Chương 5: Dung hợp Ấn tín | Kiến tạo(2)

Tốc Độ Chi Thần

Chương 5: Dung hợp Ấn tín | Kiến tạo(2)

"Đi chỗ khác cho ta làm ăn!"

Đang nằm sấp trên đường, nghe tiếng quát dữ tợn truyền đến tai, Thiên Phong không khỏi bàng hoàng, sau đó là giận dữ. Nhìn thấy người ta nằm chết dí ở giữa đường không cho ăn thì thôi, lại còn đuổi đi, đây là cái lí lẽ ch* má gì vậy?

"Này, tôi é* biết ông là ai, và cũng chưa nhìn mặt ông. Nhưng tôi vẫn biết là ông bị hói đấy nhé. Ăn ở thất đức như thế é* bị hói mới lạ." Thiên Phong đến mặt cũng không thèm ngầng lên, lười nhác nói ra vài câu.

"Mày nói cái gì?" Ông chủ quán nước phát tiết, xắn ống tay áo tiến lại gần chỗ Thiên Phong đang nằm.

"Vãi, mọi người ơi, ông ta không chỉ bị hói mà còn bị lãng tai nữa" Thiên Phong ngồi dậy, làm ra một bộ dạng trêu tức.

Mặt ông chủ quán tối sầm, gân tay gân chân cứ gọi là lòi hết ra ngoài da, lập tức tiến lại chỗ Thiên Phong. Tiểu tử này hôm nay ta không dạy dỗ là không được rồi.

Thiên Phong trong lòng hơi sợ, tự nhiên nói có vài câu mà đã sinh ra đánh nhau. Trời ơi sắp có án mạng rồi a! Mà kì lạ là những người xung quanh hắn cũng chỉ nhìn nhìn chứ không lao vào can. Lần này đúng là chơi ngu thật rồi.

Hắn ba chân bốn cẳng, co giò lên chạy. Nhìn thằng cha kia cơ bắp cuồn cuồn muscle 6 múi ở lại chắc chỉ có ăn cám thôi!

"Nhìn ngươi chắc cũng đã 15,16 tuổi rồi, vậy mà tốc độ cũng chỉ dừng lại ở Phổ thông cấp thôi à? Chả trách bị cha mẹ ném ra ngoài đường, cái loại hư đốn không chịu học hành! Hôm nay ta phải thay cha mẹ ngươi dạy dỗ lại ngươi một phen mới được." Ông chủ quán hừ một tiếng, chân dậm mạnh một tiếng, lập tức cả người lao với tốc độ bàn thờ đến chỗ Thiên Phong.

Thế giới gia tốc, tuy nói phần lớn đều là nông dân và nô lệ, nhưng phần lớn này cũng đều là đạt được cấp bậc Trung đẳng trở lên. Chỉ có lứa tuổi trẻ con và một số thành phần thanh thiếu niên lười nhác không chịu học hành luyện tập thì mới dừng lại ở Phổ thông cấp độ mà thôi. Mà ông chủ quán nước dĩ nhiên cũng là ở vào Trung đẳng cấp độ, hơn nữa vì ông đã dừng ở cấp độ này lâu rồi nên so với Trung đẳng cấp độ bình thường tốc độ nhanh hơn không ít.

"Ơ, vãi!!!"

"Bặp" một tiếng, ông chủ quán nước đã tóm được cổ của Thiên Phong. Mặt ông như sát thần, cười hì hì bên tai hắn:

"Cậu bé, trẻ trâu thì nên về nhà với cha mẹ nha, đừng có ở trước quán của ta mà ăn vạ."




Mặt trời chẳng mấy chốc đã xuống sát mặt biển, từ Chung Cực thành có nhìn ra biển có thể thấy được đoàn thuyền đánh cá của Huy Cận.

"…"

"…"

Tay Thiên Phong chốc chốc không nhịn được lại sờ lên chỗ mắt tím bầm của mình, cơn đau truyền đến khiến hắn không nhịn được mà phải kêu lên thành tiếng. Tại sao thằng cha đó có thể ra tay ác độc như vậy? Xém chút nữa là ta đui luôn rồi!

