Chương 6: Một năm nữa?
Đã gần tới giờ Phượt đỉnh bắt đầu.
Thiên Phong đứng trong gian nha tranh với bốn bức tường, bàng hoàng nhìn cảnh vật xung quanh.
Vương thúc đang cùng hắn đang nói chuyện vui vẻ, đem nhiều chuyện Thiên Phong chưa biết nói cho hắn nghe, giờ phút này đột nhiên không nói gì nữa, toàn thân bất động như bị điểm huyệt.
Không gian xung quanh Thiên Phong trở nên im lặng hơn bao giờ hết, có cảm giác như trời đất đang lấy hắn làm trung tâm. Chỉ cần hắn không di chuyển, mọi thứ xung quanh trong mắt hắn cũng đứng im, chỉ khi hắn di chuyển thì mọi vật mới có sự chuyện dịch vị trí so với hắn.
Đây là một hiện tượng hoàn toàn không bình thường chút nào hết!
Thiên Phong dơ bàn tay, vẫy vẫy trước mặt Vương thúc. Nhưng khuôn mặt Vương thúc vẫn vậy, tựa hồ có thay đổi biểu cảm một chút, nhưng là không nhiều.
"Đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra?" Thiên Phong không ngừng tự hỏi.
Mới vừa rồi hắn còn cùng Vương thúc nói về cách Dung hợp Ấn tín. Tay Thiên Phong đặt Ấn tín áp vào má, một loại cảm giác vô cùng kì diệu nhanh chóng lan ra toàn bộ cơ thể hắn. Rồi bất chợt, chuyện này xảy ra. Đây đến cùng là chuyện gì, hắn cũng không rõ.
"Hình như, ngoại trừ ta, mọi vật đều không thể di chuyển" Trong lòng Thiên Phong thầm khẳng định.
Hắn bước ra ngoài, nhìn về gốc cây phía đối diện, rồi nhìn sang hai bên. Cảnh vật bốn phía lúc này cũng đang bất động, vậy là không phải chỉ có không gian trong phòng kì lạ.
Trên bầu trời, một vài đầu Phong Thiên Bằng đang sải cánh bay cũng bị đóng đinh ở đó, tựa hồ không nhúc nhích. Nếu nhìn thật kĩ, ta mới thể thấy những chú chim này vẫn là đang di chuyển, nhưng tốc độ của chúng thì so với tượng đá tập chạy còn muốn chậm hơn.
Phải biết, ở Vi Diệu quốc, Phong Thiên Bằng được xếp vào top 60 trên Thú bảng. Tốc độ của chúng không phải Luyện khí sư Trung học có thể so sánh được.
Thiên Phong nhìn lên bầu trời, thấy cái chấm đen đen, đó chính là một đầu Phong Thiên Bằng. Không như tác giả, mắt Thiên Phong rất kém, căn bản hắn cũng không biết trên trời là cái vẹo gì, nên cũng không đưa ra phán đoán.
Hắn chợt thấy một người đang đi bộ về phía này. Nhìn dáng vẻ của người kia chắc là đang bận công việc gì đó.
"Đại bá à, có thể cho cháu hỏi đôi chút được không?" Thiên Phong khẩn trương vẫy vẫy tay như gọi taxi, chạy lại gần người nọ.
Người đàn ông kia ánh mắt thoáng có vẻ không thể tin nổi nhìn Thiên Phong, rồi thở dài một cái, thu hồi lại ánh mắt.
"Có chuyện gì không?" Người đàn ông áo trắng mở miệng.
"Cháu vừa rồi gặp một chút sự tình đặc thù, kể ra ở đây thì rất dài dòng, sau sự tình ấy thì phát hiện ra mọi thứ xung quanh hầu như đang bất động. Đại bá có biết tại sao không?" Thiên Phong nhanh chóng kể lại, đương nhiên cái việc hắn Dung hợp Ấn tín kể ra ở đây thì không hay lắm. Dù gì đối với người dân ở đây, việc một cậu thanh niên 16 tuổi mới dung hợp Ấn tín là rất không bình thường.
"Cậu đang nói gì thế, tuy cậu đúng là thiên tài, nhưng thiên tài mà uống lộn thuốc chạy ra ngoài đường nói nhảm như vậy là không hay đâu. Thôi ta đi nhé." Vị trung niên áo trắng kia nét mặt lộ rõ ra vẻ khó hiểu, nói rồi ông ta đi mất.
"Đại bá đi thong thả ạ" Thiên Phong như gà mắc phải sợi dây tóc, cổ ngọng nghẹn lại chẳng biết nên nói gì nữa, chỉ biết đứng nhìn bóng lưng ông ta dần dần xa mất.
