Chương 4: Đói

Tốc Độ Chi Thần

Chương 4: Đói

Thế giới gia tốc – nơi mà con người ta lấy tốc độ làm niềm đam mê, cố gắng hết sức mình để trở nên nhanh hơn bất kì ai khác. Ở thế giới này, tốc độ mới là yếu tố quyết định phân chia giai cấp! Những người có cấp bậc cao thì địa vị cũng rất cao, còn người có cấp bậc thấp thì thôi đi, chỉ có thể chịu số phận đi làm thuê cho người khác.

Thế giới gia tốc cũng phân ra nhiều nghề nghiệp: bác sĩ, giáo sư luyện khí, thương nhân, quan… nhưng phổ biến và đông đúc nhất thực ra là nông dân và nô lệ. Vì sao ư? Bởi vì từ khi sinh ra họ không có thiên phú trong lĩnh vực tốc độ, hoặc bởi một lí do thiết thực hơn: nhà nghèo vãi lúa không có Huyền khí. Huyền khí chính là một loại khí tự nhiên có thể khai thác từ các khu mỏ hoặc ngưng tụ ra từ chính Ấn tín của bản thân, được lưu giữ trong Ấn tín (Ấn tín lúc này như kiểu cái ví ấy). Bất quá, luyện khí giả Phổ thông muốn ngưng tụ ra Huyền khí còn khó hơn lên trời, ngay cả Trung đẳng luyện khí sư cũng phải mất một tháng mới ngưng tụ ra một phiên Huyền khí, Trung học luyện khí sư thì nhanh hơn, mất gần 20 ngày, cứ như vậy mà tính.

Huyền khí có vô số tác dụng: tự hấp thụ lại vào cơ thể, mua phụ kiện gia tốc, mua trang bị hỗ trợ luyện khí, mua sách hướng dẫn phối khí hoặc đơn giản chỉ là mua đồ ăn! Đồ ăn chính nơi đây không phải cơm như ở thế giới Thiên Phong, mà là một loại bột ngũ cốc màu vàng có tên gọi Sít. Người bình thường ăn Sít hai bữa một ngày, một tuần là 16 lần ăn Sít. Sít có tác dụng rất lớn trong việc luyện khí. Đối với luyện khí sư đẳng cấp từ Cao đẳng trở lên, ăn Sít sẽ đảm bảo cho lượng "khí" trong và ngoài thân thể họ luôn dồi dào, không cần ngồi tu luyện vẫn có thể cải thiện tốc độ bản thân. Còn đối với luyện khí sư cấp Trung học trở xuống, ăn Sít giúp họ không bị mất đi khả năng điều khiển khí của mình do cơ thể bị thoái hóa. Nếu luyện khí sư Trung học trở xuống liên tục một tháng chỉ ăn đồ ăn ngoài mà không ăn Sít thì sau đó chỉ có thể nằm liệt trên giường chờ người ta đến đắp vải trắng lên mặt mà thôi.

Lại nói về huyền khí, huyền khí ngưng tụ ra, sau đó lại hấp thụ lại vào cơ thể hoàn toàn không giống nhau. Phiên Huyền khí ngưng tụ ra sau khi tiếp tục với đại lượng "khí" bên ngoài thì xảy ra biến đổi, trở thành Trọng Huyền khí, còn Huyền khí khai thác từ mỏ thì phải qua cải tạo mới có thể biến đổi. Người ta vẫn coi Trọng huyền khí và Huyền khí mới ngưng tụ ra là một, nhưng thực ra chúng hoàn toàn khác nhau. Luyện khí sư không thể hấp thụ được Huyền khí, nhưng Huyền khí sau khi biến đổi thành Trọng Huyền khí thì khác, hoàn toàn có thể hấp thu, giúp tăng cường "khí" trong cơ thể mình, sau đó đưa vào ấn tín để mà thăng cấp.

Tuy việc tăng cấp ấn tín giữa các cấp bậc Luyện khí phụ thuộc vào khả năng điều khiển khí của người đó, nhưng nếu lượng "khí" trong cơ thể không đủ, cũng coi như không đạt điều kiện để thăng lên cấp bậc tiếp theo. Đó cũng là một phần lí do khiến đại đa số người dân Thế giới gia tốc phải đi làm nông dân hoặc nô lệ.


Thiên Phong sau khi nghe người cảnh vệ kia nói sơ qua về Ấn tín, cũng bắt đầu có chút tò mò: thực sự cái này có thể giúp ta di chuyển ở cái nơi bullshit này hay sao? Tốt vãi, đỡ phải luyện tập lằng nhằng (͡° ͜ʖ ͡°)

Hắn xoay xoay trong lòng bàn tay cái Ấn tín, hình như lúc đó gã áo đen bảo muốn xem thông tin trong Ấn tín của người khác thì phải truyền "khí" của mình vào thì phải, nhưng Thiên Phong cũng quên chưa hỏi xem truyền "khí" thì phải làm như thế nào. Hắn gân tay gân chân nổi hết cả lên, ngón trở với ngón giữa tay phải để lên trán, tay trái cầm chiếc Ấn tín trắng bạc, hắn đã xem Goku dịch chuyển tức thời vô số lần, ngầu vê cê đê, hi vọng phương pháp dịch chuyển tức thời đó ở đây cũng có chút tác dụng!

