thức tu sĩ đỉnh cao đã mau chóng bắt lấy mà tru diệt đó là hắn xem được trong một quyển tịch cổ nói rõ.

Bằng Vũ nghĩ đi, nghĩ lại một hồi, suy đoán nguyên nhân khác nhau nhưng mỗi nguyên nhân đều có nhiều lý do chống đối lại nó, căn bản không xác định được đâu là nguyên nhân. Hắn liền thở dài một hơi sau đó liền lưu lại hơn 20 nghìn binh lính, tạm thời trấn giữ tại đây rồi mang đại quân còn lại quay trở về Đế đô phục mệnh., Sự tình này đã vượt qua tầm kiểm soát của Vân Quốc lẫn Hạ Quốc rồi, căn bản không phải sự tình Hạ Quốc hay Vân Quốc có thể kiểm soát được, 70 nghìn người này coi như chết một cách vô ích. Hai bên đều tổn thất binh lính, không bên nào thắng lợi. Nhưng Vân Quốc trong bóng tối lại có thêm một lợi ích nhất định, đó là số binh lính kia của bọn hắn chết đi chỉ có hơn 20 nghìn người mà trong khi đó bên phía Hạ Quốc lại tổn thất những 70 nghìn binh sĩ. Đơn giản như thế liền hủy đi 1/2 chiến lực của Hạ Quốc. Trong thời gian khoảng thời gian dài 20 đến 30 năm không thì khó mà Hạ Quốc xâm chiếm Vân Quốc và Hạ Quốc bắt buộc không thể mang binh lính tới xâm lược Vân Quốc được, vì nếu mà cố ý tấn công thêm tiếp lần nữa, hai bên nhất định sẽ cùng nhau lưỡng bại câu thương. Đế Quốc phụ cận khác gần đây mà thừa cơ xuất binh mà đánh tới thì chắc chắn " được không bằng mất ".

------

Đế Đô Phong Thành.

Tại trong hoàng thành của hoàng gia Vân Quốc.

Ở một căn phòng rộng lớn phi thường cao to ở đây có bốn cái cột chống phòng, ba người ôm không xuể, trên thân cột còn khắc vô số hoa văn cầu kỳ chi tiết đẹp đẽ, bên trái bên phải liền có những đồ vật phong cảnh được trang trí vô cùng đẹp mắt, Trong đây một nơi được trang trí hoa lệ nhưng không thiếu phần tôn nghiêm, đây nơi tiếp đón các quan đại thần quý tộc tới bàn bạc chuyện quan trọng chính sự. Bên dưới Hoàng Đế chỗ ngồi liền có 10 cái đại thần đang ngồi trên ghế phía trước mặt liền bày ra một cái bàn ăn rộng, trên bàn liền có phi thường ngon mắt thức ăn, toàn là thức ăn, đồ uống hạng sang đắt tiền. Trong 10 quan đại thần này dĩ nhiên liền có Lưu Bằng Vũ thân mặc không phải là bộ áo giáp chinh chiến uy khí mà là một cái da mỏng trang phục võ thần nhưng không kém phần bá đạo lẫn quý tộc chi khí. Mà bên kia bàn liền có Trần Hữu Cơ văn thần, Bộ dạng như cũ, một cái liêm liêm chính trực người.

" Bằng Vũ tướng quân, ngươi trước tiên liền kể lại đại khái thông tin những thứ ngươi thấy trên chiến trường đi a " Hoàng đế khuôn mặt không có biểu lộ, mây trôi bộ dạng phất tay nói với Bằng Vũ.

Hoàng Đế Vân Quốc thân mặc long bào, đầu đội vương miện, tay cầm gậy quý ngồi trên long vị ra lệnh nói.

" Dạ, bệ hạ " Bằng Vũ ôm quyền hướng về phía hoàng đế nói

Sau đó hắn liền kể lại chi tiết những thứ hắn đã thấy tại Tô Trấn Thành, không thiếu một câu nào, nói xong liền ngồi xuống rồi đứng đấy đợi phản ứng của mấy người quan đại thần này. Khách khanh của Hoàng Đế, thân là tu tiên giả cũng vô cùng chấn động, hắn không ngờ lại có người làm ra đại động tác sự tình như thế.

" Vậy là Trần Húc phó tướng quân chết rồi a " Hoàng Đế Vân Quốc một cái tia buồn đau ẩn trong ánh mắt nhưng trong nháy mắt liền bị ẩn đi.

" Ân, bệ hạ, vi thần không tìm thấy được thi thể Trần Húc phó tướng quân vì hố sâu rộng khắp nơi, tra không ra " Bằng Vũ gật đầu trả lời.