Qua con mắt thâm quầng, Thiên Phong liếc nhìn hoàng hôn trên khắp Chung Cực thành cũng như vùng biển phía Đông rộng không thấy đích. Hắn nghĩ, quả nhiên phải tìm một công việc thôi, nếu không sớm muốn cũng sẽ chết đói. Đến thế giới này chưa bao lâu, Thiên Phong hắn đã gặp phải đủ thứ chuyện tệ hại, nếu không nhanh nhanh mà thích ứng thì chỉ có thể chờ ruồi nhặng đến tìm chỗ tốt thôi.

Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng đem hắn trở lại thực tại, cái loại thanh âm này làm hắn có cảm giác lần này sẽ không bị đánh nữa:

"Cậu thanh niên à, đã sắp đến thời gian tổ chức Phượt đỉnh rồi, ngồi ở chỗ này e rằng không tốt đâu, mau vào nhà với ta."

Thiên Phong tuy không hiểu gì, nhưng cũng đồng ý đi theo. Nói không chừng tí nữa còn xin được ít cơm. Thà đi theo người phụ nữ kia vào nhà rồi bị bán sang Trung Quốc lấy nội tạng, còn hơn chết đói ở đây. Vả lại, trong lòng hắn cũng tò mò Phượt đỉnh là cái vẹo gì...

Hắn nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi cái gốc cây hắn đang dựa lưng vào, đi theo người phụ nữ kia vào một căn nhà phía đối diện. Nhìn đồ đạc trong nhà, không quá cao sang, hay phải nói là hơi thiếu thốn, vẻn vẹn ba gian phòng với một ít đồ đạc, xem ra chủ nhà cũng không khá giả gì, nếu có xin ăn được bữa nay thì bữa mai mình đi thôi, không thể làm phiền họ mãi.

Một người đàn ông chừng hơn 50 tuổi đi lại gần Thiên Phong, nói là chừng 50 tuổi nhưng theo độ tuổi chung bình thế giới này thì chắc ông ta cũng phải 80 trở lên rồi.

"Ta thấy cậu ngồi ở gốc cây đó suốt từ chiều đến giờ, hơn nữa xem bộ dạng hình như còn vừa bị đánh, nên ta bảo vợ gọi cậu vào đây, cứ gọi là ta Vương thúc, kia là vợ ta, Nghiên Nghiên." Vương thúc ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thiên Phong đột nhiên lên tiếng, tay ông chỉ chỉ chỗ người phụ nữ áo nâu.

"Cháu là Thiên Phong, chẳng giấu gì thúc, cháu từ một thế giới khác đến đây, còn chưa kịp tìm hiểu xung quanh thì đã thành ra như thế này rồi." Thiên Phong mở miệng phun ra toàn bộ sự thật, giờ phút này chẳng còn gì phải giấu giếm cả, sắp chết đói mất rồi.

Hắn tuy chẳng mong vợ chồng ông lão sẽ tin, nhưng ít ra hắn hi vọng có thể xin được một bát cơm trắng. Thiên Phong thật sự là muốn khóc lắm rồi, nhưng để giữ hình tượng, hắn cũng cố ghìm lại một chút. Thử ngẫm lại xem, có loại tình cảnh nào nhọ hơn nữa được không? Vừa đến đây đã mất mấy cái răng, suýt bị giải lên quan huyện, vừa rồi còn bị đánh cho bầm dập…

Hắn chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong, nghĩ lại thấy đau nên thôi. Đùa chứ, truyện nào hắn đọc, cũng thấy main vừa đến thế giới mới đã bá đạo. Có người sử dụng được kiến thức thế giới cũ của mình, xây dựng căn cơ, trở thành bá chủ ở thế giới mới. Có người thì Thiên Phú tu luyện cực cao, ra ngoài đường vấp phải hòn đá thì hòn đá đấy cũng là kì ngộ. Từ trưa đến giờ hắn cũng gặp 3 cái kì ngộ rồi, mà coi bộ kì ngộ này hắn không tài nào tiếp thu! Con m* nó, Thiên Phong chỉ cầu trời khấn phật được về nhà càng nhanh càng tốt, bật điều hòa chơi Dark Soul 3 có phải phê hơn bao nhiêu không?