Chiếc ấn tín đang nằm yên bỗng hơi lóe sáng một chút, sau đó một số thông tin hiện lên trong đầu Thiên Phong. Trên mặt hắn thoáng hiện vẻ vui mừng, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng "khí" ở thế giới này. Thiên Phong không biết, cái hắn vừa làm đơn giản chỉ là co thắt cơ bắp, tạo ra một luồng khí lưu động theo lỗ chân lông mà thoát ra, có thể miễn cường coi là "khí" để kích hoạt ấn tín, nhưng để giúp thân thể trở nên nhanh nhẹn bằng cái luồng rắm này còn xa xa mới đủ.

"Không ngờ được trong ấn tín này thật sự có ghi đầy đủ danh tính, tên tuổi của ta. Lại còn có cả số chứng minh thư nhân dân nữa này?"

Thiên Phong nhìn vào một dãy số có 9 chữ số hiển thị trong ấn tín 960012345. Ban đầu hắn chợt nghĩ là số chứng minh nhân dân, nhưng sau đó nhớ lại thì hình như không giống số chứng minh nhân dân của mình lắm. Cái ông đưa ta đến đây, già cả lú lẫn hay sao mà còn chép nhầm số chứng minh nhân dân của ta? Thôi kệ, dù gì thì ở đây cũng chả phải biên giới buôn lậu mà là một thế giới khác, sợ quái gì công an (͡° ͜ʖ ͡°)

Thiên Phong không để ý nữa, hắn bây giờ chú tâm một vấn đề khác: có thật là cái này giúp ta đi lại được không? Quả thật, lúc từ miệng người thanh niên kia biết được cái vật này là ấn tín, hắn cũng bán tín bán nghi. Nhưng sau khi thử vừa cầm ấn tín vừa chạy, hắn có cảm giác không còn dễ bị ngã như trước nữa!

Thiên Phong tay nắm chiếc ấn tín trắng bạc, thử đi đi lại lại vài bước, đúng thật là có thể đi lại bình thường rồi! Hắn sướng ra mặt, đùa chứ, sớm biết mảnh kim loại này vi diệu thế, lôi ra từ đầu có phải đỡ đau mồm không?

Hiện giờ là khoảng 1h chiều theo giờ thế thực, mặt trời đã quá đỉnh đầu một đoạn.
Trên một con đường vắng vẻ gần Đại La đấu trường, Chung Cực thành, Vi Diệu quốc.

Người thanh niên 16 tuổi cầm mảnh kim loại trắng bạc trên tay, bỗng nhớ về xuất cơm 25k mà hắn đang ăn dở.

"Ùng ục".

"…"

Chẳng lẽ ông trời bắt một người đẹp trai ga lăng tài hoa phong độ đẹp trai again như ta phải chết đói ở đây ư? Khôngggg!

Nội tâm hắn gào thét, đùa chứ số nhọ vờ lờ, chưa kịp ăn xong đã bị triệu hồi đến đây. Cái ông già kia cũng kh** n** thật, trời đánh còn phải tránh miếng ăn! Giờ ta đến đây tiền thì không có, thậm chí còn không biết đơn vị tiền là cái gì của nợ gì, có lẽ sắp chết đói thật rồi. Hai mắt hắn lim dim, tiến vào trạng thái mắt chớp chớp mồm đớp đớp, một lần nữa cả người lại dí sát suốt mặt đất. Gì chứ cái trò "hít đất ăn vạ" này ở thế giới thực đúng là nghề của hắn. Theo dự đoán của Thiên Phong, chẳng bao lâu nữa sẽ có một vị nữ nhân thần bí đến mang đồ ăn cho hắn, vì trong phim lúc nào cũng thế…

1 tiếng sau.

Đời é* như là mơ, thậm chí mơ cũng é* bao giờ mơ ra cái thể loại thực tế tàn nhẫn như thế này. Thiên Phong lăn lê bò toài trên một con đường vắng vẻ, dĩ nhiên chẳng có đứa dở nào chạy tới bên cạnh đưa cho hắn cái bánh bao. Nếu có chỉ sợ cũng là Bạch cốt tinh hóa thành! Nhìn sơ qua, con đường này rõ ràng là rất rộng và sạch sẽ, chứng tỏ nơi đây là một địa phương trù phú, thế quái nào lại không có một bóng người?

Đang lúc Thiên Phong tuyệt vọng thì một hồi chuông vang lên, còn làm hắn tưởng hắn đã thăng rồi. Kì lạ là, theo tiếng chuông, người người nhà nhà bước ra khỏi cửa, thậm chí con đường mà Thiên Phong đang nằm trở thành một chợ mua bán tấp nập chỉ sau vài phút. Người ta lúc này mới xúm lại quanh Thiên Phong, xì xầm tiếng bàn tán.

"Không biết đây là con cái nhà ai? Còn trẻ như vậy mà đã bị cha mẹ vứt ra ngoài đường rồi."
"Bộ dạng của nó chắc ở đây từ lúc vẫn còn đang giới nghiêm, không biết gia đình nào lại tàn nhẫn như thế?"


Thiên Phong mừng thầm, xem ra phản ứng của những người xung quanh đây đối với hắn đều là thương hại. Không sớm thì muốn chắc cũng sẽ có một đại hãn tốt bụng đưa hắn về ăn cơm thôi ahihihi.

Đám đông rất nhanh bị giải tán, thay vào đó là một giọng nói hung hăng, gằn từng tiếng như đập đập thẳng vào mặt Thiên Phong:

"Cút… ngay … cho…tao… làm…ăn…thằng…mặt…Sơn Tùng"