Bọn hắn là quan thần hoàng đế, tin tức ở Tô Trấn Thành đều bị phong tỏa cho lên, dù là quan thần trên triều đình nhưng cũng chỉ ló ngó mấy câu đơn giản như thế. Bọn hắn chỉ nghe nói đó là tin dữ tại Tô Trấn Thành, tâm thần lo lắng bất định, không đoán cũng biết là Tô Trấn Thành bị thất thủ, nhưng bọn hắn dự liệu căn bản không ngờ tới tin tức lại phi thường đặc sắc khủng bố như thế vậy này.

" Hoàng đế bệ hạ, vi thần mạo muội nghĩ chúng ta dứt khoát không lên tham dự mấy chuyện này, vụ việc này không phải chuyện chúng ta phàm nhân tục tử tham gia nổi, chỉ có mời tiên tông bên trên hạ xuống điều tra. " Một cái viên quan thần, bộ mặt già dặn, tóc dài bạc phơ, báo cáo lên cho hoàng đế.

" Đúng vậy a, đây không phải chuyện chúng ta tham gia được " Rất nhiều quan đại thần đều lên tiếng đồng ý.

Sau đó im lặng chỉ đợi hoàng đế quyết định, bọn hắn chỉ có khuyên bảo chứ không có quyền quyết định hay chất vấn Hoàng Đế lựa chọn. Hoàng Đế là chức vị tối cao nhất trong trên 20 tiểu quốc này ngẫu nhiên vẫn có vài cướp ngôi xuất hiện nhưng hiển nhiên không phải bọn hắn.


" Ân, ta cũng nghĩ vậy " Vân Kim Xuyến cũng gật đầu đồng ý, sự việc lần này không phải những kẻ phàm nhân thế tục như bọn hắn có thể giải quyết, chỉ có nhờ tiên tông bên trên tới hỗ trợ điều tra.

" Tác Thái giám, ngươi mau hảo viết một cái phong thư nêu rõ ngày hôm đó sự tình trình lên Thiên Nguyên Tông, chuyện này nhất định khiến tiên tông chú ý tới, rồi mau mời những người đại nhân bọn họ quyết định.

" Ân, bệ hạ " Hắn thi lễ một câu liền nhanh chóng lui người cúi xuống sau đó liền đi ra bằng cửa sau không làm ảnh hưởng đến bệ hạ bàn chính trị.

" Được rồi việc này không nhắc tới nữa, Ta được nghe báo cáo nói rằng phía bên kia Sa Mạc Chết kia đột nhiên xuất hiện rất nhiều hào quang, chuyện tình là như thế nào?, đó là cái gì, Lưu Nghĩa " Vân Kim Xuyến đưa ánh mắt nhìn tới đằng ghế bên phải cuối cùng kia.

" Ân, vi thần hôm qua đã phái người âm thầm mật thám chuyên nghiệp mà điều tra, nhưng sáng hôm sau vẫn không thấy họ trở về, vi thần lại phái ra toán người nữa nhưng ngày hôm sau vẫn không thấy trở lại. Vi thần e sợ bọn họ lành ít dữ nhiều, bề ngoài vụ việc này liền không có đơn giản " Lưu Nghĩa ngồi ngoài kia đứng dậy báo cáo sắc mặt không ổn có bi thương trong đó nói đó là bởi vì hắn ngày hôm qua đi vào Sa Mạc Chết còn có nhi tử của hắn 15 tuổi mới luyện được một tuyệt chiêu võ công, nhõng nhẽo đòi muốn đi theo mật thám kia, bọn hắn thân thủ võ nghệ cao cường, chắc chắn bảo vệ được thiếu gia, dứt khoát cho đi, hổ con không phải lúc nào cũng cần bảo vệ mà nó cần phải mài luyện đi săn để trở thành một lão hổ dũng mãnh tương tự như thế với nhi tử của hắn. Chỉ tưởng hắn đi liền không sao nhưng không ngờ tới hắn cứ thế mà một đi không trở lại.

" Phải, chuyện này liền không đơn giản mà bỏ qua. Lưu Nghĩa ngươi hãy an bài quân lính, mau chóng tiến vào xem việc gì đã xảy ra "

" Rõ, bệ hạ, vi thần nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ bệ hạ giao cho. " Lưu Nghĩa trả lời một cách khẳng định, hắn muốn tiến vào trong đó xem rốt cuộc xảy ra việc gì và cũng còn một việc nữa là xác định nhi tử hắn còn sống hay đã chết.

" Đến đây thôi, các ngươi giải tán " Vân Kim Xuyến mệt mỏi vì sự tình hôm nay phất tay nói rồi quay lưng rời đi.

" Dạ " Các quan thần đồng thời thi lễ lùi lùi nhẹ nhàng về phía sau, rồi quay người lại rời đi căn phòng hoa lệ này.