"Tuy ta không biết cháu đang nói về thế giới nào khác, nhưng cháu đã nói thế hẳn là phải có nguyên nhân, ta cũng không tiện tra cứu. Cháu hình như cũng chưa có nơi ở, hay là ở lại nhà ta một thời gian đến khi tìm được cách quay về?" Vương thúc thều thào nói ra, gương mặt phúc hậu có chút làm Thiên Phong cảm thấy ấm áp.

"Được vậy thì tốt quá, nhưng cháu chỉ sợ làm phiền hai thúc.." Thiên Phong cười trừ, hắn chỉ muốn ở một đêm thôi. Quả thực ở lại đây luôn tốt quá không gì bằng, nhưng làm vậy thì ngại max level ra. Đàn ông con choai, chí tại bốn phương, đâu thế nào ăn bám nhà người ta mãi được!

"Hà hà, cháu đừng ngại. Ta cũng có một người con trai, lớn hơn cháu vài tuổi, nó đã đi học ở Thành trì trung tâm rồi. Ở nhà chỉ có hai người chúng ta, coi bộ cũng rất buồn chán a." Vương thúc cười nói.

"Được rồi, hai người các ngươi cứ nói chuyện đi, để ta đi chuẩn bị chút đồ ăn. Trời cũng đã tối rồi." Nghiên thúc cũng cười, nhanh chóng đi vào bếp.

Vương thúc cũng vui vẻ nói:

"Nhà ta chẳng có gì, chỉ có Sít và ít nước sốt thôi, cháu ăn tạm nha."

"Ủa, Sít là gì vậy thúc?" Thiên Phong tò mò hỏi.

Vương thúc cũng ngạc nhiên, rồi ông nhớ lại lúc nãy chàng thanh niên có nói là từ một thế giới khác đến. Tuy ông không biết thế giới khác có nghĩa là gì, nhưng hình như thế giới đó người ta không ăn Sít a!

"Hmm, chắc chỗ cháu người ta không dùng Sít làm đồ ăn nhỉ. Để ta kể cháu nghe, ở đây Sít là một loại đổ ăn phổ biến. Tuy không quá xa xỉ, có thể gieo trồng được nhưng không thể phủ nhận đó là loại thực phẩm quan trọng nhất ở đây." Vương thúc cảm khái nói, bản thân ông là nông dân, ông cũng rất tự hào khi nói về thực phẩm của quê hương mình, nhất là khi nói chuyện với người từ nơi khác đến.

"Ta không biết chỗ cháu người ta không ăn Sít hay gọi Sít dưới một cái tên khác, nhưng ở đây nếu không ăn Sít hoàn toàn không thể sống được. Trung học luyện khí sư trở xuống lâu ngày không ăn Sít thì trở thành phế nhân, còn Cao đẳng luyện khí sư trở lên ăn Sít vào cũng có tác dụng tương đối lớn, tăng cường "khí" trong cơ thể". Vương thúc giảng giải.

"Ồ, nguyên lai Sít lại có nhiều công dụng thế!" Thiên Phong hai mắt tròn xoe, đương nhiên nghe có chỗ hiểu chỗ không.

"Mà hình như cháu không biết gì về "khí" và mấy cái đại loại thế thì phải, đúng thật là cháu không phải người ở đây, quê hương cháu có dùng một thứ gọi là Ấn tín không?" Vương thúc hỏi.

Nếu quả thật Thiên Phong không có Ấn tín thì gay go rồi, cứ hàng tuần người dân phải nộp thuế cho triều đình. Người khác không thể nộp hộ cho được, phải sử dụng chính Huyền khí trong Ấn tín của bản thân mà nộp. Tuy có thể chuyển Huyền khí cho nhau nhưng nếu Thiên Phong không có Ấn tín thì đành chịu. Một thanh niên 15,16 tuổi đi đăng kí nhận Ấn tín thì rất phiền thức. Vương thúc nói một mạch về các loại thuế má cho Thiên Phong.

"Chỗ cháu ở xác thực là không có xài ấn tín, nhưng khi cháu đến đây thì đã có sẵn một cái rồi ạ." Hắn rút từ trong Gucci ra cái Ấn tín trắng bạc, cái này là thứ duy nhất ở thế giới mới này hắn có thể dựa vào…

"Đây đúng là ấn tín rồi, vậy thì không có gì phải lo nữa. Nhưng sao cháu lại rút nó ra từ trong túi thế? Chẳng lẽ cháu chưa dung hợp Ấn tín?" Vương thúc nghi hoặc hỏi.

