Chương 11: Cuộc thi hay thật
Giao hàng xong, đội vận chuyển Trường thương cũng chưa về ngay, tiếp tục trì hoãn ở đây vài ngay. Một là để cả đội xả hơi một chút, dù gì thì thời gian dự tính trong kế hoạch cũng là 11 ngày, họ đi chỉ mất có 9 ngày, còn dư. Hai là để vận chuyển một lô khác từ Hạ Long thành về Đông thành của Vi Diệu quốc. Tuy nói đội vận chuyển này thuộc quyền quản lí của chi nhánh Trường thương hội, nhưng đối với những đơn đặt hàng nhờ vận chuyển bên ngoài, họ cũng không từ chối. Nói gì thì nói, không phải lúc nào trong thương hội cũng có sẵn hàng mà chuyển đi.
Dịch vụ vận chuyển chi nhánh Trường thương rất được các thương trong vùng ưa chuộng, ngoài vùng thì thỉnh thoảng cũng có một hai do các đội vận chuyển bên đó đều đã kín lịch. Lí do là vì nhân lực của đội tuy chỉ có 15, nhưng dù lượng hàng nhiều tới cỡ nào họ cũng có thể cân được. Đơn giản mà nói, đội có thể chở được 15 con voi Châu Phi và thêm vài cái bể bơi mini kèm theo cho 15 con voi kia uống nước. Mặt khác, làm gì có loại hình thức vận chuyển nào tốt hơn Cao Khí vận nữa?
Thiên Phong vào thành, sắc mặt trầm trồ. Tòa thành này vậy mà còn náo nhiệt hơn cả Chung Cực thành. Hôm nay là ngày thường, nhưng lượng người thò mặt ra đường vẫn là tương đối lớn. Khắp nơi đều là cảnh phồn vinh náo nhiệt, so với cảnh công trường đang thi công còn phải ồn ã hơn. Nơi Thiên Phong đi qua, đều là như vậy. Quán trọ, quán ăn, khách điếm… cứ đi ngang qua là sẽ bị mời chào rủ rê đến tận tối. Nếu không phải hắn đi cùng những người đồng nghiệp của mình, có lẽ đã bị dụ vào đâu đó rồi.
Dừng lại tại một chỗ nghỉ chân cách cổng thành khá xa, Thiên Phong để ý nơi Tôn Thất Vận cho cả đội dừng lại chính là Vạn Khách Đường. Nghe như kiểu nơi đây một ngày có thể chứa tới vạn người, nhưng khi nhìn lại… tòa nhà này, có hơi bé thì phải?
Thiên Phong ngẫm nghĩ. Cái nơi gọi là Vạn Khách Đường, không biết có nên gọi là một tòa nhà hay không nữa, so với những kiến trúc ở bên cạnh thì Vạn Khách Đường chỉ như hạt cát giữa đám sỏi mà thôi. Bất quá, hắn cũng không dám ý kiến gì. Dù sao hắn hiện tại một xu dính túi cũng không có, được Tôn đoàn trường bao ăn ở thế này đã là rất tốt.
Đặt phòng xong xuôi, Tôn Thất Vận quay ra nhìn mọi người một cái, cười nói:
"Anh em đã vất vả nhiều rồi. Đây là một chút quà từ Trường tiên sinh động viên mọi người chăm chỉ làm việc."
Nói rồi, trong tay Tôn đoàn trưởng xuất hiện rất nhiều những đốm sáng trắng mờ mờ. Búng một cái, mấy cái đốm sáng lập tức bay về phía 14 người kia. Thiên Phong trong lòng nở hoa, tiền thường, có lẽ chính là đồ vật thứ 2 mà hắn có thể tin tưởng ở thế giới này. Bỗng có người sửng sốt:
"Mm..Một vạn?"
Thiên Phong nhìn ra xung quanh, thấy mọi người đều đang trong trạng thái tương tự. Hắn tuy mới nhận được tiền thưởng, nhưng chưa biết số tiền ấy là bao nhiêu, tự nhiên có người nói làm hắn đoán được, có lẽ là một vạn.
Làm thế nào để kiểm tra số tiền mình đang có, hắn định lên tiếng hỏi, nhưng chợt nhớ ra con số 1 vạn, hắn không kìm được mà "yes" một tiếng, hai mắt sáng rực rỡ. Từ khi đến đây, hắn còn chưa biết tiền tệ in mặt ông nào, mà giờ tự nhiên được cầm trên tay những 10000, khó tránh khỏi cảm giác phê cần. Phải biết, 10000 tuy không nhiều, không thể mua thứ gì đó hỗ trợ tích cực cho việc tăng tiến tu vi, nhưng nếu là chuyện ăn uống, thì 10000 lại là cả thế giới. Còn nhớ khi hắn ở Phổ thông giới, một vài đồ ăn nhẹ chỉ bán với giá 1 đến 2 Huyền khí mà thôi.
"Tại sao.. chúng tôi lại được nhiều như vậy?" Thiên Phong tò mò hỏi, tuy cầm tiền trên tay ai cũng thích, nhưng đối với tiền từ trên trời rơi xuống, Thiên Phong cũng không có tỏ ra tùy tiện.
"Ha ha, đừng ngại, mọi người cứ cẩm đi. Sở dĩ Huyền khí bồi dưỡng lần này nhiều như vậy, là do lô hàng chúng ta chở đi có giá trị rất lớn. Trường tiên sinh đã nói sẽ tặng cho chúng ta 1% tiền lãi trước."
Thiên Phong thả lỏng, vậy thì tốt rồi. Lần đầu tiên làm việc vận khí coi như không tệ. Trường tiên sinh tuy không nói giá trị của lô hàng cho hắn nghe, hay nói đúng hơn là hắn nghe cũng không có tác dụng, nhưng Thiên Phong vẫn phải thầm cám ơn Trường tiên sinh, đã sắp xếp cho hắn có cơ hội kiếm tiền tốt như thế. Cơ hội cỡ này, theo ngữ khí của mấy bác tổ lái xung quanh, thì chắc phải lâu lâu mới gặp một lần.
Mọi việc đã ổn thỏa, Tôn đoàn trưởng dặn dò mọi người thêm vài câu rồi nhắc ai nấy tự về phòng của mình nghỉ ngơi. Thiên Phong đang phi thường cao hứng, xoay người hướng phía cầu thang mà đi thì bỗng một âm thanh tức khắc truyền đến tai, sau đó một tờ giấy bị nhét vào tay hắn.
"Tèn ten tén tèn ten ten ten tén."
Thiên Phong bực mình, quay đầu nhìn lại phía sau, định chửi một tiếng nhưng lại thôi. Chẳng lẽ đây chính là kiểu quảng cáo sản phẩm ở thế giới này sao? Trắng trợn thật…
Hắn cầm tờ giấy, toan vứt đi, nhưng thấy nó đẹp đẹp, lại mở ra xem.
"Bạo cúc đại hội? Là một cuộc thi?" Thiên Phong ngó ngó quá tờ giấy.
Hắn ngáp dài một tiếng. Tay phải Thiên Phong giơ lên, vo vo tờ giấy như chuẩn bị dùng thay giấy chùi át, thì đột nhiên nhớ ra điều gì. Hắn mở tờ giấy ra một lần nữa, ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn vào dòng chữ ở gần cuối: "Giải thưởng: Một ức năm trăm ngàn Huyền khí + 1 Bạo tốc đan".
"Hừ, cuộc thi này hay thật, tham gia thôi." Thiên Phong sắc mặt trở nên nghiêm túc 10 phần, nói.