"Người đàn ông kia vừa gọi mình là thiên tài, hơn nữa theo cách nói của ông ta thì việc mọi thứ đứng yên này rất bình thường thì phải?" Thiên Phong trong lòng nghi hoặc.
Ở Thế giới gia tốc này, người được gọi là thiên tài, chắc chắn chỉ có những đối tượng đạt được cấp bậc rất cao khi còn trẻ. Người đàn ông vừa rồi gọi Thiên Phong là thiên tài, tuy hắn không phủ nhận điều đó, nhưng cũng không giải thích nổi từ đâu người đàn ông kia lại biết được hắn là thiên tài?
Nghĩ ngợi lung tung, não Thiên Phong như đống sợi dây chụn buộc lại với nhau, càng nghĩ càng thấy rối. Hắn quyết định dẹp mấy cái trò suy đoán vớ vẩn giống Sherlock Holmes sang một bên, đi hỏi những người khác. Nếu như người đàn ông lúc nãy không bị bất động, hẳn là vẫn còn những người khác có thể di chuyển!
Thiên Phong đi liền một mạch, hướng trước mặt mà đi, bất giác đã tới khu chợ lúc chiều. Hiện tại, vẫn tấp nập như thế. Rõ ràng vừa nãy hắn nghe Nghiên thúc bảo sắp tới giờ Phượt đỉnh, mọi người đều không muốn ra ngoài. Tại sao họ vẫn còn buôn bán ở đây? Hơn nữa, hình như những hàng quán bán toàn đồ vật lạ mắt, không giống như ban chiều. Vốn dĩ lúc chiều hắn đi loanh quanh, thấy các đồ vật trong chợ phần lớn là đồ ăn, quần áo, giày, dép, phụ trang các loại… Mà hiện tại thì không phải như vậy nữa rồi.
"Luyện khí khẩu quyết cấp tông sư, 150000 Huyền khí, mời vào xem thử."
"Sinh cơ hoán khí đan, vật phẩm đại bổ cho luyện khí, 45000 Huyền khí 1 viên, không ép giá."
"Tam Vĩ Yêu Hồ ảnh linh, dung hợp giúp tăng gấp hai tốc độ cho Cao đẳng luyện khí sư, 300000 Huyền khí, mại dô mại dô."
...
Thiên Phong xem qua, cũng thấy lác cả mắt. Một là vì hắn xem không hiểu mấy đồ vật đó là cái gì, hai là, giá tiền thế kia thì thà đi bóp cổ con nhà người ta còn hơn! Dù gì hai xiên thịt nướng mới có giá 2 Huyền khí, một viên đan dược bé tí tẹo kia giá cũng lên tới 45000 Huyền khí là loại khái niệm gì?
"Ê cậu trai trẻ, còn bé như vậy mà đã đạt cấp độ này rồi, thật đáng nể, lại đây ta bán trang bị giá rẻ cho!" Bỗng một ông lão vẫy vẫy tay gọi Thiên Phong, giọng nói sảng khoái.
Thiên Phong có chút ngây ra, rồi cũng thành thật đáp lại:
"Chẳng giấu gì bác, cháu hiện tại không có chút Huyền khí nào đâu ạ."
"Có gì mà phải ngại! Không có tiền thì lại đây xem cũng được." Ông lão chỉ cười, nói.
Thiên Phong cũng chẳng biết nói gì nữa, bẽn lẽn bước tới quầy bán hàng của ông lão ngó ngó nghiêng nghiêng.
"Thật làm phiền bác quá, cháu tên Thiên Phong ạ" Hắn lễ phép.
"Cứ gọi ta là Thạch lão, ta từ xưa đến nay rất hâm mộ những người trẻ tuổi mà có tài như cháu đấy." Thạch lão giơ ngón tay cái, cười lớn.
Thiên Phong cũng chỉ biết cười khổ mà thôi, tại sao ai cũng gọi mình là người tài, mình thực sự giỏi đến thế sao?
"Cháu thật ra vừa trải qua một ít sự tình. Bố mẹ cháu nói không nên ra ngoài, sắp tới giờ Phượt đỉnh, mà nãy giờ cháu thấy vẫn chưa thấy Phượt đỉnh xuất hiện. Thạch lão, người có biết là tại sao không?" Thiên Phong tò mỏ nói ra.
Đúng là như vậy, rõ ràng khi nãy Vương thúc có nói Phượt đỉnh sắp diễn ra, mà hắn đi loanh nãy giờ cũng tốn khoảng 15 phút, nào có thấy cái gì gọi là Phượt đỉnh đâu?
Thạch lão chỉ cười cười, đáp:
"Vậy chắc là cháu mới thăng cấp lên Thất nghiệp, hơn nữa cha mẹ cháu cũng không có đạt được cấp độ này nhỉ? Đối với chúng ta, Phượt đỉnh sẽ diễn ra trong vòng 1 năm nữa."