Chương 1: Đùa?

Tốc Độ Chi Thần

Chương 1: Đùa?

Thiên Phong tỉnh dậy, lấy tay vỗ vỗ hai má, xác thực lại xem đây là mình đang nằm mơ hay nằm ngủ. Đầu hắn choáng váng vô cùng, liên tục là những câu hỏi hiện lên trong tiềm thức, nhưng không có đáp án. Thiên Phong tựa tay phải xuống đất, ngồi dậy. Hít một hơi dài, trong lòng không ngừng than thở rồi uốn người lấy đà làm một cú kip up như trong phim để đứng lên. Bỗng cả thân thể hắn nhâng lên khỏi mất đất theo sự chuyển động của từng thớ thịt, nhâng lên cao dần, nhâng lên mãi và é* có dấu hiệu hạ xuống…

"Cái é* gì thế này?" Thiên Phong không nhịn được chửi một câu ra mồm, tứ chi quờ quạng lung tung trên không trung cách mặt đất tầm hơn một mét.

Vừa dứt lời, cơ thể Thiên Phong rơi bịch xuống đất như bao gạo khiến hắn đau điếng. Người ta thường nói đất mẹ bao la hiền hòa mà hôm nay Thiên Phong lại thấy có gì đó hơi sai sai. Toàn thân hắn đau ê ẩm, vừa rồi hắn lơ lửng trên không rất dễ dàng, cảm giác sắp có thể bay nhưng tại sao khi rơi xuống lại bị rơi với lực mạnh như thế? Hắn càng nghĩ càng thấy khó hiểu vờ cờ lờ và quyết định không nghĩ nữa. Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm…

Nhìn về phía xa, thấy phía xa chả có cái đếch gì, Thiên Phong thở dài "Haiz số mình nhọ thật, tự nhiên lại bị dịch chuyển đến đây?"

Hắn nhớ về những sự việc xảy ra 30 phút trước, khi hắn vẫn còn đang ngồi ăn cùng với bạn bè trường cấp 3, đột nhiên bụng hắn hơi quặn, liền đi tìm nhà vệ sinh chui vào giải quyết. Đang ngồi gửi tình yêu vào bệ trắng thì Thiên Phong thấy mông mát mát. Và giờ thì hắn đã ở đây mà chả biết vì sao.

Lại cố nhớ lại, hắn nhớ ra 1 tiếng trước hình như hắn được bạn bè rủ đi ăn trưa thì phải. Mà chắc cái đó cũng chả liên quan gì đâu.

Câu truyện thật ra xảy ra vào 2 tiếng trước, khi hắn đang ngồi học thì có 1 bố [No name] gọi điện tới. Gã [No name] nói một vài chuyện khá là thần bí, về thế giới gia tốc gì gì đó thì phải, Thiên Phong đết nhớ, chỉ biết là đang nói chuyện dở thì bị ông thầy thu cái điện thoại vì xài điện thoại trong giờ học, hắn van xin như một thằng ăn xin Hà Nội lão làng mà ông thầy cũng không chịu trả phone. Đầu dây bên kia, bố [No name] vẫn thao thao bất tuyệt đến mức không nghe được tiếng tút.. tút của điện thoại.

Thiên Phong không nhịn được thở dài, dài hơn cả một lần thở dài bình thường, dài level max và cuối cùng cả thân thể hắn đổ sầm xuồng đất, nghe đâu đây còn có tiếng răng gãy. Hắn hít hà, xoa xoa cái mồm thì phát hiện cơ thể mình nhẹ đi gấp 2 tỉ lần, cảm giác như phê cần. Hắn như nhận ra điều gì, giữ trạng thái phồng mang trợn má mà đứng dậy. Sau đó hắn nhún chân một cái, đã thấy mình nhảy cao tới 3 mét trở lên.

"Ôi vi diệu vãi?" Thiên Phong cảm thán.

Giờ hắn mới đại khái hiểu được nguyên nhân gãy 2 cái răng cửa của mình, thì ra là do quy tắc trọng lực đặc biệt ở đây. Nó giống như khi tập bơi, hít vào là phê, thở ra là hết phê, hít vào thở ra liên tục thì tương tự như lúc rút ra cắm lại cái phích điện.

Biết được điều đó, Thiên Phong không còn nỗi lo mất răng. Hắn bình tĩnh đứng dậy, đi vài bước về phía trước. Hắn cảm thấy việc đi lại ở đây khá khó khăn, phải luyện tập nhiều, vì nếu hắn thở ra mạnh quá thì lập tức gãy 2 cái răng, mà hít vào quá sâu thì lại lên rồi cuối cũng vẫn phải thở ra và tiếp tục bay 2 cái răng. Cứ đi như thế hơn 10 phút tính cả thời gian hôn đất vài lần, Thiên Phong nhận ra hắn đã đi được tận 20 bước so với vị trí ban đầu, một thành tích thật đáng nể của anh thanh niên trẻ tuổi.

Cứ thế, mất nguyên 1 ngày, Thiên Phong vừa đi vừa lết, cuối cùng cũng hết một ngày, và đủ một chương 800 chữ.