Bình thường, một đứa bé mới sinh sau khi làm thủ tục nhận Ấn tín sẽ tiến hành dung hợp. Ấn tín sẽ biến thành một đạo khí lưu tiến vào cơ thể. Khi lớn lên một chút, học được cách điều khiển khí, đứa bé có thể tùy lúc triệu hồi Ấn tín ra. Còn Thiên Phong thì lại cất Ấn tín trong túi xách, vậy rõ ràng là chưa dung hợp rồi.

"Ơ còn phải dung hợp nữa ạ?" Thiên Phong cũng tò mò hỏi lại.

"Đương nhiên rồi! Có hai lí do chính: một là Ấn tín mang trên người rất bất tiện, có thể làm rớt ở đâu đó, phải dung hợp để mang đi thuận tiện hơn. Lí do thứ hai rất mật thiết: dù cho cháu ở đẳng cấp nào, nếu chưa dung hợp Ấn tín, tốc độ của cháu cũng sẽ chỉ như Phổ thông cấp bậc thôi. Ở đây người ta từ khi còn bé đã dung hợp Ấn tín, nên sẽ không để ý đến lí do thứ hai. Nhưng mà cháu lại khác, đến giờ vẫn chưa có dung hợp, tốc độ di chuyển hẳn là rất chậm. Mà nhìn màu sắc Ấn tín của cháu, chắc cũng không phải là loại Ấn cấp thấp đâu, không dung hợp thật sự rất phí phạm." Vương thúc có phần sửng sốt.

"Vậy là làm thế nào để có thể dung hợp ạ?" Thiên Phong như người mù trên núi, chả biết đường nào mà lần.

"Đơn giản thôi, áp nó lên má là xong." Vương thúc cười hà hà nói.

Thiên Phong lúc trước còn tưởng dung hợp cần một quá trình phức tạp, hắn còn đang nảy sinh ra một số loại ý nghĩ lười biếng, không thèm đi dung hợp. Giờ mới biết dung hợp Ấn tín lại dễ như vậy. Nghe cái cậu cảnh vệ kia nói Ấn tín của mình là cấp Cao đẳng, vậy dung hợp vào mình sẽ có tốc độ rất nhanh a!

Thiên Phong vui mừng, lập tức lấy Ấn tín áp vào sát gò má bên trái. Yên tĩnh nửa phút đồng hồ, Ấn tín cuối cùng cũng có phản ứng, tự động tan thành một loại khí màu trắng bạc như màu sắc ban đầu của nó, chỉ là có phần mờ ảo hơn, thấm dần vào cơ thể Thiên Phong.

Hắn lúc này cũng cảm giác được, đây là một khái niệm hết sức đơn giản. Sau này một lần hắn muốn, chỉ cần nghĩ tới là có thể gọi Ấn tín ra, thật là tiện lợi!

Vương thúc ở một bên nhìn cảnh Thiên Phong dung hợp Ấn tín thì cũng cười, đây là lần đầu tiên ông thấy cảnh một thanh niên dung hợp Ấn tín, thật kì lạ.

Đang lúc ông đang nhìn Thiên Phong dung hợp, thì đột nhiên cả người Thiên Phong khẽ động, chớp mắt biến mất không thấy đâu nữa. Vương thúc cũng bị dọa ngây người. Theo lí mà nói, tuy tốc độ của người dân nơi đây rất nhanh, bằng mắt thường không thể nhìn được cách di chuyển của người khác, cũng có thể biết họ đang đi về hướng nào. Làm gì có chuyện bỗng dưng biến mất được? Dù chưa gặp Đại học luyện khí sư bao giờ, Vương thúc cũng dám khẳng định tốc độ của họ chưa thể đạt đến mức đột nhiên biến mất. Còn cả màu sắc Ấn tín của Thiên Phong nữa, rồi cuộc cậu ta là cấp bậc gì đây?

Vương thúc lắc đầu cười khổ, chỉ có thể nhìn về hướng cái cửa sổ đang mở. Không biết cậu ta có quay lại ăn Sít không?